The Soda Pop
Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển - Chương 08

↓↓
Hẹn Ước Đêm Trăng Tròn



Con sò mềm mại nhất được bao bọc bởi lớp vỏ cứng nhất, viên ngọc sáng đẹp nhất được che giấu tại nơi sâu kín nhất.

Tôi dự đoán nhà trọ của mình sẽ có chút danh tiếng ở trên đảo, nhưng không đoán được nó có chút danh tiếng không chỉ ở trên đảo.

bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tối hôm đó, có một vị khách đã dùng điện thoại di động quay lại hai đoạn video: Một đoạn là lúc Ngô Cứ Lam dùng hai tay múa dao, thực hiện kỹ thuật ‘Ngư khoái’; một đoạn là Ngô Cứ Lam ngồi trước bức tường đá loang lổ của ngôi nhà cổ, khảy đàn cổ. Người đó đăng hai đoạn Video lên Vblog của mình, đặt tên là “Bữa ăn tối khó tin”, tốc độ chia sẻ và lượng view tăng nhanh đến chóng mặt, hấp dẫn nhiều hạng người trên mạng đến xem.

Có cô gái chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, có người say mê hứng thú với âm nhạc cổ xưa, có kẻ chuyên nghiên cứu kỹ thuật ‘Ngư khoái’, còn có dạng mê của ngon vật lạ… Vô số người bình luận trao đổi về “Ung Tử” —— nhóm người trên mạng không biết tên của Ngô Cứ Lam, căn cứ vào mấy câu thơ hắn ngâm, liền xưng hô với hắn là Ung Tử, cách xưng hô tao nhã dành cho đầu bếp thời xưa.

(*) Những comment bình luận của người xem đoạn video

* Thật sự là hoa mắt! Hình ảnh rất đẹp, tôi chỉ có thể xem đi xem lại nhiều lần.

* Rốt cuộc là nhạc gia biết nấu ăn, hay là đầu bếp biết đánh đàn? Có tài thì thôi, còn quá xuất sắc như vậy, xuất sắc thì thôi, còn quá phong cách như vậy, đầy đủ khí chất, có thể… để cho các nam nhân khác sống hay không?

* Đây mới là đàn ông Trung Quốc truyền thống hoàn hảo! Có sách sử làm chứng, năm Thiên Bảo thứ sáu (8.1), Lý Bạch dẫn theo con nhỏ đi ngang qua Trung Đô, có một vị khách không quen biết đến bái phỏng. Lý Bạch trong lòng cảm động, tự mình dùng kỹ thuật “Chước khoái”, cũng vừa thực hiện vừa ngâm thơ. Thơ của Lý Bạch thì không cần phải nói nhiều, có thể lên Baidu mà kiểm chứng, nhưng xin chú ý đến điểm quan trọng, “Là Lý Bạch đích thân múa đao ‘chước khoái’”, Lý Bạch! Lý Bạch! Lý Bạch! Viết được thơ lưu truyền hậu thế, lại còn đao pháp nấu ăn rung động đầu lưỡi! Đây mới là đàn ông Trung Quốc truyền thống hoàn hảo!

(8.1) Thiên Bảo (niên hiệu của Đường Huyền Tông, Lý Long Cơ, năm 742-756)

* Từ lúc Ngụy Tấn Nam Bắc triều (năm 220-589), “Chước khoái” đã không chỉ vì ăn uống, mà còn được người trong cung thưởng thức, “Đầu bếp ra tay, dao chém như bay, mỗi nhát ứng thớt, phiến mỏng rơi đầy” (8.2). Đến thời Thịnh Đường, văn nhân sĩ tử còn coi “Chước khoái” là chuyện phong lưu tao nhã, Vương Duy, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương Xương Linh, Bạch Cư Dị… Đều miêu tả “Chước khoái” trong thơ của mình. Giống như Lý Bạch là loại người thân mang võ nghệ, kiếm thuật sao siêu, vẫn thường thường đích thân thi triển “Chước khoái”, “Hà hơi mấy lượt đao chém tới, thịt hồng tựa tuyết hạ bàn không.” (8.3)

(8.2) Trích trong bài “Tây Chinh Phú” (bài phú Tây Chinh) của Phan Nhạc.

(8.3) Trích trong bài thơ trên bức tranh thủy mặc miêu tả cảnh Lý Bạch và Đỗ Phủ cùng thưởng thức “Chước khoái”.

* Đúng là điên rồi! Chủ nhân Vblog trả lời, hắn nghe nói cây đàn cổ đó là do Ung Tử làm! Tự! Mình! Làm! A~ !

* Trong quyển “Lục nghiên trai bút ký: Tử đào hiên tạp chuế” của Lý Nhật Hoa (8.4) cuối thời Minh có viết, ông ta đọc qua cuốn “Chước khoái thư” (Sách về kỹ thuật Chước khoái) có thể do người nhà Đường biên soạn, trong đó có nói đến các kỹ thuật Chước khoái bao gồm “Tiểu hoảng bạch, đại hoảng bạch, vũ lê hoa, liễu diệp lũ, đối phiên phù điệp, thiên trượng tuyến…” (Phiến mỏng nhỏ, phiến mỏng lớn, mưa hoa lê, sợi lá liễu, phiến đối cánh bướm, sợi nghìn trượng…). Đáng tiếc vào thời điểm đó, kỹ thuật Chước Khoái đã thất truyền, Lý Nhật Hoa không có cách nào kiểm chứng chuyện sách ghi lại là thật hay giả. Đoạn video về Ung Tử có thể chính là kỹ thuật Chước Khoái đã thất truyền bấy lâu nay.

(8.4) Lý Nhật Hoa (1565-1635) Là một vị quan thời nhà Minh, là nhà thơ, nhà văn nổi tiếng, cuốn “Lục nghiên trai bút ký: Tử đào hiên tạp chuế” là bút ký ghi lại những sự việc hàng ngày bao gồm nhưng món ngon vật lạ, cầm kỳ thi họa trong nhân gian…, là tư liệu quý giá cho các khoa học gia đời sau nghiên cứu.

May mắn Giang Dịch Thịnh đúng lúc liên hệ được với người khách đã đăng đoạn video kia, nên người đó chỉ trả lời những câu hỏi “điên cuồng” của người xem đơn giản như sau: “Địa điểm thưởng thức bữa tối là ở Nhà trọ Ốc Biển, người đàn ông trong đoạn video là người làm của Nhà trọ.” Những câu hỏi có liên quan đến chủ đề cá nhân của những người khác đều không trả lời.

Nhóm người ở trên mạng tìm những thứ có liên quan đến “Nhà trọ Ốc Biển”, không ít người tìm thấy blog của tôi. Bọn họ giống như thám tử, căn cứ vào mấy tấm hình tôi đăng về nhà trọ, xem xét qua hoàn cảnh, liền kết luận nhà trọ Ốc Biển của tôi chính là nhà trọ Ốc Biển ở trên đoạn video kia.

Nhóm người đó đều nhắn lại, hỏi thăm qua phong cảnh trên đảo, đề nghị chụp thêm nhiều ảnh của Ngô Cứ Lam, muốn xem lại kỹ thuật Chước Khoái, thậm chí có người còn hỏi ba mẹ của Ngô Cứ Lam làm sao có thể nuôi dạy hắn giỏi như vậy, xin truyền lại kinh nghiệm…

Lượng theo dõi blog của tôi từ hơn một trăm người tăng vọt lên một trăm vạn người, lúc trước một ngày không có một cái tin nhắn hôm nay mỗi ngày nhận được hơn một ngàn tin nhắn. Tôi bị người ở trên mạng dọa sợ, thậm chí lo lắng, sợ rằng cái “may mắn” ngoài ý muốn này sẽ khiến Ngô Cứ Lam thêm phiền toái.

Tuy rằng bởi vì không lo nghĩ đến internet, Ngô Cứ Lam rất bất ngờ sự việc lại tiến triển vượt xa hắn dự đoán, nhưng hắn không phải lúc nào cũng để ý giống như tôi. Chỉ lâu lâu cùng tôi nhìn ngó qua để trả lời các tin nhắn.

Giang Dịch Thịnh cười an ủi tôi: “Ít ra chứng minh hắn không phải là tội phạm truy nã, nếu không, hắn đã không thể bình tĩnh nhìn hình ảnh của mình lan truyền trên internet nhiều và nhanh như vậy.”

Tôi đấm một quyền vào người của Giang Dịch Thịnh, hoàn toàn không thể nhận an ủi “vui lòng nhận” của hắn.

Giang Dịch Thịnh cười to, “Anh phát hiện ở trên mạng người bị bệnh thần kinh đúng là có không ít, mấy tin nhắn của bọn họ thật sự là hết thuốc chữa, anh cảm thấy mình còn rất bình thường!”

Tôi nhìn Ngô Cứ Lam trên đoạn video, lại nhìn Giang Dịch Thịnh đang ở bên cạnh, cũng hiểu được bản thân thật sự rất bình thường!

Từ lúc Nhà trọ Ốc Biển gặp may mắn trên internet, mỗi ngày đều có rất nhiều người gọi điện thoại đến hỏi phòng thuê trọ, nhưng tất cả tôi đều không nhận.

Tôi cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy hiện tại khách hàng muốn đến đây đều không phải thật sự muốn ở trọ, bản thân tôi đang rất vất vả đối phó với phiền phức, chẳng lẽ lại kêu người khác đến để rước thêm phiền phức?

Huống chi, hiện tại tôi đã thuận lợi vượt qua khủng hoảng kinh tế, còn phát hiện ra phương pháp kiếm tiền khác thích hợp hơn, rõ ràng đã bỏ quên kế hoạch mở nhà trọ ban đầu.

Chuyện này xuất phát từ nhiều loại nguyên nhân. Những khách hàng đã nếm qua “Ngư khoái” tối hôm đó thường hay đến Nhà trọ ăn cơm. Bởi vì nhân công ở trong nhà đơn giản chỉ có tôi và Ngô Cứ Lam, nên thực đơn trong ngày chẳng được phong phú, hoàn toàn quyết định bởi việc ngày hôm đó Ngô Cứ Lam ra chợ mua được cái gì. Chính xác là, hắn mua được cái gì, thì làm cái đó. Đương nhiên, khách hàng cũng có thể gọi điện thoại đến đặt hàng trước, chỉ cần Ngô Cứ Lam mua được, hắn đều có thể làm.

Lúc đầu, tôi còn lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh, không ngờ khách hàng chẳng những không cảm thấy Ngô Cứ Lam làm vậy là không tốt, mà ngược lại càng thích đến nhà trọ Ốc Biển ăn cơm. Sau đó tôi biết được, nhiều nhà hàng nổi tiếng ở thành phố lớn có thức ăn đa dạng phong phú cũng đều làm như vậy. Bởi vì nguyên liệu nấu ăn mua trong ngày mới có thể đảm bảo đủ tươi ngon và đủ hương vị.

Tài nấu ăn của Ngô Cứ Lam khỏi phải bàn, hoàn cảnh dùng cơm có thể nói cũng hoàn mỹ. Cây cối hoa lá trong nhà đều có chút tuổi, theo thời gian toát ra vẻ cổ kính đặc biệt, cho dù có trang trí thêm cũng không bằng được tự nhiên, những khách hàng tới dùng cơm dần dần thích Nhà trọ Ốc Biển. Bạn bè dẫn theo bạn bè, miệng truyền miệng, nhà trọ Ốc Biển nhanh chóng nổi tiếng như một quán ăn ưa thích ở trên đảo.

Niềm vui ngoài ý muốn của tôi chính là, những khách hàng đến dùng bữa, nhìn thấy những món đồ trang sức bằng ốc của tôi đều rất thích, hỏi tôi bán hay không. Tôi đương nhiên kiếm được tiền liền thương lượng, giá cả so với buôn bán ở bến tàu có cao hơn chút ít, dần dà không để ý, nó cũng trở thành một thứ kiếm ra tiền.

Tôi không muốn Ngô Cứ Lam quá vất vả, nên mỗi ngày chỉ tiếp đãi khoảng mười người khách, đại khái có thể kiếm được hai ba trăm đồng, thường thường tôi còn bán được mấy thứ linh tinh từ ốc biển, có khi là mấy chục, có khi là mấy trăm. Tôi tính toán lại sổ sách, trừ đi chi phí hằng ngày và tiền lương của Ngô Cứ Lam, mỗi tháng có thể dư ra ba bốn ngàn, tôi cảm thấy như vậy đã đủ, nên không cần kinh doanh Nhà trọ.

Tôi đang ngồi trước cái vòi nước ở trong sân, thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Tôi lau sạch tay, lấy cái điện thoại ra, là Chu Bất Văn gọi.

“Đầu To?”

“Đúng vậy là anh! Nghe Giang Dịch Thịnh nói bây giờ em không kinh doanh nhà trọ nữa, mà bắt đầu kinh doanh quán ăn?”

“Vâng! Kinh doanh quán ăn thật ra rất tốt, em cảm thấy kiếm tiền cũng đủ chi dùng, không muốn thêm vất vả, nên không cần phải kinh doanh nhà trọ.”

“Vậy có còn hoan nghênh anh đến ở không?

“Đương nhiên, lúc nào cũng được, khi nào thì anh đến?”

“Đợi khi nào anh xử lý xong công việc, sẽ đến.”

“Được, em chờ anh đến.”

“Em làm kinh doanh, không có cuối tuần, lúc nào cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi, không cần phải quá mệt mỏi! Có khi nên đi ra ngoài một chút, xem phim, đánh bóng… Chú ý đến sức khỏe của mình.”

“Được, em biết rồi!”

Tôi cúp điện thoại, suy nghĩ, liền nhận ra Ngô Cứ Lam từ lúc lưu lạc đến đây, tôi luôn ép buộc hắn làm việc kiếm tiền, không cho hắn được nghỉ ngơi ngày nào, cũng không dẫn hắn ra ngoài thư giãn. Tôi lập tức quyết định, biết sai liền sửa, nhanh chóng cho mình và Ngô Cứ Lam một ngày nghỉ.

Tôi gọi điện thoại cho Giang Dịch Thịnh, nói hắn biết, lâu rồi không có nghỉ ngơi, tôi muốn đưa Ngô Cứ Lam rời bến đi chơi, hỏi Giang Dịch Thịnh có muốn đi cùng hay không. Giang Dịch Thịnh không chút do dự nói sẽ đi cùng, hắn còn hứa hẹn sẽ lo liệu sắp xếp hết thảy, bảo tôi chuẩn bị đồ ăn thật tốt là được.

Buổi chiều thứ bảy, bốn giờ rưỡi, mặt trời ngã về tây, không còn phải chịu phơi nắng giữa trời nóng rực lửa, Giang Dịch Thịnh thuê một chiếc thuyền nhỏ, đưa tôi và Ngô Cứ Lam rời bến đi ngắm mặt trời lặn, dùng bữa tối.

Sau khi chạy hơn một giờ, đến được địa điểm theo kế hoạch. Giang Dịch Thịnh cho thuyền dừng lại, hắn lấy ra bộ dụng cụ lặn (gồm kính, ống thở, chân vịt), hỏi: “Anh biết dùng cái này không?”

“Không biết.” Ngô Cứ Lam cảm thấy hứng thú lật xem chân vịt, cùng ống thở và kính bơi.

“Kỹ năng bơi của anh thế nào?” Giang Dịch Thịnh hỏi.

Ngô Cứ Lam sững sờ một chút, chậm chạp nói: “Rất tốt.”

“Bể bơi sâu hai thước anh có thể lặn tới đáy không?”

“Có thể.”

“Vậy không thành vấn đề.” Giang Dịch Thịnh ngồi phía đối diện Ngô Cứ Lam, cầm lấy kính bơi, ống thở và chân vịt, làm qua một lần cách mang bộ bơi lặn vào, “Bộ bơi lặn này dùng rất đơn giản, anh có kỹ năng bơi tốt, học sẽ rất nhanh.”

Ngô Cứ Lam nhìn thấy tôi ngồi không nhúc nhích, “Em không xuống bơi sao?”

Tôi lắc đầu, “Em không bơi.”

Giang Dịch Thịnh cười nhạo, “Em ấy trước đây có rơi xuống biển một lần, thiếu chút nữa là chết đuối. Từ đó về sau, em ấy bị ám ảnh, học bơi như thế nào cũng không thể học được. Tôi và Đầu To cố gắng hết sức, chỉ có thể để em ấy mặc áo phao, ở trong nước bơi qua bơi lại một chút rồi thôi. Nếu không có áo phao, muốn em ấy xuống nước, em ấy sẽ nghĩ anh muốn giết em ấy, sẽ liều chết phản khán!”

Tôi có chút xấu hổ, giải thích nói: “Nhiều người cũng không biết bơi vậy, đâu chỉ có mình em!”

“Nhiều người không biết bơi, nhưng bọn họ không phải là con cháu của ngư dân, cũng không phải là người có ông cố là ‘tiểu ngư’ như em đâu.” Giang Dịch Thịnh nói với Ngô Cứ Lam: “Cho đến bây giờ, hỏi mấy lão ngư dân lớn tuổi, người nào có kỹ thuật bơi giỏi nhất, họ sẽ kể truyền thuyết về ông cố của em ấy cho anh nghe. Nghe nói năm đó, không có dụng cụ bơi lặn hiện đại như bây giờ, ông ấy đã có thể lặn xuống hơn hai mươi thước, anh nhìn đứa cháu gái ‘đáng cười vào mặt’ này xem, ngay cả học bơi mà cũng không học được!”

Tôi trừng mắt liếc nhìn Giang Dịch Thịnh một cái, dặn dò nói: “Đừng có đi bắt tôm hùm, nhìn Ngô Cứ Lam đi, anh ấy lần đầu tiên dùng đến bộ bơi lặn đấy.” Rồi hướng Ngô Cứ Lam nói: “Anh theo sát Giang Dịch Thịnh, đừng bắt tôm hùm ở sâu quá, an toàn là trên hết.”

Giang Dịch Thịnh kiểm tra qua bộ bơi lặn Ngô Cứ Lam mặc vào, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn dẫn đầu nhảy xuống thuyền, Ngô Cứ Lam theo sát hắn cũng nhảy xuống.

Hai người bơi xung quanh thuyền, Giang Dịch Thịnh hướng dẫn cho Ngô Cứ Lam cách dùng ống thở và chân vịt, tôi xem bọn họ một lát, phát hiện kỹ năng bơi của Ngô Cứ Lam cực kỳ tốt, hắn rất nhanh đã học được, nên yên tâm.

Giang Dịch Thịnh trở lên thuyền, hắn đưa cho Ngô Cứ Lam một đôi bao tay màu đen và một cái túi màu xanh lam làm bằng lưới có thể quải được trên lưng. Giang Dịch Thịnh đeo bao tay, cầm túi lưới làm mẫu, “Khi bắt tôm hùm, nên bơi phía sau nó, như vậy sẽ không bị nó kẹp vào người. Sau khi bắt được, trước hết trồi lên mặt nước, bỏ tôm hùm vào túi lưới, rồi quải ở trên lưng, như vậy là có thể tiếp tục đi bắt con thứ hai.”

Sau khi Ngô Cứ Lam tỏ vẻ hiểu được, Giang Dịch Thịnh nói: “Tối nay có tôm hùm ăn hay không, để coi tay nghề của chúng ta thế nào.” Nói xong, hắn dẫn theo Ngô Cứ Lam cùng nhảy xuống thuyền, hướng ra phía xa bơi đi.

Tôi lấy camera, vừa chụp hình, vừa nhìn Ngô Cứ Lam theo Giang Dịch Thịnh ở trong nước biển trồi lên lặn xuống.

Vì phòng ngừa nắng cháy da hoặc bị sứa làm bị thương, bộ đồ bơi lặn bao kín cả thân người, chỉ lộ ra phần cổ và một chút ở chân. Giang Dịch Thịnh thường xuyên bơi lặn trên biển, nên có làn da màu đồng khỏe mạnh rắn chắc, còn Ngô Cứ Lam thì trắng nõn, may mắn thân hình của hắn thon dài, động tác mạnh mẽ, nên không có… chút cảm giác yếu ớt.

Vận khí của Ngô Cứ Lam phi thường tốt, rất nhanh hắn liền bắt được ba con tôm hùm, Giang Dịch Thịnh thì lại chẳng thu hoạch gì, hắn chế giễu Ngô Cứ Lam, nói: “Anh thật đúng là ngơ ngác đánh chết sư phụ già.”

Ngô Cứ Lam mỉm cười, không nói gì. Hắn leo lên thuyền, trút cái túi lưới đang bị dính mấy con tôm hùm càng to vào cái thùng bằng thiếc, trong cái túi lưới xanh lam còn rơi ra không ít sò biển.

Tôi cầm lấy cái khăn đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn, “Lau khô một chút, cẩn thận cảm lạnh.”

Ngô Cứ Lam nhận khăn, lau khô tóc và thân người.

Tôi nói với Giang Dịch Thịnh vẫn còn đang ngâm mình trong nước biển: “Ba con tôm hùm đã đủ ăn rồi, anh còn muốn bắt nữa sao?”

Giang Dịch Thịnh nói: “Đương nhiên! Ăn của người khác bắt có ý nghĩa gì? Chờ anh bắt được con lớn hơn, mấy con của Ngô đại ca sẽ đem đi vứt hết!” Hắn nói xong, phất tay với chúng tôi, sau đó bơi ra xa.

Ngô Cứ Lam ngồi bên cạnh tôi, dựa vào khoang thuyền, thoải mái duỗi thẳng đôi chân.

Hắn không nói tiếng nào, lấy một con trai biển không lớn không nhỏ đưa cho tôi.

Tôi cầm ở trong tay, do dự một chút, nói: “Tuy rằng trai biển còn tươi ăn sống có mùi vị rất ngon, nhưng em ăn không quen.”

Ngô Cứ Lam vẫn không nói tiếng nào lấy lại con trai biển từ trong tay của tôi.

Hắn nhanh nhẹn dứt khoát cạy vỏ con trai, ăn nó. Sau đó, hắn túm tay của tôi, từ trong miệng phun ra một viên ngọc màu đen, viên ngọc nhẹ nhàng rơi lên bàn tay tôi. (8.5)

(8.5) Ngọc trai đen: Thường là ngọc của hai loài Pinctada margaritifera Linne, phân bố nhiều ở Nam Thái Bình Dương, trong khu vực quần đảo Polynesia của Pháp, Okinawa, và quần đảo Cook. Loài trai này đặc biệt có thể phát triển khoảng 12 inch đường kính và sản xuất một loạt các ngọc trai màu đen thường được gọi là “Ngọc trai Tahitian” hay “ngọc trai đen.” Các màu sắc tự nhiên của ngọc trai phát triển bởi loài trai này bao gồm ánh sáng bạc / trắng, màu xám, màu xám đen, cam, vàng, xanh lá cây, xanh dương, tím, và đen.

Tôi trợn tròn mắt, ngơ ngác hỏi: “Cho em sao?”

Ngô Cứ Lam quay đầu, mặt không chút thay đổi ngắm nhìn mặt biển cuối ngày, “Tôi nhớ phụ nữ các em rất thích mấy thứ nhàm chán như vậy.”

Tôi nhìn vật nhỏ bé đang ở trong lòng bàn tay —— một viên ngọc màu đen không lớn không nhỏ, cũng không có gì đáng giá, nhưng nó là do Ngô Cứ Lam chính mình bắt được từ biển, tặng cho tôi.

Nghĩ đến động tác lưu loát dứt khoát của hắn lúc nãy, tôi hỏi: “Có phải anh đã sớm biết bên trong con trai này có ngọc?”

Ngô Cứ Lam thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, “Nếu không, em cảm thấy tôi vì cái gì mà đi bắt con trai này?”

Tôi cực kỳ buồn bực, nếu vừa rồi tôi nguyện ý ăn sống con trai, sẽ có thể ngạc nhiên vì chính miệng của mình ăn đến viên ngọc, sau đó liền kinh ngạc phun nó ra. Bất quá, nghĩ đến bộ dáng Ngô Cứ Lam dùng miệng phun ngọc thật sự rất gợi cảm, tôi lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Tôi nắm chặt viên trân châu ở trong tay, “Cảm ơn anh!”

Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Tùy tay nhặt được thôi!”

Tôi có chút bất đắc dĩ, đàn ông khác đều tỏ ra “Anh đã hy sinh cho em rất nhiều, hãy mau tới cảm kích anh đi”, nhưng hắn thì ngược lại, lúc nào cũng bày ra bộ dáng “Tôi cái gì cũng chưa làm, em đừng bao giờ cảm động.”

Nhưng hắn quên tôi là một cô gái lớn lên từ biển, nên biết rất rõ: Con sò mềm mại nhất được bao bọc bởi lớp vỏ cứng nhất, viên ngọc sáng đẹp nhất được che giấu tại nơi sâu kín nhất.

Tôi đang ngắm nhìn viên ngọc màu đen, Ngô Cứ Lam đột nhiên hỏi: “Trước đây em rơi xuống biển là chuyện gì xảy ra?”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Đứa trẻ lạc

Đứa trẻ lạc

Nó thấy mình lạc, lạc giữa cuộc đời chính nó, giữa những sự sắp đặt trớ trêu

25-06-2016
Đi về phía mặt trời

Đi về phía mặt trời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Vết sẹo

Vết sẹo

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp

29-06-2016
Sẽ không để em xa anh

Sẽ không để em xa anh

Sa biết, người con trai này có thể sẽ không thuộc về mình. Ngoài trời đang mưa, nó

01-07-2016