Vu Tịnh Tịnh nói: “Giang Dịch Thịnh và tôi ở phòng dành cho khách ở dưới lầu, Tiểu La ở phòng của ông chủ trên lầu.”
bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Phòng ở rất cao, hoàn toàn có thể làm thành hai tầng, nhưng chủ nhân có vẻ không có chút gì quý trọng từng tấc đất tấc vàng, lầu trên chỉ làm một nửa, những nơi khác đều để trống một khoảng không lớn, cho nên trên đỉnh phòng khách và nhà ăn có đến 5 6 sáu thước cao là khoảng không, làm cho phòng ốc có vẻ rộng và sâu, quả thực rất giống như một tòa thành nhỏ.
Tôi hiếu kỳ cuộc sống của giới thượng lưu giàu có, nên cùng Giang Dịch Thịnh trước hết đi tham quan qua lầu một, sau đó thì lên lầu hai. Chúng tôi phát hiện căn phòng này quả thật giống như “tòa thành”, thực tế phòng có thể ngủ được rất ít. Lầu một ngoại trừ phòng khách, nhà ăn và nhà bếp, hai phòng ngủ liền kề, thì toàn bộ lầu hai chỉ có một phòng ngủ lớn, những khu vực còn lại bao gồm một khu đọc sách giống như một thư viện nhỏ, có bày trí ghế dựa; khu hoạt động ngoài trời có cả kính thiên văn; còn có khu tiếp khách với bàn trà và ghế sô pha. Những khu vực này không được ngăn cách bằng các bức tường hay cánh cửa, mà dựa vào cách bày trí khéo léo để phân biệt với nhau, như vậy có thể trực tiếp quan sát phòng khách và nhà ăn ở dưới lầu. Bàn ghế sô pha ở khu tiếp khách, cách phòng khách ở dưới lầu một khoảng không ở trên cao, đối diện với cánh cửa lớn, có thể vừa ngồi nói chuyện tán gẫu, vừa thưởng thức cảnh đẹp ở bên ngoài.
Tôi nói với Vu Tịnh Tịnh: “Ông chủ của cô hiển nhiên coi căn phòng này là khu vực cá nhân, ngoại trừ phòng ngủ, tường và cửa của những nơi khác đều không có, rõ ràng không muốn mời người lạ đến ở. Tại sao lại cho phép chúng tôi ở đây?”
Vu Tịnh Tịnh cười hì hì nói: “Dù sao cũng bỏ trống, cho chúng ta ở, còn có thể bớt đi chi phí thuê khách sạn.”
Tôi nói: “Tuy hai mặt hàng của tôi có giá trị, nhưng khẳng định không phải loại kỳ trân dị bảo quý hiếm bậc nhất, nhiều lắm chỉ bán được mấy trăm vạn Nhân Dân Tệ, tôi cảm thấy tiếp đãi như vậy hình như hơi cao quý quá!”
Vu Tịnh Tịnh vỗ vào vai của tôi, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, rất nhanh cô sẽ hiểu.”
Tôi chỉ có thể tạm an lòng, từ từ đợi sự việc tiến triển. Tôi nói: “Những cái khác sao cũng được! Nhưng tôi chỉ có thể ở nhiều nhất là hai ngày, cũng chính là ngày kia tôi nhất định phải về Trung Quốc, Ngô Cứ Lam đang ở nhà đợi tôi!”
Vu Tịnh Tịnh nói: “Tối nay ông chủ có mời cô ăn cơm, cô đến nói trực tiếp với ông ấy đi!”
Tôi ngáp một cái nói: “Thật mệt mỏi, tôi không muốn ăn cơm, chỉ muốn đi ngủ thôi.” Tính toán thời gian, bây giờ ở trong nước là 4-5 giờ sáng, chính là lúc đang ngủ say.
Vu Tịnh Tịnh nói: “Tắm rửa một chút, đừng bao giờ ngủ, cố gắng chịu đựng đến tối, nếu không chênh lệch múi giờ càng làm cô mệt mỏi thêm.”
Tôi đi vào phòng tắm, chuẩn bị mở nước ngâm mình, liền ngạc nhiên phát hiện dầu gội cùng sữa tắm đều là nhãn hiệu tôi quen dùng. Chỉ là những điều nhỏ nhặt, nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy thật sự thân thiết chu đáo, tâm trạng tốt lên được vài phần.
Tắm xong, mệt mỏi giảm đi chút ít, tôi ngồi một bên giường, vừa sấy tóc, vừa tùy ý đánh giá cách trang trí của căn phòng.
Đầu giường và giá sách có đặt mấy con ốc biển màu sắc xinh đẹp làm vật trang trí, khiến tôi sinh ra vài phần cảm giác thân thiết. Tôi thầm nghĩ, người chủ giàu có này hẳn là rất thích biển, khó trách ông ta lại muốn mua hai tảng đá của tôi.
Sấy tóc xong, tôi đứng trước cánh cửa lớn, vừa ngắm Công Viên Trung Tâm, vừa gửi một tin nhắn cho Ngô Cứ Lam: “Em đã đến New York bình an. Nếu anh còn muốn nhớ nơi này, em có thể đi nhiều nơi, chụp ảnh về cho anh xem.”
Vẫn chưa nhận được tin trả lời, chắc là hắn chưa ngủ dậy, tôi liền cất điện thoại vào.
Vu Tịnh Tịnh gõ cửa nói: “Đến giờ ra ngoài ăn tối rồi.”
“Tôi lập tức xong ngay đây.”
Dù sao đối phương cũng coi trọng đồ vật, không phải là dáng vẻ của tôi, cho nên tôi ăn mặc rất tùy tiện, tôi mặc một cái quần bò đã bạc màu, bên trên mặc một cái áo sơ mi in hoa tay dài mềm mại, trên tay cầm một cái áo khoác len hở cổ màu nâu nhạt, lúc ra ngoài có thể tùy ý khoác vào.
Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh thì cực kỳ tỉ mỉ lựa chọn quần áo, một người mặc một cái váy ngắn nhãn hiệu Roland, áo khoác ngoài bằng nhung; một người mặc áo sơ mi tay dài, cùng với quần tây kiểu Châu Âu. Khi tôi đi xuống, nhìn thấy bọn họ đứng cùng nhau, đang thầm thì to nhỏ nói chuyện, cực kỳ xứng đôi vừa lứa.
Tôi nói: “Tôi cảm thấy mình giống như kỳ đà cản mũi hai người vậy.”
Vu Tịnh Tịnh cười cười, Giang Dịch Thịnh cũng không để ý tới lời trêu chọc của tôi, hắn cầm lấy áo vest, nói: “Đi thôi!”
Vu Tịnh Tịnh bảo nơi ăn cơm không xa lắm, ở khu vực rất gần, ba người chúng tôi liền quyết định đi bộ.
Tôi cố ý đi lùi lại phía sau, để cho Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đi phía trước.
Đường phố lớn, người đi đường đông đúc qua lại không ngớt, các loại giọng nói tiếng Anh cứ vang lên không ngừng, còn có một cặp tình nhân đang làm những cử chỉ âu yếm, tôi lại nhớ đến người ở nhà, nhịn không được lại lấy điện thoại ra.
Vừa hết một lượt đèn đỏ, Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh qua ngã tư đường, tiếp tục đi về phía trước, tôi thì bị chặn lại ở bên này ngã tư. Tôi không có để ý, vừa lật xem mấy tấm ảnh chụp trên điện thoại chờ đèn đỏ, vừa nghĩ lát nữa lúc ăn cơm sẽ lén chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Ngô Cứ Lam.
Đợi đến lúc đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, khi ngẩng đầu lên, tôi phát hiện mình không nhìn thấy Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh. Tôi không dám nhìn điện thoại nữa, nên cất điện thoại vào, vội vàng đi về phía trước, đi qua ba con đường, vẫn không nhìn thấy bọn họ. Tôi quay trở lại, đi tới đi lui xung quanh tìm mấy lần, nhưng vẫn như trước không nhìn thấy Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh.
May mắn thời gian còn sớm, người đi trên đường vẫn tấp nập qua lại, khiến tôi không mấy khẩn trương, nhưng dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, tiếng Anh của tôi cũng không được tốt, nên trong lòng càng trở nên hoảng sợ. Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh. Điện thoại của hai người đều không gọi được, không biết do tín hiệu có vấn đề, hay lần du lịch quốc tế này căn bản không được thuận lợi.
Tôi suy nghĩ, quyết định quay lại con đường cũ, chỉ cần tìm được tòa nhà đã ở lúc nãy, chắc chắn sẽ không bị lạc.
Có điều, vừa rồi tâm trạng của tôi đang suy nghĩ lung tung, không chú ý đi theo sau Vu Tịnh Tịnh, nên căn bản không nhớ đường. Tôi chỉ có thể vừa cố gắng nhớ lại, vừa thử đi tới trước, tòa nhà đó không xa lắm, chỉ cần đi vài vòng, là có thể tìm được!
Nhưng tôi tìm tới tìm lui, càng tìm càng hoảng hốt, căn cứ vào lộ trình, chắc chắn tôi đã đến rất gần khu nhà đó, nhưng mãi vẫn không thấy nó ở đâu. Tôi thử dùng tiếng Anh hỏi đường, nhưng căn bản tôi không thể nói được tên đường, số nhà là bao nhiêu, những người đi đường bị tôi hỏi đều lắc đầu, nói xong chữ “Sorry”, liền cước bộ vội vàng rời khỏi.
……………..
XE BENTLY
CÔNG VIÊN TRUNG TÂM (CENTRAL PARK), NEW YORK
Sắc trời ngày càng sẫm tối, tôi đứng trên con đường xa lạ, nhìn những người xa lạ, trong lòng vô cùng lo lắng.
Bỗng nhiên, tôi nghe được có tiếng gọi: “Tiểu La!”
Nghe được âm thanh Trung Hoa quen thuộc, tưởng như mình ghe thấy âm thanh của tự nhiên, tôi lập tức quay đầu lại. Cách dòng xe cộ như nước ở ngã tư đường, Ngô Cứ Lam đứng dưới ngọn đèn leo lét, vẫy vẫy tay gọi tôi.
Tôi nghĩ mình đang thật sự hoảng hốt, nên xuất hiện ảo giác, tôi nhịn không được vội vàng nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra. Trong lúc đó, Ngô Cứ Lam đã nhanh chóng băng qua đường, chạy đến trước mặt tôi.
“Tiểu La!” Ngô Cứ Lam nhìn tôi, nét mặt lộ ra nét vui sướng như trút được gánh nặng.
Tôi chạm vào tay hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn người bình thường, mới chắc chắn rằng tất cả đều là sự thật.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Vu Tịnh Tịnh nói đã lạc mất em, nên anh đi tìm.”
“Không phải chuyện này, em muốn hỏi, sao anh lại đến New York? Làm sao anh đến được đây? Anh không có giấy tờ tùy thân, sao có thể qua được hải quan?”
Ngô Cứ Lam cúi thấp người, kề sát bên tai tôi, nói: “Anh là một con cá, em đã bao giờ thấy một con cá lúc di chuyển còn phải mang theo giấy tờ tùy thân chưa?”
Tôi cảm giác được hơi thở phản phất của hắn, liền đỏ mặt, “Anh đã sớm có kế hoạch rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Khó trách lần chia tay vừa rồi, hắn chẳng có chút cảm xúc xa cách nào; mỗi khi tôi thể hiện ý định không muốn đi New York, hắn liền nói rất nhanh sẽ gặp lại. Không phải hắn không quan tâm đến chia ly, mà là sẽ đến New York gặp tôi. Những rối rắm không được tự nhiên ở trong lòng phút chốc đều tan biến, trong tim tôi tràn ngập vui sướng.
Tôi hỏi: “Sao anh tìm được Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh vậy?”
Ngô Cứ Lam lấy điện thoại ra huơ qua huơ lại, bọc bên ngoài điện thoại là cái túi nhựa chống thấm nước tôi đã mua ở trên taobao, “Điện thoại của em không gọi được.”
“Vừa rồi em cũng không gọi được, chắc là mạng quốc tế có vấn đề rồi!”
Ngô Cứ Lam hỏi: “Em đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm.”
Tôi kéo cánh tay của Ngô Cứ Lam, nhanh nhẩu bước về phía trước, “Em đang có hẹn ăn tối với ông chủ của Vu Tịnh Tịnh , nhưng đã trễ giờ lâu lắm rồi, bây giờ em không muốn đi nữa. Anh gọi điện thoại cho Vu Tịnh Tịnh, bảo với cô ấy là em không đến.”
Ngô Cứ Lam gọi điện thoại cho Vu Tịnh Tịnh, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với cô ấy, bảo rằng hắn đã tìm thấy tôi, chúng tôi muốn đi ăn tối, mong ông chủ của cô ấy thông cảm mà tùy ý ra về.
Đợi hắn cúp điện thoại, tôi cười hỏi: “Có phải anh đến quốc gia nào, cũng sẽ nói được ngôn ngữ của quốc gia đó không?”
Ngô Cứ Lam không hề phủ nhận, mà thản nhiên nói: “Tuy rằng thông qua ngôn ngữ của loài người khó có thể hiểu rõ con người, nhưng nếu không biết ngôn ngữ của bọn họ, lại càng đáng sợ. Giống như một người mù đi trên đường cao tốc vậy.”
Lời nói của hắn biểu lộ chút sát khí mơ hồ, tất nhiên tôi hiểu được lời nói đó, cuộc sống của hắn đã trải qua, không phải chỉ có ngâm thơ đánh đàn, uống rượu múa kiếm, nhưng chính tai của mình nghe được, tôi lại có chút gì đó khó chịu.
Ngô Cứ Lam dịu dàng xoa đầu tôi, dường như muốn trấn an tôi đừng nên suy nghĩ quá nhiều, hắn mỉm cười hỏi: “Đi chơi có thích không?”
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, ríu rít kể chuyện từ lúc chúng tôi lên máy bay, cho đến lúc ở khu nhà nghỉ cao cấp, còn cảm nhận khó hiểu về ông chủ vô cùng hào phóng tốt bụng kia, “…Có lẽ là do em ít hiểu biết, chưa gặp qua tình huống này, có chút không quen với việc được người ta đối xử quá tốt, cho nên mới lo lắng ông chủ này thật ra là ‘chồn chúc phúc gà’, có ý đồ khác…”
Một chiếc xe cảnh sát đỗ lại ven đường, hai người cảnh sát ở trong xe đi ra, tôi lập tức rẽ vào một con hẽm nhỏ, cố gắng lôi kéo Ngô Cứ Lam dựa sát vào một góc tường. Khi hai người cảnh sát đi qua, tầm mắt quét qua người chúng tôi, tôi hoảng hốt tim đập thật nhanh, vội vàng ôm cổ của Ngô Cứ Lam, môi dán lên mặt của hắn, làm ra bộ dáng thân thiết tình cảm.
Đợi hai người cảnh sát đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, liền buông Ngô Cứ Lam ra.
Nhìn đến hắn với khuôn mặt không chút biểu cảm đang nhìn tôi chằm chằm, tôi đột nhiên phản ứng kịp, nhịn không được tự mắng chính mình: “Em đúng là ngốc thật! Quả thật ngốc chết đi cho rồi!” Tôi lo lắng Ngô Cứ Lam không có giấy tờ tùy thân, đang nhập cảnh trái phép, nhìn thấy cảnh sát liền chột dạ, nên không có suy nghĩ thấu đáo. Khách bộ hành đang yên đang lành đi trên đường, có vị cảnh sát nào nhàn rỗi đi chặn lại hỏi giấy tờ tùy thân chứ? Ngược lại, bộ dáng lén lút vừa rồi của tôi, mới dễ khiến người ta chú ý.
Thật sự là bị chỉ số thông minh của mình làm cho tức đến phát khóc! Tôi tỏ vẻ đáng thương nhìn Ngô Cứ Lam, “Xin lỗi! Chút nữa em đã gây ra rắc rối, nếu anh muốn mắng…”
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Ngô Cứ Lam cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, tiếng nói của tôi lập tức im bặt.
Nụ hôn của hắn giống như những bông tuyết rơi lất phất đầu tiên của đầu mùa đông, lạnh lẽo mềm mại, vừa chạm vào liền tan chảy, chỉ còn vươn lại một chút hơi lạnh, để chứng tỏ nó có tồn tại.
Tôi nìn thở im lặng, ngơ ngác nhìn Ngô Cứ Lam.
Ngô Cứ Lam chăm chú nhìn tôi một thoáng, đột nhiên mặt giãn ra mỉm cười. Tôi đã có thói quen nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, biểu cảm lãnh đạm của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn dịu dàng tùy tiện như vậy, nên cảm thấy khuôn mặt của hắn càng trở nên mị hoặc mê người, khiến cho tim tôi đập nhanh, mặt có chút ửng hồng.
Ý cười trên khuôn mặt của hắn càng sâu sắc hơn, bàn tay nhẹ nhàng véo vào má tôi, vừa cười, vừa nắm tay tôi, tiếp tục đi về phía trước.
Tôi hoàn toàn biến thành người câm, suốt đường đi không nói được câu nào.
Ngô Cứ Lam dẫn tôi đến một nhà hàng Tây, sau khi mơ mơ màng màng ngồi xuống, tôi mới phát hiện Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh cũng ở đó.
Vu Tịnh Tịnh cúi đầu, tỏ ra bộ dáng “Là lỗi của tôi, tôi phải bị phạt”, Giang Dịch Thịnh vẻ mặt không vui nhìn Ngô Cứ Lam.
Tôi nói: “Hai người cũng đến à? Tịnh Tịnh, tôi thất hẹn với ông chủ của cô không có vấn đề gì chứ?”
Giang Dịch Thịnh nhìn tôi giống như nhìn quái vật, chê cười nói: “Chỉ số thông minh của em thật sự là… hết cứu nổi.”
Vu Tịnh Tịnh vội nói: “Không sao cả! Ông chủ sẽ không để ý, cô đã đi đâu vậy?”
“Tôi nhìn điện thoại, ngẩng mặt lên thì không thấy hai người nữa, tại vì bản thân đi đường cũng chẳng tập trung.” Tôi vô cùng khách khí với Vu Tịnh Tịnh, nhưng xoay người lại đối với Giang Dịch Thịnh với vẻ mặt khác xa, “Chỉ số thông minh của anh là cao nhất, một người lớn còn sống như em đi theo phía sau anh, rốt cuộc là trong lòng anh đang nghĩ cái gì, mà em biến mất cũng không phát hiện ra? Đúng là trọng sắc khinh bạn!”
Vu Tịnh Tịnh lại cảm thấy áy náy, bắt đầu cúi đầu nhận tội. Giang Dịch Thịnh ân cần an ủi Vu Tịnh Tịnh, nói với Ngô Cứ Lam: “Tôi không thích ăn cơm Tây, tôi muốn ăn đồ ăn Trung Quốc!”
Ngô Cứ Lam nói: “Được.”
Giang Dịch Thịnh cùng Vu Tịnh Tịnh rời khỏi, tôi khó hiểu hỏi: “Tại sao Giang Dịch Thịnh lại có vẻ đang tức giận với anh vậy?”
“Vu Tịnh Tịnh nói đã để em lạc mất, anh nhất thời sốt ruột, nên trách mắng Vu Tịnh Tịnh hai câu.”
Tôi cũng không phải là đứa trẻ, tự mình đi lạc còn bắt người khác chịu trách nhiệm sao? Hình như có chút quá đáng… Tôi dò hỏi: “Hay là lát nữa anh xin lỗi Vu Tịnh Tịnh đi?”
Ngô Cứ Lam liếc nhìn tôi một cái, cầm cái menu lên xem, không thèm đếm xỉa đến lời nói của tôi.
Từ ngày đầu tiên gặp hắn, tôi đã biết hắn là một kẻ kiêu ngạo, tuyệt đối không chịu hạ thấp chính mình, tôi cũng không muốn ép buộc hắn, nên quyết định tự mình đi nói vài câu với Vu Tịnh Tịnh, coi như xin lỗi dùm hắn!
Tôi lật qua lật lại cái menu để xem, liền phát hiện các món ăn Pháp. Không phải tôi không thích món ăn Pháp, ví dụ như ốc nhồi gan ngỗng, thịt bò trứng cá muối, ngẫu nhiên ăn vài lần, thật sự rất thích. Nhưng tối hôm nay, tôi vừa ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại còn bị chênh lệch múi giờ, nên cơ thể có chút không khỏe, tôi không muốn ăn những thứ này.
Ngô Cứ Lam hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tôi cảm thấy có lỗi, nói: “Em vừa ngồi máy bay đường dài, thật ra bây giờ em muốn ăn một bát mì nước.”
“Phải rồi, là anh không chu đáo.” Ngô Cứ Lam bỏ menu xuống, dẫn theo tôi rời khỏi nhà hàng.
Tôi không biết quán ăn Trung Quốc ở đâu, Ngô Cứ Lam khẳng định cũng không quen thuộc với thành phố New York hiện tại, vì thế, tôi đề nghị quay về nhà nghỉ, tự mình nấu!
Buổi chiều, khi đi tham quan nhà bếp, tôi phát hiện ông chủ kia hoặc là thuộc hạ của ông chủ kia cực kỳ chu đáo cẩn thận, không chỉ cho vào tủ lạnh các loại thức ăn của Trung Quốc, mà còn chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị đặt trên kệ bếp, ngay cả nước tương và giấm chua cũng đều có sẵn.
Tôi qua loa đại khái miêu tả vị trí của căn nhà cho Ngô Cứ Lam nghe, vốn không trông cậy hắn có thể tìm được, không ngờ hắn lại thuận lợi dẫn tôi về đến nơi.
Tôi dùng ngày sinh nhật của mình, mở cửa nhà nghỉ, cười nói với Ngô Cứ Lam: “Coi như có cơ hội hưởng thụ cuộc sống của người giàu một chút đi!”
Nhưng mà Ngô Cứ Lam lại chẳng có…chút hứng thú nào với căn nhà được bố trí xa hoa, cùng cảnh đẹp ờ bên ngoài, hắn thản nhiên nhìn lướt qua, liền đi về phía nhà bếp.
Chương trước | Chương sau