Nhưng thật ra thì Tịch Tích Chi chỉ là ngủ như chết mà thôi, đã đến trình độ sét đánh cũng không tỉnh lại. Mặc cho An Hoằng Hàn nóng lòng như thế nào, Tịch Tích Chi đều không biết.
Bàn Long điện nhất thời trở nên hoảng loạn, cung nữ thái giám người người cảm thấy lo lắng, thấp thỏm cúi thấp đầu nhất có thể.
Thời gian chỉ một nén nhang mà dài như một thế kỉ trôi qua.
Khi Từ thái y bước vào cửa điện, trong nháy mắt tất cả ánh mắt của cung nữ thái giám đều tập trung vào lão. Ánh mắt họ nhìn Từ thái y như nhìn thấy chúa cứu thế, vẻ mặt mỗi người tràn trề hi vọng. Cho dù việc con chồn nhỏ hôn mê không liên quan đến bọn họ, nhưng tâm tình bệ hạ như thế nào mới là chuyện lớn nhất?
bạn đang xem “Dưỡng Thú Thành Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Chẳng may con chồn nhỏ bất hạnh tử vong, với tính tình tàn nhẫn hung ác của bệ hại thì không cần nghĩ, bọn họ cũng biết cuộc sống về sau của bọn họ ra sao.
Từ lão đầu phát hiện thấy bầu không khí kì quái, cũng không lên tiếng mà liền đi qua.
Nhìn thấy con chồn nhỏ ướt sũng cả người nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, Từ lão đầu không biết rõ đầu đuôi chân tướng liền hỏi: "Bệ hạ, chuyện này là sao? Sao để toàn thân con chồn nhỏ ướt sũng mà không lau khô cho nó, không cẩn thẩn nó bị cảm lạnh thì con chồn nhỏ càng phải chịu khổ."
Trên khuôn mặt tuấn tú được điêu khắc của An Hoằng Hàn, đôi lông mày nhíu lại mang nét lo lắng, sắc mặt trông rất nặng nề.
Lâm Ân gấp đến mức liên tục giẫm hai chân, lôi kéo tay Từ thái y, chạy tới chỗ bên kia của bệ hạ, "Từ thái y, ngài nhanh xem xem. Con chồn nhỏ mới vừa rồi còn đang tắm trong ao, đột nhiên liền hôn mê, kêu thế nào cũng không chịu tỉnh."
Gương mặt đau khổ của Lâm Ân còn gấp gáp sốt ruột hơn vẻ mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn.
Giọng nói An Hoằng Hàn có chút khàn khàn, lại lộ ra sự kiên định, "Nếu không trị hết thì lần này trẫm liền thật sự lấy mạng ngươi."
Giọng nói lạnh lùng, chứa sát khí nặng hơn lần trước.
Tầm mắt Từ thái y nhìn vào con chồn nhỏ trong ngực An Hoằng Hàn, xem dáng vẻ bình yên của nó cũng không giống bị bệnh.
Nhưng An Hoằng Hàn đã nói vậy thì vì suy nghĩ đến tính mạng bản thân, Từ thái y tất phải coi trọng chuyện này.
Hơn nữa, tình cảm giữa con chồn nhỏ và ông cũng sâu đậm nên ông cũng không muốn nhìn thấy con chồn nhỏ xảy ra chuyện gì.
Từ lão đầu đi tới ngồi xuống ghế dựa cách gần An Hoằng Hàn nhất, ngón tay nhăn nheo ôm con chồn nhỏ, đầu tiên ông mở mí mắt con chồn nhỏ ra nhìn, sau đó lại mở miệng nó ra, bên trong hai hàm răng trắng bóc thẳng hàng như những viên ngọc thạch sáng long lanh.
Toàn bộ người trong Bàn Long điện đều chăm chú nhìn Từ lão đầu, một động tác cũng không bỏ qua.
Mặc dù An Hoằng Hàn không nói gì, nhưng cặp mắt lạnh lùng lúc này lại mang theo nét lo lắng.
Đợi lâu vẫn không thấy Từ lão đầu nói kết quả, An Hoằng Hàn không còn chút kiên nhẫn, dò hỏi: "Kiểm tra ra sao rồi?"
Phân phó cung nữ lấy khăn ra, An Hoằng Hàn nhận lấy, lau bộ lông cho con chồn nhỏ.
Từ lão đầu ra vẻ bí ẩn vuốt râu, trong mắt thấp thoáng ánh sáng. Không ngờ Đế Vương Phong Trạch quốc làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật lại vị một con chồn mà lại có biểu hiện nóng nảy.
Từ lão đầu lấy khăn tay ra xoa xoa tay, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn hòa, "Con chồn nhỏ không có việc gì, nó chỉ ngủ thiếp đi mà thôi."
Kèm theo những lời này là những tiếng thở phào nhẹ nhõm tràn ra trong đại điện.
Lâm Ân suýt nữa tức giận đến bất tỉnh, nửa người dựa vào cột trụ bên cạnh, khó khăn lắm mới đứng vững được cả người.
Người duy nhất bình tĩnh đứng tại chỗ chính là An Hoằng Hàn, nét mặt hắn không chút thay đổi, trừ hơi thở phào nhẹ nhõm lúc đầu thì lại khôi phục dáng vẻ người lạ chớ lại gần như trước đây.
Ngón tay vuốt ve sống lưng con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn vẫn cảm thấy hoang mang. Cho dù con chồn nhỏ buồn ngủ đi nữa thì cũng không nên đang trong lúc tắm mà ngủ mê man chứ?
Hắn luôn có dự cảm có một chuyện gì đó sắp xảy ra.
Xem ra sau này hắn cần trông nom con chồn nhỏ kĩ lưỡng hơn, nhỡ có một ngày nó lại đột nhiên ngủ mê man thì biết làm sao? Ở trên đất còn đỡ, chứ nếu lúc tắm mà ngủ mất, hơn nữa bên cạnh nó lại không có ai, chẳng phải lúc đó sẽ mất mạng sao?
Trong lòng, tiếng chuông báo động vang lên, An Hoằng Hàn chăm chú nhìn con chồn nhỏ, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Từ thái y thu thập xong đồ vào hòm thuốc, hành lễ cáo lui rồi đi ra khỏi Bàn Long điện.
Ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, những ngôi sao sáng lấp lánh. Từ lão đầu nhìn thứ tự các ngôi sao, đột nhiên thở dài, nói: “Việc đến vẫn phải đến.”
Ông vốn còn muốn ở trong hoàng cung Phong Trạch quốc thêm mấy ngày, không ngờ mới chỉ mấy tháng, người kia đã tìm đến đây rồi. Chẳng lẽ muốn được ngao du một thời gian mà khó khăn đến vậy?
Một đêm này, An Hoằng Hàn thận trọng ôm con chồn nhỏ ngủ.
Trong lòng không yên tĩnh được. . . . . .
Giây phút con chồn nhỏ hôn mê, An Hoằng Hàn đã tự hỏi lòng mình, nếu con chồn nhỏ cứ thế chết đi thì hắn phải làm thế nào? Quả thật con chồn nhỏ gây rất nhiều rắc rối, hết ăn chỉ biết nằm, nhưng. . . . . . nếu nó cứ thế rời khỏi mình thì chắc rằng trong lòng hắn cũng sẽ có chút mất mát.
Con chồn nhỏ thích ăn cá, đặc biệt là cá Phượng Kim Lân được nuôi trong Thanh Nguyên trì. Cách mấy ngày, Tịch Tích Chi lại chạy đến Thanh Nguyên trì bắt một con cá để ăn cho đỡ thèm, hôm nay số cá chỉ còn lại bảy tám con cuối cùng.
Tuy loài cá này thơm ngon, nhưng cũng chịu không nổi sức ăn của Tịch Tích Chi.
Gặm hết một con cá Phượng Kim Lân, Tịch Tích Chi trở về chỗ, miệng ‘chép chép’. Kể sau khi được ăn loài cá này, khẩu vị của Tịch Tích Chi càng ngày càng kén chọn hơn. Thịt cá tầm thường căn bản nàng không buồn nếm.
Thỏa mãn lau chùi miệng, Tịch Tích Chi hài lòng ‘ợ’ một tiếng.
Liếc nhìn An Hoằng Hàn vẫn còn đang dùng bữa, Tịch Tích Chi nhón bốn chân, lén lút xuống dưới ghế. Còn chưa bước ra tới cửa, giọng nói lạnh lùng của An Hoằng Hàn đột nhiên vang lên, "Ngươi định đi đâu?"
Từ lần trước Tịch Tích Chi vô cớ ngủ mê man, An Hoằng Hàn càng trông coi nàng chặt chẽ hơn. Cũng đã hai ngày không cho nàng ra khỏi cửa, khó trách cứ rảnh rỗi nàng liền nghĩ muốn chạy ra ngoài.
Chít chít. . . . . . Tội nghiệp nhìn An Hoằng Hàn, đôi mắt to tròn mọng nước của Tịch Tích Chi thể hiện sự vô tội. Nuôi chó còn cần dắt cho đi dạo mà, không thể mỗi ngày đều coi nàng như bình hoa đặt tại chỗ bất động chứ.
Thời tiết bên ngoài cũng không xấu lắm, con chồn nhỏ quả thật nên ra ngoài đi dạo một chút, lấy tính cách của nàng, hai ngày không cho phép nàng phá sập điện rồng đã là giới hạn lớn nhất rồi.
An Hoằng Hàn gác đũa bạc, dùng khăn tay lau chùi miệng, đứng lên nói: "Đi Ngự Hoa Viên một chút."
Tịch Tích Chi vội vã muốn chạy ra ngoài không phải không có lý do. Bởi vì chuyện tắm rửa lần trước xảy ra, cho nên nàng rất muốn tìm một địa phương không có ai thử xem có thể vận dụng linh lực biến thành hình người hay không.
Nhưng mấy ngày gần đây, An Hoằng Hàn hạ lệnh cấm túc nàng, làm hại nàng mỗi ngày đều bị đám nô tài nhìn chằm chằm, không có được một chút không gian cá nhân nào.
Thật vất vả có cơ hội ra khỏi cửa đi dạo, nhưng An Hoằng Hàn lại vẫn rảnh rỗi không yên tâm hoàn toàn, muốn đi theo cạnh nàng.
Đầu nhỏ vươn thẳng, Tịch Tích Chi đuổi sát chạy theo bước chân An Hoằng Hàn.
Cũng không phải nàng không muốn tìm cơ hội chạy đi, mà là phía sau nàng còn có hơn mười thái giám đi theo.
An Hoằng Hàn dường như cố ý an bài như thế, kẹp nàng ở giữa, ngăn cản sạch sẽ tất cả cơ hội chạy trốn mà nàng có thể.
Ngự Hoa Viên chiếm diện tích cực lớn, vừa đi vừa nhìn thực vật sinh sôi ở trong này rất khác nhau.
Bên bờ hồ, cây liễu đón gió phất phơ lay động, từng đợt gió thổi đến hòa quyện cùng các mùi hoa khác nhau xông vào mũi.
Xuyên qua con đường nhỏ lát bằng thạch đá ấm áp, An Hoằng Hàn và con chồn nhỏ đi tản bộ thằng đến nhà thủy tạ(2) cách đó không xa. Chưa tiến vào nhà thủy tạ đã nghe được tiếng đàn êm tai, lỗ tai Tịch Tích Chi rung lên, ánh mắt dần dần chuyển qua bên đó.
Chỉ thấy trong nhà thủy tạ đặt một chiếc bàn đàn, hơn mười nữ nhân mặc y phục xinh đẹp ngồi bên đó nói chuyện phiếm, mà tiếng đàn này là từ một người trong số bọn họ đàn ra.
Nữ nhân trong hậu cung dữ như hổ, đến bây giờ Tịch Tích Chi còn chưa thoát khỏi bóng ma mà những nữ nhân đó gây ra cho nàng. Nhìn thấy các nàng, việc đầu tiên nàng thầm nghĩ là nhanh chóng rời đi trách rước họa vào thân.
Nhưng. . . . . . Nàng quên mất một vật sáng đứng bên cạnh nàng. Cho dù nàng ẩn núp thế nào, những người bên cạnh đã sớm thu hút sự chú ý của người khác.
Tiếng đàn líu lo bị đứt, toàn bộ đám nữ nhân kia hành lễ chào hỏi An Hoằng Hàn.
"Ra mắt hoàng huynh." Các nữ nhân xinh đẹp trăm miệng một lời hô.
Thấy không thể né tránh, Tịch Tích Chi vội vàng tiến tới bên chân An Hoằng Hàn, ngồi chồm hổm ở nơi đó. Dù sao có ngọn núi dựa lớn là An Hoằng Hàn ở đây, nàng mới không sợ đám nữ nhân đó dám bắt nạt nàng.
An Hoằng Hàn vốn cũng không muốn bước vào nhà thủy tạ trò chuyện cùng đám nữ nhân kia, nhưng đối phương đã hành lễ, hắn không thể làm gì khác đành khẽ gật đầu, nói: "Bình thân."
Mặc dù đám công chúa sống trong hoàng cung hàng ngày, nhưng thời gian chân chính chung đụng được với An Hoằng Hàn thì rất ít.
Lục Công Chúa An Nhược Yên cười duyên nâng bình trà lên, rót cho An Hoằng Hàn một ly trà, "Hoàng huynh đã đến đây, không bằng ngồi nghe Yên Nhi gảy một khúc cho người?"
Những công chúa còn lại cũng phụ họa theo nói: "Tài đánh đàn của Lục tỷ cao nhất trong số bọn muội, ngay cả nhạc công cũng kém tỷ ấy đấy."
"Lục tỷ không chỉ có vóc dáng xinh đẹp, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, mỗi một thứ đều giỏi hơn đám bọn muội."
. . . . . .
Lời khen ngời liên miên không dứt, toàn bộ đều vây quanh An Nhược Yên.
Mặc kệ An Nhược Yên xuất sắc đến đâu, nói tóm lại Tịch Tích Chi không thích nàng ta. Nàng ngồi yên lặng dưới đất, nhìn khuôn mặt giả dối của nàng ta.
An Hoằng Hàn đang im lặng đột nhiên hỏi "Các ngươi từng tỷ thí qua?"
Trong nhà thủy tạ mới vừa rồi còn tiếng huyên náo, nhất thời đều lâm vào yên tĩnh.
Rất nhiều công chúa đều lắc đầu.
"Nếu chưa có tỷ thí qua thì sao các ngươi biết tài đánh đàn muội ấy giỏi nhất?" Từ trước đến giờ, An Hoằng Hàn đều nói chuyện trúng tim đen, ánh mắt của hắn liếc một cái liền nhìn ra Thập Tứ công chúa đang núp mình trong đám người.
Các vị công chúa á khẩu không trả lời được, hay chính là không biết nên trả lời như thế nào.
Tịch Tích Chi rất đồng ý những lời này, đầu nhỏ tự động gật đầu. Bất cứ việc gì nhất định phải làm hết sức mới biết mình được hay không được. Chuyện kiêng kỵ nhất là tự coi nhẹ bản thân, cho rằng mình kém người khác ở mọi khía cạnh.
Cảm giác hoàng huynh cố ý nhằm vào nàng, sắc mặt An Nhược Yên có chút xanh mét. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức đổi lại vẻ mặt kiều diễm động lòng người.
"Hoàng huynh nói rất đúng, sợ là các vị tỷ muội nhường Yên Nhi mới nói vậy, các nàng ấy rất ít khi biểu diễn tài đánh đàn, có lẽ lợi hại hơn Yên Nhi rất nhiều đấy."
Nghe câu nói này, toàn thân Tịch Tích Chi nổi hết cả da gà.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay các ngươi tỉ thí một trận?" An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn nhỏ bên chân, bàn tay vỗ nhè nhẹ phủi bụi dính trên bộ lông cho nàng.
Tịch Tích Chi chưa kịp phản ứng, cách một lúc mới nghi ngờ chớp mắt mấy cái. An Hoằng Hàn định làm gì? Bình thường không nhìn thấy hắn cảm thấy hứng thú với tài nghệ đánh đàn này, sao hôm nay lại có ý tưởng đột phát tổ chức cuộc tỷ thí cho các vị công chúa ?
An Nhược Yên cực kỳ tự tin, từ nhỏ nàng đã đàn, nàng hoàn toàn đồng ý cuộc tỷ thí thí này, "Các vị tỷ muội cảm thấy thế nào?"
Đây chính là một cơ hội tạo danh tiếng, ai không muốn thử một chút? Huống chi, nếu tài đánh đàn của các nàng thật sự vượt qua Lục Công Chúa thì nhất định có thể dẫn tới sự chú ý của hoàng huynh, khi đó còn phải lo không được hoàng huynh quan tâm sao?
Các công chúa nhao nhao nói đồng ý, Tịch Tích Chi nghe ra trong đó có một giọng nói quen tai. Nàng quay đầu nhìn về một góc trong nhà thủy tạ, một tiểu cô nương hơn mười tuổi bị xô đẩy ra mép hồ, những công chúa xung quanh dường như ghét bỏ cách tiểu cô nương ấy rất xa.
Nàng ấy cắn môi, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định, nhìn cây cầm như có quyết định quan trọng.
Tịch Tích Chi thật tò mò nàng ấy sẽ làm thế nào, ánh mắt dừng lại ở trên người nàng ấy, cách vài giây mới rời khỏi.
An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, ngồi vào trên ghế, bưng chung trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, "Các muội, ai đàn trước?"
Rất nhiều công chúa nóng lòng muốn thử, hưng phấn chen tới trước.
Để biểu hiện mình biết rõ đạo nghĩa hiểu lễ nghi, An Nhược Yên dĩ nhiên sẽ không chen lấn với các nàng ta. Trong lòng lại cười nhạo, bình thường nịnh bợ nàng khắp nơi, vậy mà vừa đụng chạm đến lợi ích, khuôn mặt xấu xí của bọn họ đều hiện ra.
"Ta đàn trước. . . . . . Ta đàn. . . . . ." Vài vị công chúa xảy ra tranh chấp.
Con ngươi màu xanh thẳm của Tịch Tích Chi chuyển động quay tròn, nàng dùng móng vuốt che hai lỗ tai nhỏ lại.
An Hoằng Hàn cũng không thích ồn ào, không đợi mấy công chúa tranh chấp ra kết quả, liền lạnh giọng quát mắng nói: "Tất cả đều cút sang một bên cho trẫm, lễ nghi các ngươi học qua ở phó viện đều vứt đi chỗ nào? Không có một chút quy củ."
Chương trước | Chương sau