XtGem Forum catalog
Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 117
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện - Chương 58

↓↓
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Tố Khanh nói muốn đi chung quanh xem cuộc sống của người dân một chút, mặc dù trong bụng Tờ Kế Nao vô cùng lo lắng đám người dân ở đây sẽ chỉ chỉ chõ chõ, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt đề nghị của cô, không thể làm gì khác hơn là đưa cô gái nhỏ đi xuống dưới lầu.

bạn đang xem “Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thời gian này chính là giờ ăn cơm trưa cũng là giờ đang trò chuyện của phần lớn các gia đình, thấy hình ảnh của một nhà ba người xuất hiện trong hẻm nhỏ, nhìn chỗ này cũng có chút hiểu lầm, tất cả mọi người tò mò đưa mắt nhìn ra cửa sổ, muốn xem bọn họ định làm gì.

Đường Tố Khanh nhìn những căn nhà cũ kĩ một chút, chậm rãi lên tiếng: "Những phòng ốc này có lịch sử khá lâu đời nhỉ?" .

Tờ Kế Nao không có nhiều kiến thức về lịch sử, chỉ biết là trong hẻm này có một căn nhà ngói khá lâu, nhưng vẫn còn rất tốt.

Mấy người dân sống ở đây lâu năm nghe câu hỏi của cô thì..., tốt bụng giải đáp giúp: "Cô gái nhỏ, những phòng ốc này đều có lịch sử hơn chín mươi năm, là do tổ tiên truyền lại.". Trong giọng nói mang theo vẻ tự hào, dù sao cũng là kiến trúc xưa, bây giờ người có tiền chưa chắc có thể sống được trong những ngôi nhà thế này.

Đường Tố Khanh gật đầu, quan sát những kiến trúc này, một người dân thấy cô không nói gì thêm nữa, nghĩ đến những lời đồn đãi chạy dọc hẻm nhỏ, trong nháy mắt có chút tò mò về thân phận của cô, lập tức nhiệt tình nói: "Cô có phải là người sống ở trung tâm thành phố không? Ở đó chắc không có những khu ổ chuột như thế này đâu nhỉ, chẳng còn nữa di tích của ông bà xưa." .

Đường Tố Khanh gật đầu một cái, hướng về những người dân ở đây hỏi thăm mấy câu, mọi người rất nhiệt tâm giải đáp, đợi đến khi Đường Tố Khanh thấy thời gian không sai biệt lắm, thì khẽ cúi đầu chào những người dân ở đây một cái, chuẩn bị dẫn Nhân Nhân đến trường tiểu học Nhất chào hỏi

Trước khi đi, Tờ Kế Nao có đề nghị cho Nhân Nhân về nhà thay quần áo mới, Đường Tố Khanh cũng không còn phản đối, dù sao ấn tượng đầu tiên cũng rất nặng, nên cô vui vẻ vào trong xe đợi chờ.

Đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ được ngồi lên xe hơi nên bé rất muốn lên xe ngay lập tức, hiện tại bé đã được thỏa nguyện, đứng trước xe hơi to lớn, thì lòng bé có chút thấp thỏm. Đường Tố Khanh liên tục đưa mắt liếc nhìn, ý bảo bé lên xe ngồi đi, sau khi bé lên xe thì cứ liên tục nhìn đông nhìn tây.

Đối với lần này Đường Tố Khanh khẽ cười một tiếng, giống như lúc tới đây, giữa ánh mắt tò mò của mọi người thì lái xe ra khỏi hẻm nhỏ.

Khi xe đi tới trước trường Tiểu học Nhất, cửa trường học được đóng chặt, Đường Tố Khanh nhìn đồng hồ một chút, lúc này chính là giờ học, dừng xe trước phòng bảo vệ để báo một tiếng, sau đó cô mới lái xe vào sân cỏ.

Văng vẳng những tiếng đọc bài non nớt của trẻ con, tràn đầy sức sống, cô gái nhỏ nghe tiếng đọc sách thì tò mò nhìn về dãy phòng học, còn những bạn nhỏ thấy có người lạ vào trước thì ríu rít ngừng đọc bài, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, bắt gặp ngay đôi mắt trong veo của Nhân Nhân đang nhìn mình, còn Nhân Nhân thì thấy quá nhiều người nhìn bé nên ngại ngùng cúi đầu xuống, những đứa bé trong lớp lại âm thầm hỏi nhau xem đó có phải là bạn học mới hay không.

Hiệu trưởng đang làm việc nhận được cuộc điện thoại của phòng bảo vệ, lập tức bỏ công việc qua một bên, dẫn một đám giáo viên đi ra cổng, xa xa đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, hiệu trưởng vội vàng đi tới, vươn tay thân thiết thăm hỏi: "Không biết Phó Thị Trưởng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa." Đi theo phía sau hiệu trưởng một nhóm những giáo viên ưu tú của trường. Họ lễ phép cúi đầu chào cô gái xinh đẹp mà trước kia chỉ được gặp trong tivi mà thôi, trong mắt họ lóe lên vẻ mặt hâm mộ.

"Chào hiệu trưởng, chào các thầy cô giáo, mạo muội đến đây, đã quấy rầy mọi người rồi." Đường Tố Khanh cầm tay của người hiệu trường, vui vẻ cười nói.

"Không có, không có gì, đây chính là bạn nhỏ mà cô nói có phải không!" Hiệu trưởng đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu

"Đúng, làm phiền ông, Nhân Nhân, tới đây chào hiệu trưởng một chút đi." Đường Tố Khanh lôi kéo cô bé bên cạnh, dịu dàng nói.

"Chào hiệu trưởng ạ, cháu là Nhân Nhân." Cô gái nhỏ lễ phép ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi mắt chứa đầy khát vọng muốn được làm học sinh ở nơi đây.

Hiệu trưởng gật đầu một cái, nở một nụ cười, nhìn gương mặt cô gái nhỏ, nụ cười càng thêm hiền lành, sau đó quay lại phân phó với các thầy cô giáo, rồi thì một người thầy giáo mau chóng bước về phòng học, trong chốc lát liền nhìn thấy, một số người thầy giáo khác cũng quay về lớp của mình, mặc dù họ ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm

Hiệu trưởng cười nói: "Tiểu Lý, cậu vào lớp giới thiệu cho các em là có học sinh mới đến, cậu cũng phải chăm sóc tốt cho học sinh mới." .

Người thầy giáo tên Tiểu Lý đi tới bên cạnh hiệu trưởng, khẽ gật đầu, nội tâm hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông, đứa bé này được phó thị trưởng quan tâm, nên cần phải chiếu cố cho bé.

Một giáo viên nữ đưa đôi mắt hiền từ nhìn về phía đứa bé, tiến tới mắt nhìn lướt qua phó thị trưởng, đột nhiên cô ta nở một nụ cười dịu dàng, gật đầu một cái, cúi người xuống, ôm lấy Nhân Nhân hỏi han: "Người bạn nhỏ, con tên là gì?".

Cô gái nhỏ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, loáng thoáng nghe được những bạn bè cùng trang lứa gọi cô bằng “cô”, nên nở một nụ cười, trả lời: "Chào cô ạ, con tên là Nhân Nhân." .

Người giáo viên nghĩ đến những chuyện được xem trên tivi thời gian gần đây, trong bụng mơ hồ đoán ra nguyên nhân xuất hiện của cô gái nhỏ, cho là cô bé muốn dựa vào quan hệ, lại không cẩn thận khiến Phó Thị Trưởng bị thương nặng, trong bụng thầm mắng cô bé rất bướng bỉnh, không ngờ đứa bé này lễ phép như vậy, nên vô cùng vui mừng, cảm thấy khi được ở bên cạnh bé rất thích.

Tờ Kế Nao đứng bên cạnh nghe các thầy cô giáo nói chuyện vui vẻ với Nhân Nhân, anh chỉ yên lặng, đến nửa câu cũng không dám lên tiếng.

Đường Tố Khanh đi theo hiệu trưởng nói chuyện vài câu với các thầy cô giáo, rồi Đường Tố Khanh dẫn Nhân Nhân đi làm thủ tục nhập học, khiến cô bé càng thêm vui vẻ, sau đó mới để cô bé ngồi trò chuyện thêm với thầy giáo chủ nhiệm.

Đường Tố Khanh không có nghĩ tới là chuyến đi ra ngoại ô lần này của cô đã bị một số tạp chí lớn đánh hơi được, thông qua quan hệ biết được một số chuyện, nên đã sớm đến trường tiểu học Nhất ẩn núp lấy tin. Khi xe của Đường Tố Khanh vừa vào trong trường, đám ký giả đã nhanh chóng chụp ảnh, chỉ sợ chụp chậm mất đi những thông tin hay ho.

Đường Tố Khanh vừa lái xe con vừa nói: "Nhân Nhân, ngày mai con có thể đi học được rồi, có vui không”.

"Dạ, rất vui ạ, cám ơn dì yêu." Cô gái nhỏ nở cười ngọt ngào nói.

Tờ Kế Nao ngồi bên cạnh nghe đến việc Nhân Nhân sẽ được đi học, anh đi làm cũng không cần lo lắng nhiều nữa, nhất thời vô cùng cảm kích nói: "Phó Thị Trưởng, cám ơn cô".

Tên chỉ là danh hiệu, nhưng cô cũng vô cùng khó xử khi nghe anh gọi thế, cười gật đầu một cái, tâm tình cũng yên ổn, sau khi đưa hai cha con trở về nhà, lúc này Đường Tố Khanh mới lái xe con đi đến cơ quan, mà công việc trong cơ quan đã sớm rối thành cái núi nhỏ, chỉ có thư ký riêng của Đường Tố Khanh mới biết vì sao công việc lại rối lên như thế, nguyên nhân vô cùng đơn giản.

Sáng sớm hôm nay, Phó Thị Trưởng không có xuất hiện, nên Thị trưởng lo lắng mà gọi điện thoại hỏi thăm, tuy ở hai đầu điện thoại nhưng thư ký có thể nghe ra được giọng nói không vui của Thị trưởng.

Ở lầu cao nhất, trong lòng cô thư ký sinh nghi ngờ, tại sao tính khí của thị trưởng càng ngày càng nóng nảy, buổi sáng tâm tình dường như rất tốt, theo thời gian, không khí cả văn phòng càng ngày càng rét lạnh, trong bụng suy đoán việc có phải thị trưởng thất tình hay không, chỉ là nếu ai đó vừa nghe đến thanh danh của thị trưởng, cộng với vẻ ngoài đẹp trai, ai lại dám bỏ rơi anh cơ chứ? Nên đầu óc cô không ngừng suy đoán

Tất cả mọi người làm việc đều mang tâm tình run rẩy, cho đến khi nhìn thấy Đường Tố Khanh xuất hiện, thư ký của phó thị trưởng mới thở ra một hơi, trong lòng suy nghĩ lần này không cần lo lắng việc thị trưởng gọi điện thoại rồi trách mắng nữa rồi. Thư ký lập tức đứng lên cung kính nói: "Chào Phó thị trưởng ạ.".

Đường Tố Khanh gật đầu một cái, đi về phòng làm việc của mình, vừa đi vừa hỏi "Không có chuyện gì lớn chứ?" .

Thư ký rất muốn nói có chuyện lớn ạ, nhưng vì chén cơm của mình mà suy nghĩ, cô vẫn nhịn được, gật đầu nói: "Không có gì ạ, tất cả các văn kiện cần cô xem xét tôi đã bỏ lên bàn làm việc của cô rồi, có thị trưởng gọi điện thoại hỏi thăm cô tới chưa?". Cô nói qua việc gọi điện thoại một cách uyển chuyển, cô không kể cặn kẽ việc mỗi mười phút thì Thị Trưởng gọi một lần

Đường Tố Khanh dừng bước lại, nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Hả? Có chuyện gì quan trọng sao?" .

"Không biết, anh ấy không nói." Thư ký rất cẩn thận nói.

"Tôi biết rồi, cô giúp tôi lấy một ly trà nhé." Đường Tố Khanh vừa ngồi xuống bà làm việc vừa phân phó, nhìn đống công văn ở trước mặt, trong bụng cảm thán tối nay muốn được về nhà sớm phải làm việc ngay từ bây giờ.

"Được." Thư ký cung kính gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc của Đường Tố Khanh, mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, điện thoại lại vang lên, thư ký kinh sợ, sau đó nhìn lại số điện thoại hiện bên trên màn hình. Điều chỉnh tốt tâm tình của mình rồi mới dám nhận điện

Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói không vui: "Phó Thị Trưởng tới chưa?" .

"Chào thị trưởng ạ, Phó Thị Trưởng mới vừa tới rồi." Thư ký dùng giọng nói ngọt ngào trả lời, cảm thấy đâu dây bên kia điện thoại dừng lại đôi chút, sau đó cúp điện thoại, nên cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chiếc mũi nhảy bén của cô đã ngửi được mùi gì đó rồi, chỉ là để có thể ngồi ở vị trí này, cô biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, liếc nhìn cửa phòng làm việc, than nhẹ một tiếng, sau đó vui sướng đi pha trà.

Đường Tố Khanh đang nghiêm túc làm việc thì nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, nhìn cũng chưa từng nhìn liền bấm nút nghe.

"Nghe nói cô đã dẫn người đi trình diện." Một giọng nói ôn hòa mang theo ý khẳng định như thể anh cho người đi theo dõi nên biết được mọi chuyện. Đường Tố Khanh hơi sững sờ, nhất thời biết được người gọi điện thoại cho cô là người nào, nhẹ nhàng để cây viết trong tay xuống, nghĩ tới việc có lẽ Thầy hiệu trưởng đã báo cho anh, cười nói: "Ừ, mới vừa trình diện xong, lần này cám ơn anh." .

"Ha ha. . . . . . Không cần cám ơn, chờ khi nào tôi rãnh, cô mời cơm tôi là được".

"Đó là chuyện phải làm mà. Tôi còn nợ anh một buổi cơm." Đường Tố Khanh cười ha hả và nói.

Ngay vào lúc này, có người đang gõ cửa phòng làm việc của cô, cô còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy một bóng nam cao lớn đi thẳng vào, anh ta nhìn chằm chằm cô, xác thực là nhìn vào chiếc điện thoại của cô.

Người ở đầu dây bên kia điện thoại như nghe được động tĩnh của bên này, nên không lên tiếng, Đường Tố Khanh nhẹ giọng nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại: "Đi đường cẩn thận, có gì tôi sẽ gọi điện lại cho anh”.

Dứt lời liền cúp điện thoại, trong lòng nhớ lại việc thư ký có bảo là Thị trưởng tìm cô, trong bụng nghi ngờ không rõ là vì chuyện gì mà trông thị trưởng lại chật vật như thế.

Sau khi cất điện thoại, Đường Tố Khanh đứng lên lễ phép chào hỏi: "Chào thị trưởng" .

Âu Dương Khiêm đang ôm một bụng tức giận, muốn trách cứ cô vài câu, nhưng vừa nhìn thấy cô, anh đã không nhẫn tâm để làm vậy, anh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô, hỏi "Sáng sớm hôm nay em đi đâu thế, có phải trong người không được thoải mái không?" .

"Rất xin lỗi, sáng sớm hôm nay em có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết, nghe thư ký nói thị trưởng có gọi điện tìm, có chuyện quan trọng sao?" Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi, không có nói cụ thể ra là cô đi đâu và làm gì

Điều đó càng khiến cho lòng của Âu Dương Khiêm chẳng có chút cảm giác nào, chỉ vừa đảo mắt đã có thể nghĩ ra được, cô là vợ của người khác, nếu cô muốn ở nhà thường xuyên, ở bên chồng mình thường xuyên, anh cũng không có tư cách suy đoán và ghen tỵ.

Trong lòng cảm thán việc người mà cô vừa mới nói chuyện điện thoại kia cũng có thể là chồng của cô, kể từ sau ngày cô bị thương và nhập viện, Âu Dương Khiêm dù có chút tình cảm riêng nhưng cũng đã từ bỏ rồi, anh cảm thấy cô gái nhỏ ngày càng rời xa anh.

Suy nghĩ chốc lát, sắc mặt Âu Dương Khiêm trở lại bình thường, chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là tới nói cho em biết một tiếng, có lãnh đạo cấp cao tới thanh tra, không có việc gì gấp thì em nên ở phòng làm việc, đừng để cho người ta ghi nhận nhược điểm của mình, nếu không đây sẽ bất lợi cho công việc của em sau này." .

Nghe vậy, Đường Tố Khanh gật đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Em biết rồi, về sau sẽ chú ý." .

Âu Dương Khiêm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái nhỏ, cuối cùng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể thở ra một tiếng, nhỏ giọng mà nói: "Em bận thì cứ làm việc đi, anh đi ra ngoài." .

Sau khi tiễn Thị trưởng đi, trong bụng Đường Tố Khanh đầy nghi ngờ, chuyện này không thể nói qua điện thoại sao, vì sao mặt anh lại có vẻ lo lắng đến vậy, chạy đến trong phòng làm việc của cô, chỉ để nhìn cô xem công văn? Nhưng Đường Tố Khanh không có thời gian để suy nghĩ đến những vấn đề như thế, tiếp chăm chú làm việc.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Ba và con gái

Ba và con gái

Hôm qua ba vào thăm con, con nhớ ba lắm... Nhớ cái bụng tròn tròn của ba dù con gái lớn

28-06-2016
Bến xe cuối đường

Bến xe cuối đường

(khotruyenhay.gq)...Hình như Hương thích anh. Chuyện đó thật là lạ! *** “Này cô, cô

28-06-2016
Sau làn khói thuốc

Sau làn khói thuốc

Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến

24-06-2016
Hạnh phúc không muộn

Hạnh phúc không muộn

Từ ngày chia tay Long, Linh trở nên ít nói hẳn, cô thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ,

28-06-2016
Vợ béo

Vợ béo

Nhiều khi anh cũng chẳng thể hiểu nổi sao mình lại yêu vợ mình, phải chăng tình yêu

24-06-2016
Ngân hàng ngôi sao

Ngân hàng ngôi sao

Thiên Vũ định đưa cho tôi ô rồi chạy về một mình. Nhưng giờ đã khác, tôi không

25-06-2016
Lời xin lỗi muộn màng

Lời xin lỗi muộn màng

"Mẹ thương con biển hồ lai láng Con thương mẹ tính tháng tính ngày." *** Tại ngôi nhà

23-06-2016
Thức tỉnh

Thức tỉnh

Yêu hay không yêu, trái tim bạn rõ ràng điều đó nhất, đừng vì cô đơn mà chọn sai

24-06-2016