Tôi lập tức nắm chặt tay hắn, không có cảm giác mềm mại ấm áp, mà là lạnh như băng, cứng rắn, giống như tôi đã tưởng tượng.
bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tôi nhìn hắn, nắm tay hắn, dùng sức siết chặt một chút, kéo hắn đến gần tôi hơn —— Em muốn ở bên anh, không sợ hãi, không miễn cưỡng, càng không hối hận!
Hắn nương theo lực kéo của tôi, chậm rãi bơi đến bên cạnh.
Tôi nhìn hắn trên mặt giãn ra nụ cười, hắn lẳng lặng nhìn nụ cười của tôi.
Giờ phút này, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của chúng tôi, vầng trăng sáng đẹp nhất 52 năm qua cũng mờ nhạt đi vài phần.
Tôi ngồi trên phiến đá ngầm, Ngô Cứ Lam nổi người ở bên cạnh trong nước biển, hai người chúng tôi nắm chặt tay nhau. Tôi vẫn nhìn Ngô Cứ Lam, nhìn mãi, cho đến khi hắn có chút ngượng ngùng, hơi hơi rũ mi mắt xuống.
Tôi lo lắng hỏi: “Anh không thể nói chuyện là bị bốn người kia làm bị thương sao?”
Ngô Cứ Lam gật gật đầu, lại lắc đầu.
“Một nửa là bởi vì bị thương, một nửa là bởi vì cái khác?”
Ngô Cứ Lam gật đầu.
Tôi nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì anh biến trở về… thân cá?”
Ngô Cứ Lam mỉm cười, giống như khen ngợi tôi thông minh.
Điều này không khó đoán, nửa thân dưới của hắn không giống với con người, đầu lưỡi hoặc khí quản của hắn phát ra tiếng không giống với tiếng nói của con người cũng không có gì là lạ.
Tôi hỏi: “Đêm trăng tròn tháng trước, anh cũng biến mất nguyên một đêm, có phải bởi vì… cũng giống như bây giờ hay không?”
Ngô Cứ Lam gật đầu.
“À —— vậy đêm trăng tròn mỗi tháng anh đều phải biến lại thân cá sao?”
Ngô Cứ Lam gật đầu.
“Thật thần kỳ!” Tôi khó có thể tưởng tượng được hai chân lại có thể biến thành đuôi cá, rồi đuôi cá biến trở lại thành hai chân.
“Đêm qua anh nói chân đột nhiên bị chuột rút không thể cử động, cũng là do nguyên nhân đó sao?”
Ngô Cứ Lam gật đầu, chỉ chỉ lên mặt trăng ở trên trời.
Tôi liền hiểu được, mặt trăng có hiện tượng lạ nhất trong 52 năm qua, nên cũng làm cho cơ thể hắn biến đổi dị thường.
“Khi nào thì anh biến trở lại thành người? Là lúc mặt trăng lặn, mặt trời mọc sao?” Tôi nhớ rõ lần trước, sau khi mặt trời mọc hắn mới xuất hiện.
Ngô Cứ Lam gật đầu.
Tôi nhìn mặt trăng trên bầu trời, nói với hắn: “Em sẽ chờ cùng anh.”
Ngô Cứ Lam chỉ chỉ vào quần áo ướt sũng của tôi, ý bảo tôi nên về trước.
Tôi lắc đầu, “Không cần đâu! Em còn chưa nghe chính miệng anh nói với em… Dù sao em cũng không về, lúc này trời không có gió, nhiệt độ cũng không lạnh lắm. Sức khỏe của em tốt lắm, từ nhỏ đến lớn hình như không có bệnh gì cả, anh không cần lo lắng.”
Tôi nói không lạnh, nhưng thực tế không chỉ có lạnh, mà còn rất đói bụng. Đột nhiên tôi nghĩ tới cái gì, liền lục lọi ở trong túi quần, lấy ra túi chocolate, đặt lên phiến đá ngầm.
Một tay tôi đang nắm tay Ngô Cứ Lam, nhưng luyến tiếc buông ra, tôi muốn dùng tay kia để xé mở cái túi nhựa, hiển nhiên có chút khó khăn.
Đầu ngón tay của Ngô Cứ Lam từ trên túi nhẹ nhàng xẹt qua, cái túi nhựa lập tức bị mở bung ra.
Tôi cầm lấy một viên, đưa đến bên miệng Ngô Cứ Lam. Hắn sửng sốt một chút, hơi hơi mở miệng, dùng đầu lưỡi cuốn viên chocolate vào miệng.
Tim tôi giống như đang nổi trống, thình thịch đập loạn nhịp, nhưng lại làm bộ như không có việc gì, tôi cầm lấy một viên chocolate, cũng nhét vào miệng, cảm giác bị đầu ngón tay thấm ướt, một viên chocolate bình thường mà ăn ra thành trăm ngàn vị.
Mặt trăng chìm dần ở đằng tây, Ngô Cứ Lam chỉ vào vách đá ở cách đó không xa, ý bảo hắn phải rời khỏi trong chốc lát.
“Đúng rồi, phải… biến trở lại hai chân sao?” Tôi hỏi.
Ngô Cứ Lam gật đầu.
Tuy tôi rất muốn ở bên cạnh hắn, nhưng đây quả thật là chuyện riêng tư, giống như thay quần áo vậy, khẳng định sẽ không thích có người nhìn ngó.
Tôi nhẹ giọng nói: “Em đợi anh, nếu anh có việc gì thì…phát ra chút âm thanh, hoặc lấy viên đá ném về phía em cũng được.”
Tôi lưu luyến buông tay ra, Ngô Cứ Lam mỉm cười trấn an tôi, trong chớp mắt liền im hơi lặng tiếng chìm vào đáy nước.
Tôi cố gắng nhìn xuống nước, nhưng không thấy gì cả. Ngô Cứ Lam ở trước mặt tôi cử chỉ cực kỳ thong thả, nhưng tốc độ thật của hắn hiển nhiên là nhanh như tia chớp.
Thủy triều vẫn chưa rút hết, phiến đá ngầm tôi đang đứng ở thật xa ngoài biển rộng, bốn phía mực nước rất sâu. Tôi khắc chế nỗi sợ hãi, tay chân đồng thời chống người đứng lên, nhìn về phía vách núi Ngô Cứ Lam đã chỉ lúc nãy.
Thời khắc mặt trăng hạ xuống, mặt trời còn chưa dâng lên, thiên địa cực kỳ u ám. Tôi cô độc nhỏ bé một người đứng trên phiến đá ngầm, cơ hồ cái gì cũng không thấy rõ, đang cảm thấy vô cùng khẩn trương sợ hãi, tôi loáng thoáng nghe được có tiếng hát vọng đến.
Âm thanh và giai điệu có chút kỳ lạ, hoàn toàn không hiểu đang hát cái gì, nhưng lại nhẹ nhàng êm tai không thể diễn tả. Tiếng ca tự nhiên truyền cảm, không giống như phải dùng lỗ tai để nghe, mà mỗi lỗ chân lông, mỗi một tấc da thịt đều có thể nghe thấy, trực tiếp hòa nhập vào cơ thể, cùng linh hồn cộng hưởng.
Là Ngô Cứ Lam đang hát!
Hắn đoán được tôi sẽ sợ hãi, nên dùng tiếng hát nói cho tôi biết hắn vẫn ở bên cạnh tôi.
Cảm giác bản thân được trân trọng khiến tôi muốn rơi lệ, tâm trạng trở nên an tâm bình tĩnh lại.
Không trung dần dần lộ ra ánh sáng mờ ảo, làm cho mặt biển sáng lên.
Tôi nhìn thấy dưới mặt biển phía vách núi có chút ửng hồng, liền nghĩ mặt trời mọc hôm nay chắc chắn làm cho rặng mây nhuốm đỏ tràn ngập bầu trời, cực kỳ đẹp mắt. Đáng tiếc bãi biển bên này nằm ở hướng tây, chỉ thấy được mặt trời lặn, không thấy được mặt trời mọc, tôi chỉ có thể căn cứ vào ánh sáng hừng đông mà đoán mặt trời đang dần nhô lên khỏi mặt biển.
Trong tiếng sóng rì rào liên miên không dứt, bỗng nhiên tôi phát hiện tiếng hát tuyệt vời kia đã biến mất, bởi vì nó quá mức êm dịu, khi mất đi giống như ánh sáng bị tản mác, vầng dương hé lộ, khiến cho người ta trong nhất thời không thể cảm nhận được.
Tôi có chút luống cuống, rướn người tới trước, hai tay kề miệng, hướng về phía vách đá, lớn tiếng gọi: “Ngô Cứ Lam!”
“Tôi ở đây.”
Tiếng nói ngay dưới chân của tôi, tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn lại.
Ngô Cứ Lam từ trong nước biển nhẹ nhàng trồi lên, một tay chống đỡ, nâng người tựa vào phiến đá ngầm.
Tôi rất nhanh nhìn lướt qua, xác định là hai cái chân, liền ngượng ngùng, tầm mắt nhanh chóng dời đi. Hắn mặc quần soóc màu đen, áo sơ mi màu trắng ướt sũng, đúng là bộ đồ buổi tối hôm trước hắn mặc khi bị mất tích, nhưng đêm qua, rõ ràng hắn không có mặc gì cả.
Nhìn thấy tôi hoang mang xem xét y phục của mình, Ngô Cứ Lam nói: “Tôi giấu quần áo trong động san hô, nếu không lúc lên bờ lại phải nghĩ cách đi trộm quần áo khác.”
Tôi nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn ăn mặc rất buồn cười, không khỏi cười rộ lên, “Thì ra quần áo là do anh đi trộm, hèn gì khó coi như vậy!”
“Bất quá, lần này vội vàng nhảy xuống biển, dép chỉ còn một chiếc, di động cũng bị hư.” Ngô Cứ Lam khua khua hai chân của mình vẫn còn đang ngâm ở trong nước biển, một bên thì không có gì, một bên thì mang chiếc dép kẹp.
Tôi nhìn đến lớp đá ngầm lởm chởm khó đi, liền cởi áo khoác trên người ra, đưa cho hắn, “Anh dùng cái này bao chân lại, về đến nhà sẽ đi mua đôi khác.”
Ngô Cứ Lam dùng áo khoác của tôi bao bàn chân lại thành một chiếc “giày vải” rất gọn gàng, tôi nghi ngờ trước kia hắn đã từng làm việc này.
Tôi lo lắng hỏi: “Anh vừa mới… Đi bộ không có việc gì chứ?”
“Không sao. Nếu một thời gian dài không có lên mặt đất, mới cần thích ứng một chút, lần này không có việc gì.” Ngô Cứ Lam đứng lên, nhìn qua giống như người bình thường, chẳng có… chút khác thường nào.
Hai người chúng tôi đứng đối mặt nhau, phiến đá ngầm không lớn, trông có vẻ hơi chật chội.
Đột nhiên trong lúc đó, chúng tôi giống như hai kẻ bị câm, ai cũng không nói được tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Một lát sau, tôi nói bằng giọng không lớn lắm, nhưng từng chữ rất rõ ràng: “Tâm ý của em không có thay đổi.”
Ngô Cứ Lam nói: “Về sau em sẽ hối hận.”
“Đó là chuyện của sau này, nếu bây giờ từ bỏ, chắc chắc em sẽ hối hận, hơn nữa anh không phải em, không cần phải thay em phán đoán như vậy.”
Ngô Cứ Lam im lặng, không nói gì, cũng không cử động.
“Trâu không đi tìm cọc, thì cọc sẽ đi tìm trâu!” (9.2) Mũi chân của tôi hơi cử động, nhích một chút, rồi lại nhích thêm một chút, cho đến lúc gần sát trước mặt Ngô Cứ Lam.
(9.2) Nguyên văn “Sơn bất tựu ngã, ngã khứ tựu sơn”: câu này ý nói nếu người khác không chủ động thì mình sẽ tự chủ động.
Ngô Cứ Lam vẫn không nói gì, cũng không động đậy.
Thân người ướt sũng, tôi đứng trước cơn gió lạnh buốt, cũng không biết rốt cuộc là trái tim lạnh, hay là toàn thân lạnh, tôi bắt đầu run lên, càng lúc cảm thấy lạnh giá, cả người run rẩy không thể kềm chế.
Tôi run run thanh âm, nói: “Ngô Cứ Lam, Anh đã hứa với em rồi, đã hứa rồi!”
Ngô Cứ Lam không nói lời nào.
“Ngô Cứ Lam, anh, anh… Có phải nhìn thấy em chết, anh mới đến ôm em không?”
“Em đang rất lạnh, chúng ta về thôi!” Ngô Cứ Lam xoay người muốn rời khỏi.
Tôi không chút do dự hướng về phía biển nhảy xuống, thân người đã đến giữa không trung, Ngô Cứ Lam nhảy lên, nhanh như chớp ôm lấy tôi, trên không trung lộn vài vòng, vững vàng đáp xuống phiến đá ngầm.
Hắn vừa định buông tay, tôi nói: “Em sẽ còn nhảy nữa! Nhưng anh có thể lựa chọn không cứu, để em chết đi cho rồi!”
Ngô Cứ Lam bị tôi chọc tức, liền nở nụ cười, “Thẩm La, tôi chưa từng thấy cô gái nào da mặt dày như em!”
“Bây giờ thấy rồi, cũng chưa muộn!”
Ngô Cứ Lam cất giọng lạnh như băng, nói: “Đáng tiếc, cho tới bây giờ chỉ có tôi uy hiếp người khác, không có người khác uy hiếp được tôi! Em muốn nhảy thì cứ nhảy đi, dù sao người chết đuối cũng là em, không phải tôi!” Ngô Cứ Lam buông tôi ra, xoay người bước đi.
Tôi dõi theo bóng dáng của hắn trong chớp mắt, sau đó xoay người nhảy vào lòng biển.
Lúc nhảy xuống, tuy rằng tôi đã chuẩn bị cho mình đủ loại tâm lý, nhưng bản năng sợ hãi đối với nước đã hòa nhập xương cốt, cơ thể vừa chìm vào nước, liền không khống chế được, bắt đầu co rút, giống như một tảng đá chìm xuống đáy biển. May mắn sau khi tôi nhảy xuống, Ngô Cứ Lam đã lập tức nhảy theo, động tác nhanh chóng bắt được tôi, kéo tôi trồi lên mặt nước, nhảy lên phiến đá ngầm.
Tôi dựa vào cánh tay của hắn, vừa ho khan, vừa nói: “Trước kia, anh… không chịu bị người khác uy hiếp, bởi vì anh không có để người đó ở trong lòng. Đáng tiếc, hiện tại trong lòng anh đã có em, nên chỉ có thể chấp nhận uy hiếp của em!”
Ngô Cứ Lam im lặng không nói gì, không phủ nhận, cũng không có ý định buông tay.
Tôi thì thào nói: “Em biết con đường phía trước rất gian nan, có lẽ sẽ vượt xa những gì em tưởng tượng, nhưng ít nhất vào giây phút này, xin hãy cho em biết tâm ý của anh. Em chỉ muốn biết, em không có cảm giác sai, anh cũng có thích em một chút, đúng không?”
Trong trời biển xanh thẳm, dưới ánh nắng buổi sớm mai, Ngô Cứ Lam lần đầu tiên gắt gao ôm tôi vào lòng. Hai cánh tay của hắn ngày càng siết chặt, siết chặt đến mức tôi không thở nổi, xương sườn đều cảm thấy đau, nhưng cũng khiến cho tôi lần đầu tiên chân chính cảm nhận được tình cảm của hắn đối với mình. Tôi cảm thấy mãn nguyện nhắm hai mắt lại.
Trong thoáng chốc, tôi hiểu ra, hắn không phải chỉ thích tôi một chút, mà là rất rất nhiều, tựa như ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, tuy rằng mặt ngoài đều là băng cứng lạnh giá, nhưng ở sâu bên trong lòng đất, luôn có dòng nhung nham cuồn cuộn nóng chảy.
Chương trước | Chương sau