Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 199
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 179

↓↓
Tịch Tích Chi hơi hoài nghi, nằm sấp ở bên bờ sông nhìn xuống.

Trong nước sông trong suốt, hiện ra bộ dáng nàng lúc này.

Ấn ký hình thoi giữa trán đã bị chu sa phủ lên, biến thành một đốm nhỏ.

Giữa trán là một nốt đỏ. . . . . .

bạn đang xem “Dưỡng Thú Thành Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Được rồi, nàng không thể không bội phục sự thông minh, năng lực suy xét của An Hoằng Hàn. Phong Trạch quốc có rất nhiều cô nương cũng thích điểm chu sa như vậy, làm vậy sẽ không có người hoài nghi dấu đỏ trên trán nàng rồi.

"Có lẽ bọn người Lâm Ân chờ sốt ruột rồi, chúng ta đi về trước đi." Mặc dù sư phụ Tịch Tích Chi đi làm chuyện khác, nhưng sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ trở lại. Về chuyện đối phó Giao Long thế nào, bọn họ còn cần thời gian bàn lại.

Tịch Tích Chi nghĩ đến đôi mẫu tử kia, ngoan ngoãn nghe theo lời nói của An Hoằng Hàn. Nhưng lần này chạy trở về, Tịch Tích Chi không có nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, để đối phương ôm mình lên đường nữa.

Kể từ sau khi kết xuất nội đan, Tịch Tích Chi chưa có khảo nghiệm qua thực lực của mình. Vừa đúng có thể dùng linh lực lên đường, thử một chút tốc độ trở nên thế nào.

Không đợi An Hoằng Hàn nhảy ra một bước, Tịch Tích Chi liền nóng lòng vội vã xông ra giống như mũi tên.

Phát hiện tốc độ nhanh hơn trước kia không chỉ gấp hai lần, Tịch Tích Chi hưng phấn cười đến lệch miệng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, loại vui mừng này liền bị một người không thức thời phá hư.

An Hoằng Hàn bị nàng bỏ lại phía sau, thế nhưng đảo mắt liền đuổi kịp bên cạnh nàng, còn cố ý giảm bớt tốc độ, không nhanh không chậm sóng vai chạy với nàng.

Tịch Tích Chi nghiến răng nghiến lợi, "Rõ ràng ta đã kết xuất nội đan rồi, sao còn không bằng một người phàm chứ!" Thật chẳng lẽ muốn cả đời bị người đè ở phía dưới, bị ăn đến sít sao ư? Vĩnh viễn trở thân không được.

Ngay sau đó lại nghĩ đến đêm đó, quanh thân An Hoằng Hàn kết xuất vảy, Tịch Tích Chi lại cảm thấy hiện tại không thể coi An Hoằng Hàn là phàm nhân, ít nhất hắn thay da đổi thịt rồi.

"Quá không công bằng." Tịch Tích Chi thương tâm muốn chết, lòng nói mình tân tân khổ khổ tu luyện lâu như vậy, quay đầu lại còn không bằng người nào đó nuốt vào một viên châu.

Quả nhiên người đi đường tắt đều là đáng ghét, đáng giận!

Khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn trở về lần nữa, đôi mẫu tử kia đã chờ thật lâu rồi.

Nhìn lên thấy An Hoằng Hàn trở lại, lập tức ôm nhi tử chạy tới. Nhưng mắt nhìn xung quanh An Hoằng Hàn một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của vị Tịch đại phu kia, vẻ mặt bà ta lập tức đưa đám, "Các người không tìm được Tịch đại phu sao? Vậy bệnh của nhi tử ta. . . . . ."

Phụ nhân trung niên lập tức khóc thành tiếng, ôm nhi tử khóc lóc nức nở.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên trán nhi tử bà.

Phụ nhân trung niên ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh An Hoằng Hàn là một thiếu nữ có vẻ mặt thanh tú. Thiếu nữ một thân áo gai vải thô, lại không ngăn được linh khí quanh thân nàng, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ hai mắt tỏa sáng.

"Yên tâm, ta có thể trị, con trai của bà không có việc gì."

Giọng nói giống như tiếng hót của chim hoàng oanh, tao nhã êm tai.

Tịch Tích Chi điều khiển từng luồng linh khí truyền vào trán đứa bé.

Mấy ngày nay, đứa trẻ sốt cao không lùi, thần chí sớm đã bị thiêu đốt đến mơ hồ, một đôi mắt nửa mở mơ màng.

Dùng linh lực trị liệu giúp đứa trẻ tốt hơn, Tịch Tích Chi cũng không quên làm thêm việc phòng bị, lấy từ trong tay áo ra thảo dược vừa rồi hái được trên đường, "Những thứ này để trị phong hàn, đều là mới vừa hái xuống, bà nấu thảo dược thành một chén nước, để cho nhi tử của bà uống vào, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ."

Phụ nhân trung niên nhìn đối phương trẻ tuổi như thế, có chút không tin nàng thật biết chữa bệnh, trong mắt có chút do dự.

"Tịch đại phu là sư phụ ta, ta trị những loại bệnh nhỏ này sẽ không có vấn đề. Hiện nay sư phụ ta không đi được, nghe vị công tử kia nói nhi tử bà bị bệnh, cho nên liền phái ta đi tới xem một chút." Tịch Tích Chi tiếp tục nửa thật nửa giả nói láo.

An Hoằng Hàn vừa nghe thấy, mắt híp lại, tình huống này giống y như lúc lừa gạt hắn vào năm đó!

Trở về nhất định nhất đinh phải dạy dỗ nàng thật tốt.



Rất nhiều người nghe thấy người thiếu nữ này là đồ đệ của Tịch đại phu, cả đám người liền vây quanh, "Sao trước kia chưa từng thấy qua vị cô nương này? Tịch đại phu cũng chưa bao giờ nhắc qua."

"Nếu là đồ đệ của Tịch đại phu, như vậy ngươi giúp ta xem bệnh đi, mấy ngày nay ta luôn ho khan, ngay cả ngủ đều ngủ không ngon."

"Còn có ta. . . . . . cũng giúp ta xem một chút, bệnh của ta kéo dài mấy ngày rồi, chính là chậm chạp không nhìn thấy Tịch đại phu ."

. . . . . .

Một đám người tranh trước tranh sau chen đến bên cạnh người Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi cũng không có cự tuyệt, học bộ dáng sư phụ, làm bộ bắt mạch cho người ta, sau đó theo cổ tay rót linh lực vào bên trong cơ thể của bọn họ, giúp bọn họ tiêu trừ bệnh. Sau đó nói thêm một câu ‘không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi thật tốt liền có thể khỏi hẳn ’.

An Hoằng Hàn đứng ở một bên, nhìn hết tất cả.

Ở dưới mí mắt của hắn, không người nào dám không lễ phép với Tịch Tích Chi.

Đám người Lưu Phó Thanh rất nhanh nghe nói tin tức bệ hạ trở về, đều tới bên này tìm kiếm. Khi nhìn thấy bệ hạ đứng ở trong đám dân tỵ nạn nhìn người khác chữa bệnh, trực tiếp cảm thán không quá chân thật.

Tư Đồ Phi Du dụi mắt, hoài nghi nói: "Chẳng lẽ bệ hạ đổi tính rồi sao? Lại hiểu phải thân thiết với dân."

Ai cũng biết bệ hạ là một người máu lạnh vô tình, nhìn thấy hắn và các nạn dân vây quanh một chỗ, đều không dám tin một màn này.

"Bệ hạ chính là người có tài trị quốc, dĩ nhiên biết được lôi kéo tâm dân chúng mới có thể là nền tảng vững chắc của quốc gia. Lúc này quan tâm dân chúng Phong Châu, ngày sau truyền đi chính là một đoạn giai thoại." Lưu Phó Thanh liếc nhìn ông ta một cái, tựa hồ đang khinh bỉ chỉ số thông minh của ông ta.

Lâm Ân tỉ mỉ nhìn bên kia, cảm giác chuyện có chút không dính dáng với vấn đề hai vị thừa Tướng đang nói, "Chuyện không giống như vậy đâu. Lưu đại nhân, Tư Đồ đại nhân, nô tài cảm thấy hình như bệ hạ để ý là vị cô nương kia, đứng ở sau lưng nàng là vì bảo vệ nàng."

Lúc có thị vệ đi qua, bọn họ đều chia ra đứng ở hai bên của bệ hạ, hiện tại tư thế đứng của bệ hạ cũng không khác lắm.

Lâm Ân vừa nói như thế, Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du đều cảm thấy càng xem càng giống. Tỉ mỉ quan sát thiếu nữ đang ngồi ở trong đám người kia. Nàng đang bắt mạch cho người ta, một khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo trẻ trung của thiếu nữ, mũi, miệng đều hết sức khéo léo, một bộ dáng xinh xắn lanh lợi.

Mái tóc màu đen mềm mại khoác ở sau lưng, cặp mắt trong suốt kia không chứa một tia tạp chất nào, giống như mỹ ngọc thượng đẳng, không có một chút tỳ vết nào.

Bộ dáng Tịch Tích Chi ** tuổi rất khác với bộ dáng hiện tại, dáng người trước kia hơi mập, gương mặt cũng là béo múp míp, nhìn đặc biệt đáng yêu. Nhưng bộ dáng sau này cũng là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một khuôn mặt trái xoan điển hình.

"Chẳng lẽ bệ hạ coi trọng nữ nhân này rồi ư? Dung mạo cũng không tồi." Lưu Phó Thanh nói.

"Đừng nói mò, nhìn y phục trên thân thiếu nữ kia liền biết rõ là một bình dân, bình dân làm sao xứng với bệ hạ?"

Suy nghĩ của Lâm Ân luôn không giống hai vị kia, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thiếu nữ kia, "Cuối cùng nô tài cũng đoán được bệ hạ thích mỹ nhân có bộ dạng gì rồi, nhất định là tròng mắt lam sắc kia."

Đôi mắt của con chồn nhỏ là lam sắc, Tịch cô nương cũng thế, ngay cả người thiếu nữ trước mắt này cũng không ngoại lệ.

Xem ra bệ hạ quả nhiên có chút ham mê không tầm thường.

Trong lòng Tư Đồ Phi Du âm thầm nhớ những lời này, lần sau nhất định phải đi tìm mấy mỹ nhân có mắt màu xanh dương đưa cho bệ hạ. Có lẽ bệ hạ thích, như vậy phần thưởng nhất định không thiếu được mình.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Cho đi và nhận lại

Cho đi và nhận lại

Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ cho riêng mình. *** Con người bản

24-06-2016
Dù em ok hay không ok...

Dù em ok hay không ok...

Cô không bất ngờ về nụ hôn, cô đoán là hôm nay anh sẽ hôn. Cô ngủ thiếp trên ghế

01-07-2016
Sài Gòn trong tôi

Sài Gòn trong tôi

Thời gian vội vã trôi, con người tấp nập với trăm công ngàn việc. Đó là

23-06-2016
Rùa học bay

Rùa học bay

Trong lùm cỏ, một chú Rùa đang ra sức tập bay. Một chú chim Sẻ bay ngang qua thấy thế

24-06-2016
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Tri kỷ

Tri kỷ

Thứ đáng giá đến đâu cũng không đáng giá bằng tri kỷ. *** Ngày xưa có một phú

23-06-2016

XtGem Forum catalog