Old school Swatch Watches
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 199
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 05

↓↓
Sợ nó ngã đau?



Tạch . . . . . . Một hạt nước óng ánh trong suốt chảy xuống từ hốc mắt Tịch Tích Chi.

Trước kia sư phụ ép nàng luyện công, nàng hận không thể nguyền rủa ông biến mất thật nhanh, không ngờ đến lúc thật sự sinh ly từ biệt thì bản thân lại nghĩ đến lão nhân râu bạc ấy.

bạn đang xem “Dưỡng Thú Thành Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Nàng cảm thấy lớp lông tơ quanh vành mắt bị người khác vuốt ve, sau đó một ngón tay còn lau sạch nước mắt cho nàng.

"Sao khóc?!" Không biết cảm xúc phức tạp sau hai từ đó như thế nào, tưởng chừng không có chút tình cảm nào nhưng lại giống như rất kinh ngạc.

Tịch Tích Chi mở mắt ra, tròng mắt xanh thẳm như Ngọc Thạnh thượng đẳng, con mắt trong suốt phản chiếu bóng dáng của đối phương. . . . . .

Nàng lẳng lặng ngắm nhìn người trước mặt có thân phận Đế Vương tôn quý, đôi mắt hắn hẹp dài khẽ nhếch lên, trong đó cất dấu quá nhiều bí mật khiến người khác cảm thấy sâu không lường được.

Không cần nghi ngờ thêm nữa, người đàn ông này là nhân vật đáng sợ.

Tịch Tích Chi quan sát tròng mắt đối phương, một lúc sau mới có phản ứng. . . . . . Vì sao nàng thấy rất rõ lông mi đôi mắt? Chúng rất dài và thô thực hợp với cặp mắt đủ để ngàn vạn thiếu nữ phải bị mê hoặc.

Nhưng sao nàng chỉ cách gương mặt tuấn tú trước mắt hai ba cm!

Bộ da lông ngắn màu trắng hoảng sợ dựng đứng lên, cả người bật lên cao hơn một thước. Đừng có gây kích thích mạnh như vậy với người vừa mới tỉnh ngủ như nàng được không, trái tim nhỏ của nàng chịu không nổi mất.

"Không uổng là sủng vật vừa ý trẫm, ngươi có sức sống mạnh mẽ đó." An Hoằng Hàn sờ cái cằm, thú vị nhìn con chồn nhỏ rơi từ giữa không trung xuống.

Tịch Tích Chi dùng hai chân trước đầy lông lá ôm lấy đầu, chuẩn bị tốt phải chịu đau đớn khi rơi xuống đụng vào sàn nhà. Nhưng nàng đợi mãi không thấy cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng. Nàng khẽ mở hí mắt, phát hiện ra mình đã rơi xuống an toàn, dùng chân sau đạp đạp phía dưới, sao mềm vậy? Nghĩ đến điều gì đó, Tịch Tích Chi cúi đầu nhìn xuống, đây không phải là bụng người sao?

Dưới chân nàng là một tấm vải màu vàng được thêu hình rồng đang giương nanh múa vuốt bay vút bên trong đám mây.

Là long bào(1)?

(1): y phục dành cho nhà vua

Nàng rơi lên trên bụng An Hoằng Hàn? Sợ đối phương tức giận, Tịch Tích Chi đạp chân sau một cái, nhảy xuống khỏi người hắn.

Chít chít. . . . . . Miệng Tịch Tích Chi nói ngôn ngữ loài vật, hai chân đầy lông lá không ngừng khua khua vào không trung như đứa trẻ làm sai chuyện đang tự mình giải thích với cha mẹ.

An Hoằng Hàn xoa cái bụng hơi đau, ánh mắt đen tối bất định. Rõ ràng vừa rồi hắn có cơ hội ngăn con chồn nhỏ rơi xuống bụng nhưng không biết vì sao hắn lại để mặc kệ? Là sợ tên tiểu tử này bị ngã đau?

"Bệ hạ, đã đến giờ Thân, ngài có muốn thức dậy hay không?" Âm thanh Lâm Ân truyền vào từ ngoài điện. (giờ Thân=16h-18h)

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

Lúc này Tịch Tích Chi mới phát hiện ra, nàng và An Hoằng Hàn ngủ chung trên chiếc giường mềm mại. Chiếc giường được đặt cạnh cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào trở nên đặc biệt ấm áp như một cái chăn bông vô hình.

Trước khi đến xế chiều, An Hoằng Hàn đều có thói quen ngủ trưa. Nhìn thấy con chồn nhỏ đang ngủ say nằm trên đùi mình, hắn đã ôm con chồn nhỏ cùng nhau ngủ.

Không ngờ vừa tỉnh dậy lại có thể nhìn thấy một màn thú vị như thế của nó. Nhưng mà. . . . . . Giọt nước mắt kia thì giải thích như thế nào?

Ngay chính An Hoằng Hàn cũng không biết rằng hứng thú của hắn đối với con chồn nhỏ càng lúc càng lớn hơn.

"Ngươi chít chít nữa, cẩn thận trẫm khâu miệng lại." An Hoằng Hàn không phải thật sự muốn làm thế, chỉ đơn giản muốn dọa nó một chút.

Lời nói nửa chừng của nàng tắc nghẽn ở cuống họng, sau đó đành phải nuốt trở lại trong lòng.

Ánh mắt uất ức của con chồn nhỏ làm An Hoằng Hàn cực kỳ hài lòng. Tóm lấy nhúm lông trên cổ của nó, nhấc lên, ôm vào trong ngực.

Tịch Tích Chi chỉ cảm thấy lông chỗ cổ mình run lên như bị bứt mấy cọng tóc, đau đớn khiến nàng thét ‘chít chít’ chói tai.

An Hoằng Hàn bị giật mình bởi động tĩnh lớn mà con chồn nhỏ tạo ra, hắn không hiểu gì, nó bị làm sao vậy?

Đúng lúc, Lâm Ân đi vào điện, chuẩn bị hầu hạ An Hoằng Hàn đứng dậy. Vừa nhìn thấy một màn này, cảnh tượng là . . . . . . An Hoằng Hàn dùng một tay vặn cổ con chồn nhỏ, đè vào trong ngực hắn rồi đập. Con chồn nhỏ ra sức giãy giụa, nhe răng trợn mắt kêu gào.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

Ông đã nói mà, tính tình tàn bạo của bệ hạ sao có thể chăn nuôi sủng vật? Bàn tay lớn kia chỉ cần nhẹ nhàng vặn một cái là có thể khiến cổ con chồn nhỏ cổ ‘rắc rắc’ hai tiếng bị bóp đứt. Xem tình hình hiện tại là bệ hạ đã không nhịn được mà lộ ra vẻ hung dữ.

Chú ý tới thần sắc Lâm Ân biến hóa, mắt An Hoằng Hàn hơi nhếch lên nheo lại, "Ánh mắt người như vậy là có ý gì?"

Lâm Ân sợ hãi phát run, quỳ thẳng xuống đất, "Bệ hạ, có phải người muốn giết con chồn nhỏ này không, người không cần tự mình ra tay, giao cho nô tài phía dưới làm là được."

"Trẫm nói muốn giết nó khi nào?" Ánh mắt An Hoằng Hàn phát ra khí lạnh cùng sự nghi hoặc, liếc nhìn Lâm Ân.

Chẳng lẽ ông đã đoán sai nhưng động tác của bệ hạ không phải đang muốn bóp chết con chồn kia sao?

“Vì sao nó kêu loạn ‘chít chít’?" Vừa rồi hắn chỉ cố ý lên tiếng đe dọa con chồn nhỏ nhưng bây giờ nghe được một trận tiếng ‘chít chít’ kia thì tâm trạng lại cảm thấy vô cùng phiền loạn, thật sự kích động nghĩ muốn bóp đứt cổ nó.

Không hổ là nô tài phục vụ An Hoằng Hàn nhiều năm, Lâm Ân tạm thời ổn định tâm thần, "Bệ hạ, ngài xách cổ con chồn sẽ khiến nó không thoải mái, đương nhiên nó phải kêu lên."

Tịch Tích Chi cảm kích nhìn về phía Lâm Ân, nhìn đi, vẫn là vị đại thúc trung tuổi này hòa ái dễ gần. Không như vị Quân Vương hành động chẳng phân biệt được nặng nhẹ, không hiểu được chút dịu dàng nào. Để hắn tiếp tục xách cổ thì sớm muộn màng sẽ biến thành một con chồn nhỏ trụi lông. . . . . .

Chít chít. . . . . .

Tịch Tích Chi kêu lên lần nữa.

"Thì ra là thế." An Hoằng Hàn thả nhẹ sức lực, đôi tay xuyên qua dưới nách con chồn nhỏ, nâng nó lên.

Tư thế ôm lần này thoải mái hơn.

Thật ra cũng không thể trách An Hoằng Hàn, hắn là vua một nước, từ nhỏ đã cơm ngon quần áo đẹp, mọi thứ đều được người khác hầu hạ, có khi nào hắn hầu hạ người khác? Cho nên, lúc vừa mới bắt đầu chăm sóc nó khó tránh khỏi có sơ sót.

"Bệ hạ, con chồn nhỏ chưa trưởng thành giống kiểu một đứa trẻ sơ sinh của loài người, đều thuộc giai đoạn cực kì yếu ớt. Đoạn thời gian này phải chăm sóc thật tốt. Ví dụ như ôm vào lòng, hơi không cẩn thận sẽ tạo thành tàn tật cả đời về sau." Chớ xem thường vị tổng quản này, mặc dù chữ nghĩa ông không hơn đám đại thần nhưng hiểu biết cuộc sống lại rất nhiều.

Đặc biệt về chuyên môn chăm sóc người, phục vụ người thế nào, hắn nhận xếp hạng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Hình tượng Lâm Ân nhất thời trở lên cao lớn hơn trong mắt Tịch Tích Chi. Lời vị đại thúc vừa nói quá đúng, sớm nên khuyên răn vị Đế Vương này thật tốt. Nếu không thân thể nhỏ bé của nàng thật sự chịu không được hắn giày vò thêm mấy lần nữa.

Ánh mắt sùng bái của Tịch Tích Chi nhìn Lâm Ân khiến An Hoằng Hàn thất vọng đau khổ cùng không vui, giọng nói trở nên lạnh nhạt hơn, "Lâm Ân, ngươi nói quá nhiều rồi."

Lâm Ân là một vị tổng quản phục vụ thời gian dài nhất ở bên cạnh An Hoằng Hàn, những tổng quản trước đây không đến mấy tháng đã chọc cho An Hoằng Hàn nổi giận, bị bắt lên đoạn đầu đài. Chỉ có một mình ông là hầu hạ An Hoằng Hàn được năm năm. (đoạn đầu đài= pháp trường= nơi chém đầu)

Cung nữ thái giám bên cạnh An Hoằng Hàn thay đổi một nhóm lại một nhóm, duy chỉ có một mình ông còn sống trên thế gian. Bởi vì, ông hiểu được đúng mực, hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

"Nô tài biết tội, cầu xin bệ hạ bớt giận." Hai đầu gối Lâm Ân lại quỳ xuống.

Trong một ngày, Tịch Tích Chi đã nhìn thấy ông quỳ nhiều lần. Thầm than, đầu gối người cổ đại thật cứng rắn. Nếu đổi lại thành nàng quỳ ngày ngày như vậy thì chỉ sợ đến đi đường cũng khó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Trân quý từng lời nói

Trân quý từng lời nói

Hãy trân quý từng lời nói của mình, bởi vì tổn thương từ lời nói có thể sẽ vĩnh

24-06-2016
Xin đời cho ta có đôi

Xin đời cho ta có đôi

Chẳng biết họ có gì với nhau mà sau khi gác máy mặt anh sầm xuống. Nằm vật ra

29-06-2016
Bộ quần áo may đo

Bộ quần áo may đo

Tôi định đi may đo một bộ quần áo mới cho thật vừa vặn. Tôi đến cửa hàng may

24-06-2016
Độc thân tuổi 27

Độc thân tuổi 27

27 tuổi, cũng đã được một nửa của đời người. Ở cái tuổi biết mình đang từng

23-06-2016
Mảnh thời gian

Mảnh thời gian

Hôm ấy, khi tôi đi cắt tóc, tôi đã nhặt được một chiếc nhẫn trên vỉa hè. Đó là

01-07-2016
Đây là quả báo chăng?

Đây là quả báo chăng?

Hắn năm nay 30 tuổi, một vợ và một con trai. Vợ hắn xinh, con hắn đẹp, và tất nhiên,

30-06-2016
Thầy giáo tôi

Thầy giáo tôi

(khotruyenhay.gq) Nhớ quá Thầy Thư ơi! *** Năm tôi học lớp 12, Trường bắt đầu có

28-06-2016
Chỗ nào cũng nắng

Chỗ nào cũng nắng

Quá cái tuổi háo hức những món quà miệt vườn trong giỏ xách mẹ, mỗi bận bà lên

24-06-2016