XtGem Forum catalog
Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 62 đánh giá )

Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển - Chương 16

↓↓
Em Có Thể Phản Bội Anh



Chỉ cần em có thể an toàn, cho dù dùng anh để trao đổi, hay bán đứng, cũng đều không sao!

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, gió biển vừa lạnh vừa lớn, thổi vào người khiến toàn thân phát run.

bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ngô Cứ Lam mặc bộ quần áo trắng mỏng manh, đứng ở lan can thuyền, ngắm nhìn mặt trăng đang từ từ dâng lên ở phía đông.

Tôi thì trang bị đầy đủ, áo nhung cao cổ, khoác ngoài áo bành tô mỏng, quần jean, còn có mũ len trùm kín đầu.

Tôi chà xát hai tay với nhau, nói: “Ban ngày thời thiết tốt, ban đêm thật sự rất lạnh.”

Ngô Cứ Lam quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, “Sau khi anh xuống biển, em vào khoang thuyền chờ anh đi.”

“Không được! Em muốn ở bên anh!” Lần trước, Ngô Cứ Lam sợ dọa đến tôi, nên chỉ đứng ở xa xa thể hiện thân thể, đến khi tới gần tôi, thì giấu một nửa người ở dưới nước. Lúc này, tôi không nghĩ hắn lại muốn tránh né tôi, tôi hy vọng hắn thật tâm cảm nhận được, tôi không những không sợ hắn, mà còn yêu cả dáng vẻ của hắn.

Ngô Cứ Lam nói: “Nước biển rất lạnh, người bình thường nếu ngâm trong nước biển một giờ sẽ bị ngất xỉu, cơ thể của em không thể nào xuống nước được.”

Bây giờ là thời tiết tháng mười, ở trên bờ còn phải mặc áo măng tô thật dày để chống lạnh, tôi đương nhiên hiểu được chính mình không thể cùng hắn xuống biển.

Tôi chỉ về phía đuôi thuyền nói: “Phía sau du thuyền có một chiếc thuyền phao cứu sinh nhỏ, em có thể ngồi trên đó cùng xuống nước với anh.” Như vậy tuy rằng tôi ở trên thuyền, hắn ở dưới nước, nhưng ít ra, chúng tôi có thể nắm tay nhau, có thể nhìn thấy nhau.

Ngô Cứ Lam suy nghĩ nói: “Được!”

Tôi vốn tưởng phải phí công sức lý luận mới có thể thuyết phục được hắn, không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý đề nghị của tôi như vậy. Tôi vui sướng muốn nhảy cẩng lên, liền ôm cánh tay của hắn, kích động nói: “Ngô Cứ Lam, anh thật tốt!”

Ngô Cứ Lam lắc đầu, vươn tay, giúp tôi chỉnh trang lại cái mũ len, “Là em tốt với anh, thật sự rất tốt!”

Tôi có chút thẹn thùng, ngượng ngùng bám lấy cánh tay của hắn, đi về phía đuôi thuyền, “Nhân lúc chân của anh còn có thể cử động, hãy giúp em lấy thuyền phao cứu sinh bỏ xuống biển đi.”

Ngô Cứ Lam nhảy ra lan can, gỡ bỏ những sợi dây cố định ở bên hông đuôi thuyền, dễ dàng đem chiếc thuyền phao bỏ xuống biển.

Tôi sốt ruột muốn lập tức đi xuống, hắn nói: “Từ từ!”

Ngô Cứ Lam đi vào khoan thuyền, từ trong khoan thuyền lấy ra hai tấm thảm lông cừu, một bình nước giữ nóng và một chai rượu Vodka.

Lúc này không có ai, không cần phải che giấu điều gì, hắn nhúng nhẹ chân một cái, bay vút lên cao, cả thân người nhẹ nhàng đáp thẳng lên chiếc thuyền phao.

Tôi nói: “Em mặc quần áo dày như vậy, chắc chắn sẽ không bị lạnh! Anh đừng lo lắng cho em, trước hết hãy suy nghĩ mình cần cái gì.”

Ngô Cứ Lam cúi đầu, vừa sắp xếp bố trí chiếc thuyền phao, vừa nói: “Tất cả những thứ anh cần đều có thể tìm được ở dưới biển, chỉ trừ em ra!”

Khi hắn nói chuyện thần thái tự nhiên bình đạm, giống như đang nói “Khát thì uống nước, mệt thì đi ngủ” vậy, tôi nghe được, mắt có chút rơm rớm, tim đập nhanh xúc động.

Ngô Cứ Lam ngẩng đầu, nói với tôi: “Có thể xuống được rồi.”

Tôi không hề cử động, vẫn im lặng đứng nhìn hắn.

Hắn thì cực kỳ quái lạ, biểu lộ ánh mắt như muốn nói “Xảy ra chuyện gì?”

Ngô Cứ Lam cổ lỗ sĩ của tôi ơi, thật là vừa thông mình vừa ngốc nghếch! Tôi bật cười, nhịn không được nói: “Ngô Cứ Lam, em yêu anh!”

Dáng vẻ của Ngô Cứ Lam càng tỏ ra bình tĩnh lãnh đạm, ánh mắt có chút mơ hồ, hắn tránh ánh mắt của tôi, đôi mắt hơi rũ xuống, lạnh nhạt nói: “Xuống đây đi!”

Chỉ tiếc, tôi đã quá hiểu rõ bộ dáng lạnh nhạt che dấu đi tâm tình đang bốn bề dậy sóng ở trong lòng hắn, hơn nữa, hắn càng làm như vậy, lại càng kích thích ý nghĩ thú vị của tôi, tôi càng muốn trêu chọc hắn.

Tôi cười tủm tỉm nói: “Này! Em nói em yêu anh mà! Anh cũng không phản ứng lại sao? Ít ra anh phải nhìn em bằng ánh mắt thâm tình, nói rằng ‘Anh cũng yêu em’, hoặc là…trực tiếp ôm hôn em một cách nồng nhiệt chứ?”

Ngô Cứ Lam lấy bất biến ứng vạn biến, nhìn theo hướng mặt trăng đang dâng lên, biểu cảm lạnh lùng nói: “Chân của anh sẽ không cử động bất cứ lúc nào.”

Á à —— coi như anh lợi hại! Tôi không dám dây dưa thêm nữa, lập tức vịn lấy lan can, vươn người trèo qua mạn thuyền. Trong lòng tôi luôn suy nghĩ: không nhìn xuống nước, không nhìn xuống nước, nhưng khi bước xuống chiếc thuyền phao, liền không thể tránh khỏi được làn sóng dập dềnh của nước biển. Toàn thân tôi lập tức nổi lên bản năng sợ hãi, bản thân khó có thể lý giải loại tâm lý đáng sợ này —— ở trên thuyền, sẽ không sao. Tôi mới vừa trèo qua lan can, chân còn chưa rời thuyền, đã sợ hãi muốn phát run.

Ngô Cứ Lam vươn tay, muốn ôm tôi xuống, tôi vội nói: “Em tự xuống được!” Nếu người tôi yêu là một người bình thường, tôi có sợ nước hay không cũng chẳng sao, cùng lắm thì cả đời không xuống biển, không bơi lội. Nhưng Ngô Cứ Lam đã lấy biển làm nhà, cho dù tôi không thể là một kiện tượng bơi lội, cũng tuyệt đối không thể nào sợ nước.

Ngô Cứ Lam đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi vừa nắm chặt cái lan can, vừa mặc niệm trong lòng: “Có Ngô Cứ Lam ở đây! Không sợ! Không sợ! Ngươi có thể làm được…”

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại “tình tính tang” vang lên, là điện thoại của tôi đang kêu.

Tôi phải mau chóng xuống thuyền phao mới có thể nghe điện thoại, nhưng tay của tôi vẫn đang nắm chặt cái lan can, không dám buông tay. Tiếng chuông điện thoại không ngừng “tình tính tang” giống như âm thanh thúc giục không ngừng nghỉ, tôi càng sốt ruột, lại càng sợ hãi.

“Không cần phải ép buộc chính mình như vậy!” Ngô Cứ Lam ôm lấy tôi, đặt tôi xuống chiếc thuyền phao.

Tôi cực kỳ uể oải, một chuyện đơn giản như vậy, mà cũng không làm được ?

Ngô Cứ Lam nói: “Nghe điện thoại trước đã!”

Tôi lấy lại tinh thần, nhận điện thoại, “A lô?”

“Là Thẩm La sao?”

Giọng nói nghe rất quen, nhưng tôi không thể lập tức nhận ra là ai, liền nói: “Tôi là Thẩm La, cậu là ai?”

“Tôi là Thẩm Dương Huy!”

Không đợi tôi kịp phản ứng, Thẩm Dương Huy bắt đầu chửi ầm lên: “Thẩm La! Cô là đồ khó ưa! Đồ khốn! Trứng thối! Đồ đáng ghét! Sao cô không chết đi cho rồi? Tất cả đều tại cô, cô là cái thứ sao chổi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô…”

Thẩm Dương Huy vừa mắng vừa khóc, tôi sốt ruột nghe nó mắng hết 3 phút đồng hồ, cũng vẫn chẳng biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được chắc chắn không phải là chuyện tốt. Nhưng đã mấy tháng qua, tôi chưa gặp bọn họ, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc, sao tôi lại có thể biến thành sao chổi, đi gây tai họa cho bọn họ được chứ?

Thẩm Dương Huy vẫn còn đang mắng tôi hết lần này đến lần khác: “Thẩm La! Đều là do cô đồ sao chổi gây họa! Nếu không phải tại cô, mẹ với ba sẽ không cãi nhau! Mẹ của tôi nói không có sai, cô là đồ chết tiệt…”

Tôi nói: “Tôi là đồ chết tiệt, cậu với tôi có một nửa dòng máu, vậy cậu cũng là một nửa chết tiệt! So với đồ chết tiệt cũng không bằng !”

“Phân thối!”

“Cậu cũng phân thối một nửa! Còn lại một nửa đều là não của cậu! Đầu óc của người ta bị nhũng nước, còn đầu óc của cậu bị nhũng phân!”

“…”

Tôi và Thẩm Dương Huy mắng tới mắng lui, lời nói của hai đứa tôi có thể nói đều thuộc loại từ ngữ cặn bã nhất của Hán ngữ hội tụ, tôi lo lắng nhìn lướt qua Ngô Cứ Lam, liền phát hiện hắn chỉ đứng một bên, im lặng lắng nghe, đối với một phụ nữ chanh chua chửi đổng như tôi vẫn hết sức bình tĩnh. Tôi liền yên tâm, tiếp tục hung hăng chửi rủa.

Thẩm Dương Huy bị tôi mắng đến choáng váng, rốt cuộc cũng im lặng, không còn giống như chó điên sủa bậy, có thể nói chuyện bình thường trở lại.

Tôi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho rõ ràng! Nếu không, tôi lập tức cúp điện thoại!”

“Cô cũng thật là đồ máu lạnh!”

“Cậu đối với tôi là máu nóng sao? Thẩm Dương Huy, lúc mẹ cậu mắng tôi, căn bản không có tránh né cậu, chứng tỏ bà ta căn bản không muốn tôi và cậu làm chị em tốt, cậu còn muốn tôi phải thế nào?”

Thẩm Dương Huy không có lên tiếng, trong di động truyền đến tiếng nức nở bị đè nén. Sau đó, nó bắt đầu kể lại sự tình một cách lộn xộn, tôi chắp vá sửa lỗi mới dần dần hiểu ra chân tướng mọi chuyện.

Nguyên nhân là do cái gương đồng bị mẹ kế lấy đi. Có người tìm được thông tin của bà ta, nên muốn mua cái gương đồng đó. Lúc đầu, mẹ kế còn lo nghĩ cho Thẩm Dương Huy, rằng hắn mang họ Thẩm, cái kia coi như là kỹ vật gia truyền từ mấy đời của Thẩm gia, nên không muốn bán. Bên kia liền ra giá cao, đồng ý mua 100 vạn, bà ta liền động tâm, nên quyết định đem gương đi bán.

Nhưng chẳng ai ngờ, một người yếu đuối không nhất quán như ba tôi lại trở nên kiên quyết, mặc kệ mẹ kế tỏ vẻ đáng tương cầu xin, còn khóc lóc om sòm, nổi điên làm ầm ĩ, ông ấy cũng không đồng ý để bà ta đem gương đi bán. Mẹ kế là một kẻ muốn gì phải được nấy, nên tất nhiên không thể bỏ qua dễ dàng, hai người vì cái gương đồng mà cãi nhau hết ngày này qua ngày khác.

Buổi sáng hôm nay, ba tôi lái xe đưa Thẩm Dương Huy đi học, nhân tiện chở mẹ tôi đến ga tàu điện ngầm, để bà ta tiện đường đi làm. Trên đường đi, một nhà ba người bọn họ coi như cũng đang hòa thuận vui vẻ, đột nhiên lúc đó mẹ kế nhận được điện thoại của người muốn mua gương. Ba tôi liền phát hiện ra, bởi vì đối phương hứa hẹn chi trả 120 vạn, nên mẹ kế đã đồng ý bán, hơn nữa bà ta còn lén lấy cái gương mang theo, tính toán trong hôm nay sẽ giao cho người ta.

Hai người lại bắt đầu vì cái gương mà cãi nhau ầm ĩ, cho dù mẹ kế có nói gì, ba tôi cũng không đồng ý. Cãi nhau một lúc sau, mẹ kế tức giận không khống chế được cảm xúc, không quan tâm ba tôi đang lái xe, ra tay đánh ông ấy, khiến cho xảy ra tai nạn xe cộ.

Ba tôi ngồi ở ghế tài xế, mẹ kế ngồi ở ghế phụ bên cạnh, Thẩm Dương Huy ngồi ở phía sau ghế của bà ta, trước khi xảy ra tai nạn trong chớp mắt, ba tôi vì bảo vệ vợ con, liều mạng bẻ ngoặc tay lái về bên phải, khiến cho hướng ngồi của mình đâm thẳng vào một chiếc xe khác.

Cuối cùng, Thẩm Dương Huy chỉ bị trầy xước ngoài da. Mẹ kế bị gãy xương, thương thế mặc dù khá nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Ba tôi do nội tạng xuất huyết, nên hiện giờ đang phẫu thuật cấp cứu, sống chết còn chưa biết.

Thẩm Dương Huy hoang mang lo sợ, bối rối khẩn trương, liền ‘giận chó đánh mèo’ đỗ lỗi cho tôi. Nếu không phải bởi vì tôi, ba tôi sẽ không kiên quyết không bán gương đi; nếu ba đồng ý, mẹ kế và ba căn bản sẽ không cãi nhau, sẽ không xảy ra tai nạn xe, mẹ kế sẽ không bị thương nặng, ba tôi sẽ không sống chết còn chưa rõ.

Thẩm Dương Huy gọi điện thoại cho tôi, không phải muốn tìm trợ giúp hay an ủi gì, chỉ đơn giản muốn phát tiết, nó vừa kể xong, lại bắt đầu quay ra mắng chửi tôi.

Tôi vừa nghe nó vừa mắng vừa khóc, vừa hốt hoảng nhớ tới lời hứa của ba nói với tôi khi rời khỏi đảo, “Tiểu La, ba biết con lo lắng cái gì, không phải chỉ có mình con mang họ Thẩm, con yên tâm, cái gương đồng đó ba nhất định sẽ bảo Dương Huy bảo quản thật tốt, tuyệt đối không bán đi!”

Từ nhỏ đến lớn, ba ở trong tâm trí của tôi chỉ là một người hiền lành yếu đuối, sống không có nguyên tắc, giống như cục bột vậy, không có chút góc cạnh nào, ai cũng có thể nhào nắn ông ấy, cho nên ông ấy luôn theo quán tính thay đổi chủ định của mình, cũng chẳng có trách nhiệm đảm đương như một người đàn ông. Mẹ tôi thì ngược lại có thể quán xuyến tất cả, hơn nữa lại còn xinh đẹp, bà ấy cùng đồng nghiệp phát sinh tình cảm, hai người làm ầm ĩ đến ly hôn, tuy rằng người ngoài ai cũng chê bai bà ấy, tôi đối với bà ấy có thất vọng, có lạnh nhạt, nhưng tôi chưa bao giờ hận bà ấy vì chuyện ly hôn, bởi vì một người đàn ông như ba quả thật chỉ khiến cho phụ nữ thất vọng.

Nhưng lúc này đây, tôi hoàn toàn không ngờ ba lại có thể kiên trì quyết định của mình đến như vậy, cũng hoàn toàn không ngờ vào thời khắc nguy cấp, ông ấy lại có thể quyết đoán nhường cơ hội sống sót cho vợ con. Đương nhiên, tôi càng không nghĩ tới, ba vì vất vả giữ vững một lời hứa, lại phải đổi lấy kết quả như thế.

Tôi buồn rầu hỏi: “Giải phẫu còn bao lâu nữa?”

“Đây là cuộc giải phẫu lớn, bác sĩ nói thời gian không biết rõ, ít nhất là 2-3 tiếng đồng hồ.”

“Bây giờ có ai ở bên cạnh giúp cậu không?”

“Tôi không cần có người giúp.”

Đúng là thanh niên nổi máu tự ái, tôi thay đổi lại cách nói: “Bây giờ có người thân nào ở bệnh viện không?”

“Dì của tôi, dì ấy vẫn hùng hùng hổ hổ nói, tất cả đều do lỗi của ba tôi, còn tra hỏi tôi rốt cuộc tôi được thừa kế của ông nội bao nhiêu tiền, tôi chẳng thèm trả lời!”

Dương gia quả thật là một nhà ‘dũng cảm thiện chiến’, nhưng cũng may Thẩm Dương Huy có kế thừa đặc điểm ấy, không đến mức phải chịu thiệt. Tôi hỏi: “Mọi người có đủ tiền không vậy?” Bọn họ tuy rằng thừa kế số tiền của ông nội ở ngân hàng, nhưng tiền thuê nhà, mua xe, đoán chừng đã tiêu pha gần hết.

Thẩm Dương Huy chế giễu: “Không đủ thì thế nào? Chẳng lẽ cô còn tính toán cho tôi và mẹ của tôi mượn tiền hay sao?”

Tôi không để ý đến tính cách đáng ghét của nó, bình tĩnh nói: “Hiện tại tôi có một chút tiền, có thể cho mọi người mượn. Cậu cần bao nhiêu?”

Thẩm Dương Huy lập tức im lặng.

Tôi mất hết kiên nhẫn, nói: “Này? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”

Thẩm Dương Huy hít hít mũi, nói: “Ai cần tiền của cô chứ! Cái người muốn mua gương đồng lại gọi điện thoại cho mẹ, mẹ vẫn còn đang hôn mê, tôi sẽ nhận điện thoại, bán gương đi! Thẩm La, tôi cho cô biết, tôi chán ghét cái gương đó lắm, rất chán ghét! Cái gì là kỹ vật của tổ gia họ Thẩm chứ, tổ con mẹ nó, tôi đánh rắm vào!”

“Thẩm Dương Huy, cậu…” Tôi muốn nói, ‘cậu cho rằng tôi làm cho ba mẹ cậu cãi nhau à? Sao không nghĩ rằng, nếu không phải tại người mua gương kia dụ dỗ mẹ cậu lần nữa, thì mẹ cậu với ba có cãi nhau nữa hay không? Cậu cho rằng như vậy là trả thù tôi, sao không nghĩ chuyện đó khiến cho kẻ kia hả hê vui mừng?’ Nhưng nghĩ đến mẹ của nó vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, ba thì sống chết còn chưa biết, tôi liền nuốt hết mấy lời định nói trở ngược vào bụng.

Tôi nói: “Nếu đã muốn bán đi, thì hãy thận trọng chuyện tiền bạc một chút, dì của cậu khẳng định thích tiền hơn cháu trai. Đợi đến lúc mẹ cậu tỉnh lại, cậu hãy tránh mặt dì của cậu, sau đó lặng lẽ nói với mẹ cậu một tiếng.”

Thẩm Dương Huy khinh thường nói: “Cô cho tôi là kẻ ngốc à? Tôi đương nhiên biết lòng dạ con người, càng biết đạo lý che giấu!”

Tôi nói: “Sau khi ba phẩu thuật thành công, cậu gọi điện thoại cho tôi, có được không?”

Thẩm Dương Huy lại khịt khịt mũi, nói bằng giọng mũi khàn khàn: “Cô cảm thấy phẫu thuật sẽ thành công sao?”

Tôi trấn an nó, cũng trấn an chính mình, “Cuộc sống có sẵn lực hấp dẫn, chúng ta nghĩ như vậy, sự việc sẽ phát triển theo hướng chúng ta mong muốn.”

Thẩm Dương Huy nói: “Khi nào giải phẫu thành công, tôi sẽ điện thoại cho cô.”

“Được, tôi chờ điện thoại của cậu.”

Thẩm Dương Huy hung tợn nói: “Nếu chẳng may… Tôi cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua đâu!” Nó nói xong, liền lập tức cúp điện thoại.

Tôi ngơ ngẩn cầm điện thoại, trong lòng mang nhiều tư vị phức tạp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Khi tình đã cạn

Khi tình đã cạn

Vợ chồng thằng bạn lấy nhau được 10 tháng thì xảy ra xích mích rồi chia tay. Trong

23-06-2016
Chạy trong mưa

Chạy trong mưa

Bức tranh vẽ một cô gái đang đứng giữa ngã ba, tên tay là chiếc vali nhỏ xách hờ. Có

25-06-2016
Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Tên truyện: Vợ Lên Bảng Cho ThầyTác giả: suzyzaThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

23-07-2016 12 chương
Yêu Nhầm Chị Họ

Yêu Nhầm Chị Họ

Tên truyện: Yêu Nhầm Chị HọTác giả: khovigaitheoThể loại: Truyện VOZ, Tâm Sự - Nhật

18-07-2016 75 chương