Lúc bình thường anh là người đàn ông bá đạo, giờ rõ ràng chánh là một đứa trẻ ăn vạ, Đường Tố Khanh không đành lòng quát lớn, nhẹ giọng tức giận nói: “Đừng làm rộn nữa, em còn rất nhiều tài liệu chưa xem, sao có thể xin nghỉ được! Anh ngủ thêm một lát nữa đi, đợi tỉnh ngủ thì ăn bữa sáng.”
bạn đang xem “Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Lần này bất kể như thế nào thì Đường Tố Khanh cũng hạ quyết tâm, cô không thể không thừa nhận hiện tại cô cũng rất hưởng thụ thời gian an nhàn ấm áp ở trên giường, nhưng công việc quan trọng hơn, hiện tại cô ngồi ở vị trí này, hoàn toàn là do quần chúng nhân dân tin tưởng cô, cô tuyệt đối không thể phụ lại sự tin tưởng này.
Đường Tố Khanh chính là một người phụ nữ mạnh mẽ, trong công việc có chủ kiến của mình, chỉ cần cảm thấy là chuyện đúng đắn liền muốn làm tới cùng, mười người ngang bướng cũng không kéo trở lại được.
Đường Tố Khanh nhẫn tâm dùng sức đẩy bàn tay người đàn ông đang gác ở trên eo cô ra, nhanh chóng đứng dậy, thấy người đàn ông bất mãn mở cặp mắt mơ màng ra, cô nhất thời cũng có để ý nhưng không rõ, người đàn ông lên án thật sự giống như cô đã làm ra chuyện xấu gì vậy, nhất thời mềm lòng nói lời dụ dỗ: “Anh ngủ tiếp đi, em đi ăn điểm tâm trước.”
Sau khi nói xong rất không có khí thế chạy vào phòng tắm, vội vội vàng vàng thay quần áo của mình xong liền đi ăn điểm tâm.
Ông cụ đang ngồi ăn điểm tâm ở trên bàn ăn thấy cháu gái mình mang theo tinh thần sảng khoái đi ra ngoài, mà lúc này cháu rể thường đi theo bên cạnh lại chưa hề thấy mặt, trong mắt ông cụ loé lên tinh quang nào đó, ý tứ không chắc chắn thử dò xét: “Tiểu Hiền còn chưa dậy à?”
Đường Tố Khanh ngồi ở trên bàn ăn, cầm chén lên múc thêm một bát cháo nữa rồi yên lặng ăn, nghe câu hỏi của ông cụ, ngẩng đầu lên trả lời, “Vâng, anh ấy còn chưa dậy, xem ra là quá mệt mỏi rồi.”
Lúc đó trả lời như vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng ông cụ lại đem ý tứ trong lời nói của cô hiều thành loại tầng nghĩa khác, mặt thần bí nói: “Quá mệt mỏi sao?”
Đường Tố Khanh không nghi ngờ gì, gật đầu một cái, tiếp tục ăn cháo, không ngờ ông cụ lập tức nói ra một câu khác khiến cho cô thiếu chút nữa bị sặc.
“Tiểu Hiền cũng thật là, sáng sớm cũng không biết tiết chế, cháu còn phải đi làm nữa.” Mặc dù giọng nói của ông cụ giống như giận trách, nhưng trong giọng nói còn hàm chứa mong đợi mơ hồ nào đó, khiến Đường Tố Khanh không giải thích được, cô không biết ông nội đang chờ mong cái gì nữa.
Chỉ là cô tự động lý giải những lời này của ông cụ là sáng sớm người đàn ông kia quấn quýt lấy cô đòi ngủ nướng mà thôi, loại hành vi này rất không hiểu chuyện, cô là người phải đi làm thì sao có thể ngủ nướng được.
Lập tức ho khan mấy cái, Đường Tố Khanh không nhịn được lên tiếng giải thích cho nah: “Cháu không sao, dù sao cũng sẽ không đến trể.”
Ông cụ cười tủm tỉm liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm, nhìn ánh mắt ông dường như cực kỳ vui vẻ, chỉ cần ông cụ vui vẻ là được rồi, Đường Tố Khanh không nghi ngờ gì nữa, tiếp tục ăn cháo.
Cũng như mọi ngày, sau khi Đường Tố Khanh ăn điểm tâm xong liền tự mình lái xe con chuẩn bị đi làm, khác biệt duy nhất là hôm nay thnahf phố S cực kỳ vắng vẻ, trên đường chỉ có vài chiếc xe con đang chạy, dù sao vẫn có cảm giác thiếu một chút gì đó.
ở chỗ tín hiệu giao thông, nhìn đèn đỏ sáng lên, Đường Tố Khanh dừng xe con của mình lại, ngay vào lúc này, chương trình truyền hình vang lên từ TV cỡ lớn ở phía trên nóc một toà nha, ngay sau đó bắt đầu phát sáng chương trình.
Than nhẹ một tiếng, vừa rồi Đường Tố Khanh luôn cảm giác thiếu một chút gì đó, thì ra là mỗi ngày đều nhìn thấy TV ở trên đường không ngừng đưa tin tức, hôm nay lại yên tĩnh khác thường. Hiện tại màn hình bắt đầu phát sóng, ngược lại náo nhiệt không ít.
Chờ đến lúc đèn xanh sáng lên, Đường Tố Khanh dùng sức giẫm một cái ở trên bàn đạp, xe con từ từ chạy lên phía trước, Đường Tố Khanh không biết sau khi xe của cô rời đi, màn hình lớn bắt đầu phát sóng tin tức chấn động sáng sớm hôm nay của thành phố S, cũng là tin tức kinh người trăm năm khó gặp, đại khái nội dung tin tức là phần lớn toà soạn báo của thành phố S đột nhiên phá sản hoặc giải tán chỉ trong một đêm, trong nháy mắt, giới truyền thông đã bắt đầu cuộc cánh mạng mang thanh tẩy lớn nhất, mà Diệp Thị vẫn đứng thứ ba trong giới truyền thông, hiện tại vững vàng ở vị trí thứ nhất, trước mắt giới thiệu thông không rõ nguyên nhân cụ thể.
Chương 62 (tiếp)
Giờ phút này bên trong tầng cao nhất của một cao ốc thương mại nào đó, truyền đến tiếng đánh máy và tiếng các nhân viên đi tới đi lui để trao đổi công việc, bên trong cùng của tầng cao nhất là một phòng làm việc rộng năm mươi mét vuông.
Căn phòng này cũng giống như phòng làm việc của ông chủ bình thường, chỉ khác là trong phòng làm việc đặt thêm một kho sách cỡ lớn, mà trên bàn làm việc lại chất đống đủ loại báo, không có tiếp đãi người khác dùng trà hay sa pha thoải mái, chỉ có một ghế dựa bằng vải bông bọc da ở trước bàn làm việc.
Người đàn ông ngồi trên ghế một cầm theo một cuốn sách cổ, diện mạo cũng không xuất sắc lắm, may mắn là dáng người cao lớn, cộng thêm một cỗ hơi thở tri thức ở trên người anh, người như vậy mà đi ra ngoài cũng có không ít người theo đuổi.
Chỉ thấy người đàn ông trêu chọc nhìn ông chủ đang ngồi ở trên bàn làm việc, người đàn ông nói: "Trí Viễn, có phải trước đó cậu nhận được tin tức gì hay không? Nếu không sao lần này lại ra lệnh không để ý tới việc phỏng vấn Phó Thị Trưởng kia? Phải biết nếu như làm tốt cuộc phỏng vấn này, có thể được khen thưởng một khoản."
Người đàn ông ngồi ở trên ghế ông chủ có ngũ quan thâm thúy làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, anh chính là người sáng lập ra Diệp Thị người cầm lái Diệp Trí Viễn, bình thường một bộ dáng ôn hòa vô hại, nhưng ngòi bút anh có thể nói là lưỡi dao, nhân vật dưới ngòi bút của anh chứa đựng tất cả suy nghĩ của anh.
"Không có tin tức gì cả, chỉ không muốn làm người bỏ đá xuống giếng, rồi tranh thủ cơ hội chen một chân vào mà thôi." Diệp Trí Viễn dừng tay đánh máy một chút, không mặn không nhạt nói.
" Cậu chuyển sang làm từ thiện từ khi nào rồi hả ? Nhớ trước kia có một nhân viên chính phủ té ngựa cũng bởi vì ngòi bút sắc bén của cậu mà!" Người đàn ông buồn cười nói lên sự thật không lâu trước đây.
Người bạn thân này cũng không có lòng tốt của Thánh mẫu Maria, tất cả suy nghĩ của anh ta chỉ là đúng hay sai, chết cũng có thể để người ta sống lại, liên tưởng đến tin tức đặc biệt lớn sáng sớm hôm nay là các tờ báo lớn đều đóng cửa, anh vừa mới vào công ty liền hấp tấp chạy đến phòng làm việc của bạn tốt để dò đến kết quả.
Thấy Diệp Trí Viễn không trả lời, người đàn ông nghi ngờ nói tiếp: "Cậu nói có phải có người chống lưng đằng sau Phó thị trưởng kia không? Nếu không làm sao tất cả tòa soạn cố ý gây khó khăn cho cô ấy trong ngày hôm qua đều bị đóng cửa đây? Rất kì lạ đó."
"Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, ở đâu ra nhiều quan hệ như vậy chứ ?" Vẻ mặt Diệp Trí Viễn không nóng không lạnh nói.
Giọng của anh như vậy càng làm cho người đàn ông đối diện cũng chính là Trần Nghệ rất hiếu kỳ, Trần Nghệ ngồi thẳng người lại, nghi ngờ nói: "Có phải cậu biết Phó Thị Trưởng hay không? Nếu không sao cậu luôn bảo vệ cô ấy như thế, còn có, sao cậu biết sau lưng cô ấy không có ai hả?"
Nghe vậy, tay đánh máy của Diệp Trí Viễn ngừng lại, trong đầu lập tức nhớ lại một màn nhiều
năm trước, đó là thời điểm anh đang học thạc sĩ, một cô gái cự kỳ giản dị đeo túi hành lý được làm từ vải bố cũ đi ở trên sân trường, những người khác nhập học đại học khoa chính quy đều là con em nhõng nhẽo, yếu ớt, đi theo cha mẹ đến báo danh, cha mẹ và nhóm người giúp việc cầm túi lớn túi nhỏ hành lý giúp một tay, chỉ có một mình cô đi vào sân trường, một khắc kia trở thành rất đặc biệt, cho dù ăn mặc giản dị, cho dù không có cha mẹ giúp một tay, đến nay anh cũng không quên trên khuôn mặt xinh đẹp đó tràn đầy khát vọng đối với kiến thức và nhìn về tương lai, có lẽ chỉ cái nhìn kia liền khiến người ta mê muội!
“Này, câu đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu thật sự biết cô ấy sao? Cậu quá không hiền hậu rồi, cậu gọi mình từ nước Mĩ xa xôi trở lại đây giúp cậu, kết quả lại gạt mình chuyện quan trọng như vậy, thành thật khai báo đi, không đơn thuần chỉ là quan hệ quen biết có đúng không, nhìn vẻ mặt của cậu này, chết rồi, chết rồi, chẳng lẽ là cậu thầm mến người ta sao?” Trần Nghệ nhìn thấy bạn tốt mê muội, lập tức khoa trương đứng lên lớn tiếng hỏi.
Giống như bị người ta nói trúng chân đau, sắc mặt Diệp Trí Viễn hơi đỏ lên, mất tự nhiên giải thích: “Cậu nhỏ giọng một chút, chỉ là quan hệ sư huynh sư muội bình thường mà thôi.”
Trong giọng nói có loại ý tứ giấu đầu hở đuôi, Trần Nghệ vẫn cho rằng bạn tốt của anh là một người không dính khói bụi trần gian, cũng không quan tâm đến những hành động liếc mắt đưa tình của con gái, đâu biết thì ra là có ẩn tình khác, anh giống như phát hiện ra tin tức trọng đại gì đó, khoa trương nói: “Sư huynh sư muội sao? Không phải cô ấy chỉ tốt nghiệp khoa chính quy thôi sao? Sao lại thành sư muội của cậu rồi hả?”
Biết rõ người bạn tốt này có tính tình nhiều chuyện sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, Diệp Trí Viễn chậm rãi nói: “Lúc mình thi lên thạc sĩ, thời điểm mình học thạc sĩ ở trường đại học kia thì cùng đúng lúc cô ấy học đại học, mình học về báo chí, còn cô ấy học chính trị, chỉ là đã gặp mặt mấy lần, đoán chừng cô ấy cũng quên mất rồi.”
“Ô ô, thì ra là thật sự thầm mến, kỳ thật khi nhìn thấy Phó Thị Trưởng ở trên tin tức, cá nhân mình cũng cảm thấy không tệ.” Trần Nghệ cười híp mắt nói, dưới con mắt nguy hiểm của bạn tốt này lập tức đổi lời nói: “Không phải là không tệ, là cực kỳ tốt, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, mình không hề có hứng thú với cô ấy.”
Nói ra tâm sự của mình xong. Diệp Trí Viễn cũng không có tâm tư làm việc nữa, trong đầu hiện ra toàn là chuyện về cô những năm trước.
Nhìn thấy bạn tốt lại rơi vào trạng thái thẫn thờ, Trần Nghệ không thể không nói ra tin tức viết trên báo: “Trong tin tức này nói Phó Thị Trưởng đã có chồng, không biết người đàn ông kia có nhìn thấy tin tức ngày đó hay không?”
“Thích thì không nhất thiết phải ở chung một chỗ, chỉ cần biết rằng cô ấy hạnh phúc thì mình không sao cả.” Diệp Trí Viễn trừng mắt liếc anh một cái rồi nói.
Bị bạn tốt tức giận nhìn chằm chằm, Trần Nghệ vô tội sờ sờ cái mũi của mình,
không phải anh đây là bạn tốt sao, cậu ta vẫn thầm mến đóa hoa này nhiều năm nhưng lại không có kết quả gì, huống hồ người ra cũng đã chó gia đình của mình, làm người thứ ba cũng là chuyện rất xấu hổ, khụ khụ, anh nghĩ đi đâu rồi.
Diệp Trí Viễn nhàn nhã nằm ở trên ghế ông chủ, gõ bàn mấy cái rồi nói thật: “Hiện tại cậu sắp xếp người đi hỏi thư kí của cô ấy đi, xem lúc nào thì cô ấy có thời gian tiến hành phỏng vấn.”
“Hiện tại nếu đi phỏng vấn có thể chứng minh việc cô ấy có bối cảnh sau lưng với bên ngoài là sự thật hay không?” Trần Nghệ nghi ngờ nói ra suy nghĩ của mình, anh đương nhiên hiểu phỏng vấn trong lời nói bạn tốt đương nhiên là phỏng vấn tốt. Diệp Thị vừa lên làm ông trùm liền phỏng vấn Phó thị trưởng, như vậy phỏng vấn vừa ra lò chẳng lẽ không sợ người khác nói sau lưng Phó thị trưởng có người chống đỡ sao, đối với những tin tức phá hoại nhân cách của cô ấy, thì đây cũng không phải là chuyện tốt đối với hình tượng của cô ấy.
"Không cần lo lắng. Diệp thị chính là Diệp thị, có ai dám nói gì chứ, phỏng vấn xong thì đưa tài liệu cho mình viết, thôi, tự mình đi phỏng vấn cũng được.” Diệp Trí Viễn suy nghĩ chỉ chốc lát sau đó nói.
Chuyện giao cho bạn tốt làm, hiện tại Trần Nghệ cũng không thể nói cả người nhẹ nhõm, bọn họ vừa mới ngồi lên vị trí ông trùm, rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa còn phải cự tuyệt nhân viên chính phủ lôi kéo bên ngoài, tại sao nhân viên chính phủ lại muốn lôi kéo bọn họ? Đương nhiên là hi vọng người anh em tốt của anh viết ra bài báo tốt, tăng thêm lợi ích cho con đường làm quan của bọn họ rồi.
Chương trước | Chương sau