Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 22 đánh giá )

Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển - Chương 17

↓↓
Tuyệt Đối Không Thể Buông Bỏ



Có lẽ đúng như lời hắn nói, năm tháng dài đằng đẳng đã rèn luyện hắn thành một con người kiên cường, hắn sẽ không tổn thương, cũng sẽ không yếu đuối, càng không có loại cảm xúc ủy khuất. Nhưng tôi lại vì hắn mà cảm thấy ủy khuất.

Tôi không biết rốt cuộc Ngô Cứ Lam ở bên ngoài thuyền như thế nào, có lẽ ở xa xa phía sau đuôi thuyền, nhưng vừa rồi tôi cố ý lớn tiếng nói nhiều như vậy, theo như thính lực phi thường của Ngô Cứ Lam, chắc chắn hắn đã nghe được tiếng nói của tôi, có thể đã bơi đến gần thuyền rồi.

bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Ùm” một tiếng, tôi rơi vào nước biển lạnh như băng.

Cho dù nhắm mắt lại, cố gắng né tránh nhìn vào làn nước khiến mình sợ hãi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng cái chết cùng bóng tối đang nhanh chóng vây quanh mình. Nước biển giống như dung dịch keo khổng lồ, kết dính từng lỗ chân lông, hơi thở tắt nghẹn bóp chết từng dây thần kinh của tôi, cảm giác giống như đang bước vào cơn ác mộng khủng khiếp nhất.

Trong phút chốc, lý trí của tôi hoàn toàn bị đánh tan, tôi theo bản năng giằng co giãy giụa, thậm chí hé miệng muốn hô hấp, dường như cảm nhận được mặt nước ở ngay trên đỉnh đầu, chỉ cần ngước mặt lên, hít vào dưỡng khí, sẽ có thể thoát khỏi tình trạng nghẹt thở bí bách khủng khiếp này.

Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ dùng sức ôm tôi vào lòng, miệng sắp hé mở cũng bị môi của hắn ngăn lại.

Tôi mở mắt, hoảng sợ nhìn hắn.

Cánh tay của hắn ôm thắt lưng của tôi thật chặt, bờ môi dán sát vào môi của tôi, đôi mắt màu lam nhìn tôi, dường như muốn an ủi: Đừng sợ! Đừng sợ! Anh ở đây!

Thời khắc này, tôi đang ở dưới đáy biển, toàn thân trên dưới, từ đầu đến chân đều bị nước biển bao quanh. Nhưng cũng ở trong lồng ngực ấm áp nhất trên thế giới này, dưỡng khí cuồn cuộn không dứt từ môi của hắn truyền đến môi của tôi. Tôi nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm thụ, không còn cảm giác ghẹt thở đáng sợ trong ký ức, cũng không còn bóng tối của cái chết khủng khiếp của trước kia, da thịt tiếp xúc, khắng khích, trái lại khiến cho tôi có được loại cảm giác dịu dàng rung động không nói nên lời.

Tôi nhịn không được vươn tay, ôm cổ Ngô Cứ Lam.

Hắn biết tôi đã bình tĩnh trở lại, một tay đặt lên đỉnh đầu của tôi, một tay ôm chặt lấy tôi, đột nhiên tăng tốc hướng lên. Bởi vì tốc độ quá nhanh, dòng nước xẹt qua người trở nên cứng rắn sắc bén, da thịt lộ ra bên ngoài bị quét trúng, chỉ cảm giác được trên da giống như bị cắt sâu đau đớn. Nếu không phải nhờ bàn tay của hắn đặt trên đỉnh đầu, giúp tôi cản bớt đi một phần lực, chắc chắc cảm giác của tôi sẽ càng thêm đau đớn.

“Ào” một tiếng, Ngô Cứ Lam mang tôi nhảy vọt lên khỏi mặt biển.

Tôi vội vàng nhìn ra xung quanh, thị lực đã trở lại, thuyền của Chu Bất Văn bọn họ đã không còn nhìn thấy rõ, một vầng trăng tròn với ánh sáng vàng lấp lánh, cùng với mặt biển bao la vây quanh chúng tôi.

Trốn thoát an toàn rồi !

Tôi nhịn không được cười ha ha khoái trá!

Ngô Cứ Lam gõ lên đỉnh đầu của tôi, “Còn cười được! Nước biển lạnh như vậy mà em dám nhảy xuống! Hoàn toàn không muốn sống nữa rồi!”

Hắn sắc mặt không vui nhìn tôi, dường như còn muốn dạy bảo tôi thêm vài câu. Tôi dùng hai tay kéo vai của hắn lại, đột nhiên cắn nhẹ lên môi của hắn một cái. Hắn ngây ngẩn cả người, tôi cười hì hì nhìn hắn, có bản lĩnh thì dạy bảo em nữa đi!

Anh dạy bảo nữa, em sẽ cắn nữa!

Thấy hắn không nói thêm tiếng nào, tôi dương dương tự đắc buông hắn ra, “Đừng tưởng anh khỏe mạnh hơn em, em sẽ không có cách đối phó với anh!”

Ngô Cứ Lam nhìn tôi chằm chằm, sau đó mỉm cười.

Tôi đột nhiên dựng tóc gáy, trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ “Không xong rồi”, đã cảm thấy trời đất rung chuyển, tựa hồ cả thế giới bị đảo ngược, tôi nhịn không được “A” lên một tiếng sợ hãi.

Sau đó, tôi phát hiện không phải thế giới nghiên ngã mà là tôi ngã xuống. Tôi giống như đang ở trên bãi cỏ, thật êm ái nằm trên mặt biển, chính là Ngô Cứ Lam đã đặt thân thể tôi ở trên người hắn.

Tôi thì thào nói: “Thật không khoa học chút nào!” Thân thể đột nhiên có chút lay động, mới phát hiện vây đuôi mềm mại thật dài của hắn đang cuốn lại, bao lấy nửa người dưới của tôi, hai tay của hắn ôm lấy nửa người trên của tôi, khiến tôi vững vàng thoải mái nằm trên mặt biển.

Tôi nhịn không được co hai chân, sau đó lại duỗi, vẫn phát hiện mình nằm thật vững vàng trên mặt biển. Tôi càng thêm to gan, động tác càng trở nên nhanh và mạnh. Lực vây đuôi của hắn lúc thì mềm mại lúc thì chặt chẽ, không khiến tôi có cảm giác trói buộc, cho dù tôi dùng sức hoạt động thế nào, hắn đều có thể quấn lấy tôi, không để tôi rơi xuống nước.

Tôi đang vui vẻ, đột nhiên phát hiện thân thể của Ngô Cứ Lam trở nên cứng ngắc, hắn mặt không chút thay đổi nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt sâu thẳm như có gì đó hừng hực thiêu đốt… Tôi liền ý thức được cái vây đuôi đang bao lấy hai chân của tôi không phải là một món đồ chơi không có tri giác, mà nó chính là… Nửa thân dưới của Ngô Cứ Lam.

Nửa thân dưới của tôi, nửa thân dưới của hắn, hơn nữa là nửa thân dưới không có mặc quần áo… Trong lúc đó, đột nhiên tôi cảm thấy được nửa thân dưới của mình xúc giác trở nên cực kỳ mẫn cảm, rõ ràng đang mặc một cái quần bò, lại giống như không mặc gì cả. Mỗi một tất da thịt đều có thể cảm nhận chân thực vây đuôi của hắn chạm vào…

Tôi toàn thân cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam khóe miệng khẽ cười, mặt không chút thay đổi, cùng với âm thanh trầm khàn, tràn đầy mê hoặc hỏi: “Có gan cắn anh thêm một cái không?”

Ánh mắt của tôi vô thức nhìn đến bờ môi của hắn, dưới ánh trăng sáng tỏ, bờ môi đọng vài giọt nước giống như cánh hoa hồng vươn chút sương sớm, khiến cho người ta muốn… Tim lập tức đập loạn nhịp, tôi dời ánh mắt sang hướng khác, không muốn nhìn khuôn mặt của hắn nữa, mà nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu.

Bầu trời màu lam sẫm, treo lơ lửng một vầng trăng tròn màu vàng kim óng ánh, thật giống như khung cảnh mộng ảo hoàn mỹ trong mấy bộ phim hoạt hình của Miyazaki (17.1), nhưng khung cảnh càng mộng ảo lại càng tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ kia, tựa hồ toàn bộ biển và trời cao đều biến thành một màn ảnh sân khấu, chỉ vì dung mạo của hắn mà trở nên huyền ảo.

(17.1) Hayao Miyazaki (sinh ngày 05/01/1941 tại Tokyo, Nhật Bản) là đạo diễn phim hoạt hình và là người đồng sáng lập hãng phim hoạt hình Ghibli. Nét đặc trưng trong các bộ phim của Miyazaki là thường xuyên xuất hiện các chủ đề như mối quan hệ giữa con người với thiên nhiên và công nghệ. Nhân vật chính trong các tác phẩm của ông thường là những cô gái hoặc những phụ nữ trẻ mạnh mẽ, độc lập. Khung cảnh và màu sắc trong phim của Miyazaki luôn đẹp tinh tế thanh nhã nhưng cũng không kém phần gợi cảm.

Ngô Cứ Lam nói: “Nếu như em muốn, chúng ta sẽ tiếp tục hoàn thành nụ hôn vẫn còn dang dở kia!”

Lời nói vừa dứt, hắn ngậm lấy môi của tôi.

Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, thậm chí mới vừa rồi, tôi còn trêu đùa cắn vào môi của hắn một cái. Nhưng vào giây phút này, khi hắn thực sự bắt đầu nụ hôn, tôi mới thật sự hiểu được, đây mới chính là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau.

Lưỡi của hắn mềm mại linh hoạt, hàm răng cứng rắn sắc bén, thật giống như một con rồng nước biết phun lửa, không chút lưu tình nung cháy tôi, thiêu đốt tôi, rồi lại dịu dàng vuốt ve tôi, an ủi tôi. Trong nụ hôn vừa mãnh liệt vừa dịu dàng của hắn, linh hồn của tôi trong phút chốc bị đánh tan, chỉ biết bất lực theo hắn bay lên chín tầng mây, ầm ầm nổ tung, biến thành từng đợt pháo hoa nở rộ tràn ngập bầu trời.

Nụ hôn chấm dứt, tôi thở gấp, ngượng ngùng vùi đầu vào ngực của Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam giọng trầm khàn hỏi: “Anh làm em đau sao?”

Tôi thành thật gật đầu, “Nhưng… em rất vui! Đau đớn đều là hạnh phúc!”

Ngô Cứ Lam nở nụ cười, “Lần sau, anh sẽ cẩn thận hơn.”

Tôi dán mặt vào gò má của hắn, thấp giọng nói: “Em cũng sẽ học cách tránh đi răng nanh của anh.”

Ngô Cứ Lam gắt gao ôm tôi, không nói thêm lời nào.

Đột nhiên, tôi hắt hơi một cái.

Ngô Cứ Lam vội hỏi: “Em lạnh sao?”

Tôi muốn nói “Không lạnh”, nhưng hơi lạnh đã theo mỗi tất da thịt thấm sâu vào cơ thể, gió đêm lạnh buốt thổi qua, tôi bắt đầu nhịn không được run lập cập, căn bản không thể nào nói dối.

Tôi nói: “Vừa nãy còn chưa thấy lạnh, nhưng lúc này lại bắt đầu cảm giác có chút lạnh.”

Ngô Cứ Lam nói: “Nhiệt độ cơ thể của con người có điểm giới hạn là 33 độ C, một khi nhiệt độ cơ thể xuống thấp hơn 33 độ C, cơ thể sẽ mất đi sự điều khiển, các cơ quan sẽ trở nên bất thường, con người sẽ bước vào trạng thái hôn mê đông cứng. Hiện tại nước biển chỉ có 7 độ C, một người bình thường nếu ngâm ở trong nước biển từ 40 phút đến 1 giờ, nhiệt độ cơ thể sẽ thấp hơn 33 độ C.”

Tôi cố gắng kể chuyện vui để quên lạnh: “Thì ra kết thúc bi kịch của phim ‘Titanic’ (17.2) là dựa theo nguyên lý này. Trước đây lúc em xem phim luôn có thắc mắc, nước không đóng băng, vậy người làm sao đông cứng mà chết được?”

(17.2) Titanic là một bộ phim thảm hoạ lãng mạn có yếu tố lịch sử của Mỹ phát hành năm 1997, do James Cameron làm đạo diễn, viết kịch bản, đồng sản xuất, đồng biên tập và hỗ trợ tài chính một phần. Phim lấy ý tưởng dựa trên vụ đắm tàu RMS Titanic nổi tiếng trong lịch sử vào năm 1912, với sự tham gia của các diễn viên chính Leonardo DiCaprio và Kate Winslet trong vai hai con người đến từ hai tầng lớp khác nhau trong xã hội, họ đem lòng yêu nhau trên chuyến ra khơi đầu tiên của con tàu xấu số.

Ngô Cứ Lam hiển nhiên chưa từng xem qua bộ phim điện ảnh tình yêu lãng mạn nổi tiếng nhất thế giới này, nên không để tâm đến sự hài hước của tôi. Hắn khoác tay lên cổ tôi, mặc kệ tim tôi đang đập nhanh, “Em có thể chịu đựng nhiều lắm là nửa giờ.”

Tôi bắt đầu tính thời gian, hai chiếc ca nô đến cách đây nửa canh giờ, tôi ở trên thuyền của Chu Bất Văn bọn họ hơn một giờ, nói cách khác, cho dù có đi thuyền cũng cần ít nhất nửa giờ nữa mới có thể quay về du thuyền của chúng tôi. Tôi thử hỏi: “Có thể quay về du thuyền của chúng ta không?”

Ngô Cứ Lam nói: “Nếu anh không mang theo em, đại khái 40 phút có thể về đến du thuyền, nhưng nhiệt độ cơ thể của em sẽ xuống càng nhanh hơn, có lẽ chỉ sau 10 mấy phút đồng hồ em sẽ bắt đầu hôn mê.”

Tôi bắt đầu cảm thấy hành động nhảy xuống biển của mình thật sự quá lỗ mãng, khó trách Ngô Cứ Lam chỉ theo sau thuyền của Chu Bất Văn bọn họ, không xúc động hấp tấp muốn cứu tôi, bởi vì hắn biết rõ thân thể của tôi yếu ớt đến thế nào.

Tôi lúng túng hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Ngô Cứ Lam nói: “Cố gắng duy trì nhiệt độ cơ thể của em, chờ Violet đến. Sau khi em bị bắt đi, anh đã gọi điện thoại báo tin cho bà ta hay, bà ta sẽ phái người lái trực thăng đến đón chúng ta.”

Tôi lập tức phấn khởi, liền đánh một bên vai của hắn, “Anh cố ý làm em sợ!”

Ngô Cứ Lam đứng thẳng ở trong nước, bế tôi lên cao. Hắn quay lưng về hướng gió, giúp tôi chặn cơn gió lạnh, “Bắt đầu từ bây giờ, cố gắng co người lại, giảm bớt nhiệt độ cơ thể bị mất đi, nhưng phải luôn nói chuyện với anh, để duy trì tỉnh táo.”

Tôi bắt đầu ý thức được sự việc trở nên nghiêm trọng, nên vừa cố gắng giống như một đứa trẻ co rút người vào lồng ngực của hắn, vừa không yên tâm hỏi: “Violet có thật sự nhanh đến đây không?”

Ngô Cứ Lam nhìn tôi nói: “Em sẽ không sao.”

Hắn không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, tôi cũng không muốn hỏi lại.

Tôi nhìn mặt biển bao la ở xung quanh, cười hì hì hỏi: “Nơi này không có tên, không có dấu hiệu của một kiến trúc nào, Violet làm sao tìm được chúng ta?”

“Điện thoại di động có tính năng định vị toàn cầu, chỉ cần anh mở lên, Violet tự nhiên có thể lần ra kinh độ và vĩ độ của anh, em không đọc hướng dẫn sử dụng sao?”

“À, ra vậy!” Trong phim Mỹ cũng có nói qua chuyện này, tôi lại nhất thời không nhớ ra. Bất quá, tôi cũng thật khâm phục Ngô Cứ Lam, đoán chừng trừ hắn ra, không ai sẽ xem từ đầu đến cuối tất cả hướng dẫn sử dụng của điện thoại, TV, nồi cơm điện, hơn nữa, một chữ cũng nhớ rất kỹ.

Tôi huyên thuyên hỏi: “Không phải nói vận động sinh ra nhiệt lượng sao? Tại sao anh lại muốn em cứ ở yên một chỗ thế này?”

Ngô Cứ Lam nói: “Trên mặt đất, thông qua vận động sẽ khiến cơ thể tỏa ra nhiệt lượng, quần áo và những thứ giữ ấm sẽ giúp giữ nhiệt lại. Nhưng ở trong nước biển, quần áo đều bị ướt, em vận động sinh ra nhiệt lượng sẽ không thể nào giữ nhiệt được, rất nhanh sẽ bị nước biển lạnh giá hút đi, trái lại sẽ càng đẩy nhanh tốc độ mất nhiệt bên trong cơ thể, dùng khăn chườm lạnh để làm giảm bớt nhiệt độ khi bị sốt cũng là dùng nguyên lý này.”

“À, thì ra như vậy… Khó trách Jack bảo Rose trèo lên tấm ván, không để cô ấy bơi dưới nước quá lâu…”

Cơ thể của tôi ngày càng trở nên cứng ngắc, tuy rằng trong đầu vẫn nhớ kỹ lời nói của Ngô Cứ Lam, kiên trì nói chuyện với hắn, duy trì đầu óc tỉnh táo. Nhưng không chỉ có cơ thể bị đông cứng, ngay cả ý nghĩ cũng giống như bị đông cứng, không phải tôi không muốn nói chuyện, mà hoàn toàn không thể nghĩ ra được muốn nói cái gì.

Ngô Cứ Lam dùng răng nanh nhẹ nhàng cắm vào môi của tôi một chút, “Tiểu La, nói chuyện với anh nào.”

“À, em, em muốn… Muốn…” Tôi lại ngậm miệng lại.

Ngô Cứ Lam hỏi: “Tại sao em lại nhảy xuống biển? Anh thấy lúc trên thuyền em vẫn còn bình tĩnh, anh vốn nghĩ chờ sau khi Violet đến, mới hành động.”

Tôi lập tức tỉnh táo, chuyện quan trọng như vậy tôi lại quên không nói cho hắn biết.

Tôi cố gắng giữ vững tinh thần nói: “Ông nội của Chu Bất Văn đang tìm thuốc cải tử hồi sinh, ông ta nói ông tổ của em đã gặp qua cá thần… Chính là người cá. Ông ta tìm được trên cái gương đồng ở nhà em một bức hải đồ làm từ tơ lụa của người cá, ông ta tin rằng người cá biết được cách trường sinh bất lão, có thể trị được bệnh của ông ta, giúp ông ta cải tử hồi sinh.”

Ngô Cứ Lam không hờn giận, nói: “Đây là nguyên nhân khiến em đột nhiên nhảy xuống biển sao?”

“Đúng vậy! Không thể để bọn họ… phát hiện ra anh.”

“Không phải anh đã nói, có thể dùng anh trao đổi an toàn cho em sao?”

Tôi tức giận, “Ngô Cứ Lam, anh bị bệnh thần kinh à? Anh coi mình là cái gì? Anh cho rằng cái gì cũng có thể lấy ra để trao đổi sao? Em có thể dùng tiền bạc hoặc đồ vật quý giá này nọ để trao đổi an toàn cho em, nhưng em làm sao có thể lấy trái tim mình đi trao đổi chứ? Em giao trái tim của em cho người khác, em còn có thể sống sao?”

Ngô Cứ Lam im lặng trong chớp mắt, hắn cúi đầu, trán kề với trán với tôi, nói: “Nhưng anh không phải là trái tim của em, nó không thể tự trở lại lồng ngực của em, nhưng anh thì có thể tự bảo đảm rằng chính mình sẽ trở lại bên cạnh em.”

Tôi kỳ thật ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng không có, nhưng lại hung hăng uy hiếp: “Anh nói nữa đi, có tin em cắn anh hay không?”

Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi của tôi một chút.

Tôi thì thào nói: “Về sau anh đừng nói như vậy nữa, có vài thứ tuyệt đối không thể buông bỏ!”

Hắn nói: “Ừ!”

Bất tri bất giác, tôi nhắm hai mắt lại, mơ hồ ngủ thiếp đi.

Ngô Cứ Lam cắn tôi thật mạnh, buộc tôi mở to mắt, “Em kiên trì thêm một lát nữa thôi, lập tức sẽ có chăn ấm.”

Tôi tỉnh táo được một chút, “Violet… tới rồi sao?”

Ngô Cứ Lam không trả lời câu hỏi của tôi, trêu chọc tôi cùng nói chuyện với hắn, “Sao em lại đem cho chiếc nhẫn anh tặng em? Đó là chiếc nhẫn đính hôn của chúng ta!”

“Nhẫn… có thể đem đi trao đổi, anh tặng em thêm một cái nữa cũng được, nên to hơn một chút!”

“Được, anh sẽ tặng em một cái lớn hơn nữa! Em đoán xem người kia có nói cho Chu Bất Văn biết em đã nhảy xuống biển hay không?”

“Không… Không có.”

“Hắn cũng không nói gì, nhưng hẳn là đã bị phát hiện.” Ngô Cứ Lam cười nói: “Tiểu La, chúng ta có khách đến, vừa đúng lúc mượn bọn họ chút rượu mạnh và chăn ấm để dùng.”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Thầy

Thầy

Hồi bé nghĩ "thầy" đơn giản lắm, miễn ai dạy mình ở trường thì là thầy. Lớn lên,

23-06-2016
Sức mạnh tiềm ẩn

Sức mạnh tiềm ẩn

Mỗi chúng ta, khi được sinh ra, đều có năng lực riêng và ý nghĩa nhất định với

01-07-2016
Nàng không yêu hoa tím

Nàng không yêu hoa tím

Nỗi buồn con gái không có ai dạy nàng gọi tên, niềm vui con gái không có ai bên nàng san

26-06-2016
Mẹ nghèo

Mẹ nghèo

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?" *** Có

24-06-2016
Quên và mất

Quên và mất

Mười năm trước, bạn không bao giờ gặp một nỗi mất mát mang tên "hư ổ

01-07-2016
Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện là.... *** Nhà có điều kiện là sáng sớm hai vợ chồng, người

24-06-2016

Snack's 1967