Anh Có Đồng Ý Làm Bạn Trai Của Tôi Không
Đối mặt với sự thật “Gạo, củi, dầu, tương, giấm, muối, trà” ở trước mắt, tôi thậm chí ngay cả dũng khí bắt đầu cũng không có! Cẩn thận tính toán cho tương lai, thì có gì sai chứ?
Trên mạng từng phổ biến một câu: Mỗi cô gái khi trưởng thành đều sẽ gặp qua một tra nam (6.1). Tôi nghĩ tới mà cười nhạt, cảm thấy phải đổi thành: Một cô gái ngốc khi trưởng thành đều sẽ gặp qua một tra nam. Giống như tôi đối với tình yêu không có chút ảo tưởng, là một cô gái lý trí không đáng để yêu, tuyệt đối không thể có tình cảm với một gã đàn ông không nên yêu.
bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!(6.1) Ám chỉ đàn ông xấu xa.
Thật không ngờ, sau khi đã trưởng thành nhiều năm, thế nhưng có một ngày tôi lại đối mặt với hoàn cảnh khổ sở như vậy. Tuy Ngô Cứ Lam không phải là tra nam, nhưng thích hắn, kết quả cuối cùng chỉ sợ so với thích tra nam chỉ có hơn chứ không kém.
Lý trí của tôi rất rõ ràng, chính là không nên có tình cảm với hắn, nhưng hiện tại, lại hận không thể giống như nhổ sạch cỏ dại, đốt tàn giấy vụn, đem trái tim đã nảy sinh tình cảm này toàn bộ nhổ sạch đi, đốt trụi hết. Nhưng tình cảm đã phát sinh, không phải như đám cỏ dại ở trong chậu, nói nhổ là có thể nhổ; cũng không phải nhúm giấy vụn của trang giấy, muốn đốt là có thể đốt. Điều duy nhất tôi có thể làm, chính là dùng lý trí khắc chế, làm phai nhạt đi, cho đến khi nó theo thời gian từ từ tiêu biến đi chút ít.
Tôi vẫn cho rằng thế giới này không tồn tại vĩnh hằng, nếu không phải là vĩnh hằng, thì vũ trụ vĩnh hằng chính là —tất cả mọi thứ trên đời này đều sẽ biến mất theo thời gian.
Cho dù đó là một đoạn tình cảm, hay một lời thề; là một ngọn núi, hay một khoảng biển; thậm chí là địa cầu của chúng ta, mặt trời chiếu rọi chúng ta mỗi ngày, hay tất cả vũ trụ này, chỉ cần có đủ thời gian, đều sẽ có chung một kết cục chính là biến mất.
Nếu ngay cả mặt trời, vũ trụ tưởng như vĩnh hằng gì gì đó, đều cũng có thể biến mất theo thời gian, vậy đoạn tình cảm nhỏ bé không đáng nhắc tới của tôi tính là gì chứ?
Tôi tin tưởng, chỉ cần tôi có đầy đủ thời gian, tôi sẽ khiến nó biến mất hoàn toàn.
Tuy tôi muốn đem hết tình cảm nảy sinh trong lòng này xóa sạch, nhưng không định đuổi Ngô Cứ Lam đi, không chỉ vì tôi đã hứa giúp hắn vượt qua những ngày tháng không vui, mà còn bởi vì hắn làm việc chưa có phạm chút sai lầm nào. Tôi thích hắn, chính là lỗi của tôi, không thể vì sai lầm của mình mà đi trừng phạt người khác.
Tôi quyết định thực hiện theo cách ôn hòa nhất, đó là gây bất hòa với Ngô Cứ Lam, làm nhạt đi tình cảm của bản thân.
Trước hết, tôi bắt đầu phát tiền lương cho hắn. Bởi vì Ngô Cứ Lam kiêm nhiều chức, nhất định lương sẽ cao hơn người giúp việc bình thường, một tháng bao ăn bao ở, tôi tính toán đưa cho hắn hai ngàn năm trăm đồng. Về vấn đề tiền bạc, tôi rất rõ quan hệ của tôi và Ngô Cứ Lam là quan hệ chủ thuê và người làm, bất cứ chuyện gì cứ thanh toán sòng phẳng là xong.
Thêm nữa, tôi nói chuyện với hắn không còn tùy ý như trước. Mọi việc đều dùng “Xin lỗi”, “Làm phiền”, ”Cảm ơn”, cố gắng hết khả năng lễ phép khách sáo nhất có thể. Tôi biết cách này là cách “giết người không thấy máu” đến cỡ nào. Cha dượng của tôi là một lưu học sinh ở Anh quốc nhiều năm, ông ta đối xử với tôi như đối xử với kẻ hầu. Vô cùng nho nhã lễ độ, vô cùng lễ phép khách sáo, giống như một kẻ vô cùng hiểu chuyện, nhưng nhất cử nhất động, mỗi lời nói mỗi thái độ đều nhắc nhở tôi — ông ta chính là chủ nhà, tôi là người ngoài ăn nhờ ở đậu, vĩnh viễn không cùng một giai cấp.
Cuối cùng, tôi cố gắng tránh cho mình và Ngô Cứ Lam ở cùng một không gian. Nếu như có chuyện gì bắt buộc phải nói, tôi sẽ đứng ở cửa, dùng giọng điệu khách sáo lễ phép mà nói, sau khi nói xong sẽ lập tức rời khỏi. Giữ khoảng cách vĩnh viễn là phương pháp giải quyết tốt nhất, cũng tình cảm nhất.
Những thay đổi của tôi, chắc chắn Ngô Cứ Lam đã nhận ra, nhưng hắn không có chút để ý, giống như ngay từ đầu, tôi đã đối xứ với hắn như vậy, hắn vẫn như trước kia, dáng vẻ không chút thay đổi, hoàn toàn lãnh đạm hờ hững.
Tôi đã dứt khoát quyết định bóp chết tình cảm của mình, không nên để ý đến phản ứng của hắn, thậm chí phải nên vui vẻ. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn không thèm để ý, không ảnh hưởng gì, tôi lại cảm giác khó chịu, thậm chí có một loại xấu hổ mất mát.
Chẳng lẽ mỗi người phụ nữ khi yêu đều mâu thuẫn như vậy sao?
Cố gắng phớt lờ đối phương, muốn phân rõ giới hạn, nhưng khi phát hiện đối phương không để mắt đến, lại cảm thấy khó chịu, thực sự không cam lòng.
Tôi càng rối rắm mâu thuẫn, thái độ đối với Ngô Cứ Lam càng trở nên quái lạ. Không chỉ có Ngô Cứ Lam, ngay cả Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh cũng đều chú ý đến, Chu Bất Văn chỉ lãnh đạm nhìn, không có hỏi nhiều, Giang Dịch Thịnh thì lại nhịn không được.
Có một tối, bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Khi tôi lại nói “Làm phiền anh” một lần nữa, Giang Dịch Thịnh cau mày hỏi: “Hai người đang cãi nhau à? Có cái gì không thoải mái thì nói thẳng ra đi, đừng giấu trong lòng. Hai người đừng có mất tự nhiên như vậy nữa, ngay cả tôi đây cũng cảm thấy khó chịu.”
Tôi lập tức thề thốt phủ nhận: “Không có! Bọn em thì có gì mà mâu thuẫn? Chẳng lẽ nói chuyện lễ phép một chút cũng không được à?”
Giang Dịch Thịnh nhìn tôi chằm chằm, biểu hiện rõ ràng là không tin.
“Thật sự là không có mâu thuẫn, nếu có, Ngô Cứ Lam đã sớm đi rồi. Chỗ này của em cũng không phải là chỗ tốt lành gì, còn chưa đợi được mất hứng. Đúng không, Ngô Cứ Lam?” Tôi nhìn sang Ngô Cứ Lam muốn chứng thực lời nói.
Ngô Cứ Lam ngước mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt của hắn giống như thường ngày, bình tĩnh, thâm thúy, không chút thay đổi. Trong lòng tôi lại đột nhiên lạnh lẽo, tôi biết mình đang ép buộc chính mình, có lẽ, cũng là đang ép buộc Ngô Cứ Lam.
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói với Giang Dịch Thịnh: “Không có mâu thuẫn.” Nói xong, hắn cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Tim tôi đau thắt từng cơn, nhưng đến một cái liếc mắt cũng không nhìn Ngô Cứ Lam, tôi cố ý cùng Chu Bất Văn vừa nói chuyện vừa tươi cười, một lát thì bàn đến chuyện bữa ăn hôm trước, một lát lại bàn đến chuyện đi chơi ở đâu, rất hào hứng vui vẻ.
Tôi đã từng đọc một câu nói trong một quyển sách nào đó, rằng: “Phụ nữ trời sinh đều là diễn viên”, trước kia tôi không hiểu, hiện tại rốt cuộc đã hiểu. Mỗi một lần cố ý gây chuyện với Ngô Cứ Lam, kỳ thật tôi so với hắn còn khó chịu hơn, nhưng lại có thể làm ra bộ dáng hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt.
Ăn xong cơm chiều, lúc Giang Dịch Thịnh phải về nhà, tôi liền túm hắn lại, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gấp cần anh giúp.”
Giang Dịch Thịnh theo tôi đi lên lầu, vào đến phòng ngủ của tôi, hắn phát hiện tấm màn trên cửa sổ bị rơi ra. Lắp lại màn cửa không phải là kỹ thuật khó khăn gì, nhưng phải cần có hai người cùng nhau cầm cột, động tác cũng phải cùng lúc, mới có thể thực hiện dễ dàng.
Sau khi lắp lại tấm màn xong xuôi, Giang Dịch Thịnh nhảy xuống bàn, vừa đẩy bàn về chỗ cũ, vừa nói: “Em và anh Ngô không phải có cãi nhau sao? Chuyện này không đi tìm anh ấy, mà lại muốn tìm anh?”
Tôi dựa vào cửa sổ, không nói tiếng nào.
Giang Dịch Thịnh tận tình khuyên bảo, nói: “Thân nhân của em vốn không nhiều lắm, anh thấy anh Ngô đối với em cũng không tồi, làm người phải tích chút phúc đức, đừng quá lạnh lùng.”
Tôi rầu rĩ nói: “Anh ấy căn bản không phải là anh họ của em, em với anh ấy không có quan hệ huyết thống gì cả.”
Giang Dịch Thịnh sững sờ một chút, nói: “Khó trách anh luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng bởi vì còn tưởng hai người là anh em, nên chẳng muốn nghĩ nhiều. Em, em…” Hắn tỏ vẻ ngộ ra được điều lớn lao, khiếp sợ hỏi: “Em có phải hay không…Có phải hay không?”
Tôi biết hắn muốn hỏi cái gì, ngắm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, thẳng thắn thừa nhận, “Em thích anh ấy.”
Giang Dịch Thịnh thở dài nói: “Anh Ngô rất tốt, nhưng mà, anh vẫn hy vọng em có thể thích Đầu To.”
Tôi đau khổ trả lời: “Em cũng hy vọng mình có thể thích Đầu To!”
Giang Dịch Thịnh buồn bực hỏi: “Em sao vậy? Anh Ngô cũng không phải thú dữ hay nước xoáy (6.2) gì, thích thì cứ thích, có gì phải buồn rầu chứ?”
(6.2) Thú dữ và nước xoáy: ám chỉ tai họa rất lớn.
Tôi chần chừ một chút, liền nói: “Anh ấy không chỉ dối gạt thân phận anh họ, còn có nghề nghiệp nữa. Anh ấy căn bản không có học qua trường lớp, lúc đầu ngay cả đánh chữ trên máy tính cũng không biết, làm sao có thể lập trình?”
“Hắn quả nhiên là một tên lường gạt!” Giang Dịch Thịnh nổi giận, vén tay áo lên muốn đi đánh người.
Tôi vội vàng kéo hắn lại, “Ngô Cứ Lam không có gạt em! Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy, anh ấy là một kẻ không có một đồng xu dính túi. Em hỏi anh ấy bằng cấp, công việc, anh ấy cũng nói thật, là không có bằng cấp, không có công việc.”
Giang Dịch Thịnh giống như đang nghe truyện cổ tích Ả rập, khiếp sợ nhìn tôi, “Ý của em là, em nhặt được một kẻ lưu lạc về nhà?”
Tôi gật gật đầu.
Giang Dịch Thịnh sờ trán tôi, thì thào nói: “Tiểu La, nhà của em không có tiền sử di truyền bệnh tâm thần chứ? Làm sao lại làm ra những chuyện chỉ có người điên mới làm như thế?”
“Em không có điên, em rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì! Anh chưa từng nếm qua mùi vị của một kẻ không có nhà để về, vĩnh viễn không thể hiểu được chúng em…” Tôi đẩy tay hắn ra, tỏ vẻ chính mình không muốn lại tiếp tục vấn đề này, “Cho dù có lặp lại lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy!”
Giang Dịch Thịnh hỏi: “Em đã xem qua chứng minh thư của hắn chưa? Có biết hắn từ đâu đến không, anh có thể giúp em điều tra hắn một chút.”
Tôi hơi chột dạ, ấp a áp úng, nói: “Anh ấy nói…Không có chứng minh thư. Em cũng không biết rốt cuộc chứng minh thư của anh ấy là đánh mất, hay là…không có hộ khẩu, nên căn bản không có chứng minh thư.”
Giang Dịch Thịnh gõ lên đầu tôi, tức giận nói: “Nói không chừng hắn là tội phạm truy nã! Sau khi giết người cướp của, đã trốn đến chỗ của chúng ta.”
Tôi bưng miệng, nhìn Giang Dịch Thịnh, dáng vẻ muốn khóc nhưng không thể khóc.
Giang Dịch Thịnh lập tức mềm lòng, vội vàng an ủi tôi, nói: “Anh dọa em thôi! Ngô Cứ Lam không giống như người xấu, nếu đúng là người xấu, thì đã sớm làm chuyện xấu rồi. Nhưng mà…Tiểu La, em đã biết rõ tình trạng của hắn như vậy, sao còn đi thích hắn? Người như thế thích hợp để kết hôn sao?”
Tôi ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Em chính là biết không nên thích anh ấy, nên mới đau khổ!”
Giang Dịch Thịnh vỗ vỗ vào bả vai của tôi, thở dài, thật sự không biết nên nói cái gì.
Tôi cúi đầu, khó chịu nói: “Thích một người như vậy, quả thực so với thích một tra nam càng bi thảm hơn!”
Giang Dịch Thịnh trấn an, nói: “Được rồi, được rồi! Không phải chuyện tốt thì cứ bỏ đi! Em xem mấy người bạn gái của anh đấy, lúc đầu đều bảo là không quan tâm chuyện khác, dốc sức theo đuổi anh, nói yêu này nọ, kết quả vừa về đến nhà anh, nhìn thấy ba và bà nội của anh liền bỏ chạy, chứng minh phụ nữ từ bỏ một đoạn tình cảm không quá khó. Nếu đã biết rõ là không hợp, thà từ bỏ còn hơn!”
Tôi dở khóc dở cười đấm cho Giang Dịch Thịnh một đấm, “Anh đang an ủi em, hay là mắng em vậy?”
Giang Dịch Thịnh cười nói: “Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.”
Tôi nói: “Em không sao, anh nhanh về nhà đi!”
Hai người chúng tôi thân nhau cũng không cần thân hơn nữa, nên tôi chỉ đưa Giang Dịch Thịnh đến đầu cầu thang, “Nhớ giúp em đóng cổng kỹ vào.”
Giang Dịch Thịnh nói: “Đừng buồn nữa, còn có người chờ em lọt vào mắt xanh kìa!” Nói xong, hắn chỉ chỉ vào một căn phòng khác ở trong hành lang.
Tôi giơ chân, làm như phải đá một cước vào Giang Dịch Thịnh, “Cút!”
Giang Dịch Thịnh nhanh chóng túm được đôi dép kẹp trên chân của tôi, dùng sức ném đi, chiếc dép bay đến cửa phòng của Chu Bất Văn. Tôi vừa chửi ầm lên, vừa nhảy lò cò qua lấy lại chiếc dép.
Chu Bất Văn mở cửa ra, cười hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
Giang Dịch Thịnh cười ha ha, đi xuống lầu, “Anh đi đây, hai người từ từ mà nói chuyện!”
Tôi và Chu Bất Văn đứng ở cửa tán gẫu thêm một lát, sau đó tôi trở về phòng mình. Tắm rửa, đắp mặt xong, sau khi xem TV thêm một chút, tôi lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Giang Dịch Thịnh nói từ bỏ một đoạn tình cảm không khó, tôi cũng từng tin tưởng vững vàng như vậy, nhưng hiện tại tôi lại không thể xác định được. Bởi vì tôi phát hiện, tình cảm đối với Ngô Cứ Lam càng tạo áp lực dường như càng trở nên mạnh mẽ.
Tất cả đạo lý, tôi đều hiểu được; tất cả hậu quả, tôi đều rõ ràng, nhưng tôi lại không có biện pháp khống chế.
Đích thực, toàn bộ vũ trụ vĩnh hằng duy nhất chính là tất cả đều sẽ biến mất. Địa cầu cũng thế, mặt trời cũng thế, toàn bộ vũ trụ cũng đều như thế, nhưng phải cần có đủ thời gian. Vạn năm, sao trời tiêu biến; ngàn năm, biển cả khô cạn; trăm năm, sinh vật tiêu tan; có ai có thể nói cho tôi biết một đoạn tình cảm muốn xóa sạch phải cần bao nhiêu thời gian không?
Nếu không phải là mấy tháng, thì sẽ là vài năm, hay vài cái mười năm…
Đương nhiên, cuối cùng kết quả khẳng định tất cả sẽ hoàn toàn biến mất theo định luật tuần hoàn, bởi vì thân thể chúng ta chết đi, tình cảm bám sâu trong thân thể của chúng ta cũng tự nhiên sẽ chết đi.
Tôi càng nghĩ càng rối loạn, nên dứt khoát ngồi dậy.
Tôi kéo tấm màn, ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm. Hôm nay là ngày trăng tròn mười lăm, bầu trời không có một ngôi sao, chỉ có một vòng trăng sáng tỏ lấp ló sau những lớp mây mù.
Tôi leo ra phía cửa sổ, nơi có mấy khóm hoa Rồng Nhả Châu, tôi cầm chúng trong tay xoay tới xoay lui nhìn ngắm.
Đêm dài tĩnh lặng, mọi âm thanh đều im lìm, thế nhưng tôi lại nhớ tới rất nhiều chuyện của Giang Dịch Thịnh.
Từ nhỏ, Giang Dịch Thịnh đã giỏi giang về học vấn, thần đồng đa tài đa nghệ, hắn vốn là bạn học cùng lớp với tôi, nhưng sau này lại vượt lên ba lớp, chạy tới làm bạn học với Đầu To, vẫn như trước luôn đứng đầu mỗi kỳ thi cuối cấp. Sau khi thi vào đại học, không ngoài ý muốn, hắn quả nhiên thi đỗ vào ngành y, chỉ dùng bốn năm để hoàn thành bảy năm học.
Người ta thường nói thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một chút xíu, đúng là có ý nghĩa nào đó, Giang Dịch Thịnh chính là chứng thực cho những lời này. Gia đình Giang Dịch Thịnh có tiền sử di truyền bệnh tâm thần, không phải ai ở trong nhà cũng phát bệnh, ông nội ruột và ông nội họ của hắn đều bình thường. Nhưng ba hắn đã phát bệnh lúc hắn 11 tuổi, chính khoảng thời gian đó, chúng tôi có cơ duyên ở gần nhau, trở thành bạn tốt. Khi hắn 16 tuổi, bà nội của hắn bởi vì có bệnh ở não, nên liệt nửa người, nằm bẹp ở trên giường. Nhà bốn người, đã có hai người bị bệnh, Giang Dịch Thịnh không thể để mẹ đang từ từ già yếu ở lại một mình đối mặt với tất cả. Vốn có thành tích đặc biệt, hắn hoàn toàn có thể ở lại thành phố lớn, nhưng vì phải chăm sóc người thân, hắn mới về hải đảo.
Giang Dịch Thịnh cao ráo, trời sinh có cặp mắt đào hoa, một bộ dáng phong lưu điển trai, người lại thông minh sáng sủa, tài hoa hơn người, cực kỳ hấp dẫn chị em phụ nữ. Từ lúc bắt đầu học đại học, con gái theo đuổi hắn có không ít, nhưng mỗi một lần, chỉ cần Giang Dịch Thịnh dẫn bạn gái về nhà, thì y như rằng đoạn tình cảm đó không có vấn đề gì cũng bị chết yểu.
Đến bây giờ, tôi còn nhớ rất rõ, sau khi tôi tốt nghiệp đại học, có một lần Giang Dịch Thịnh uống rượu, lôi kéo tay tôi, thì thào nói: “Anh hoàn toàn không thể hiểu bọn họ, ai cũng đều nói ‘Xin lỗi’, nhưng anh không cần ‘xin lỗi’, anh chỉ cần thật lòng, chỉ cần một người thật lòng…” Giang Dịch Thịnh dùng tay của tôi bưng kín đôi mắt ẩm ướt của hắn, cho dù đang uống rượu, hắn vẫn như trước không dám nói ra hy vọng xa vời giấu kín trong lòng.
Bởi vì rất hiểu một kẻ không hề để ý đến chuyện khác như Giang Dịch Thịnh lại bị tổn thương như vậy, tôi cực kỳ căm ghét những cô gái yêu không dám yêu, một khi đụng đến sự thật, liền lập tức lùi bước.
Nhưng tối nay, đột nhiên tôi phát hiện, tôi và những đứa con gái tôi đã từng căm ghét đó không có gì khác nhau, đối mặt với sự thật “Gạo, củi, dầu, tương, giấm, muối, trà” (6.3) ở trước mắt, tôi thậm chí ngay cả dũng khí bắt đầu cũng không có! Cẩn thận tính toán cho tương lai, thì có gì sai chứ?
(6.3) Gạo, củi, dầu, tương, giấm, muối, trà: ý nói những điều vụn vặn nhưng cần thiết trong cuộc sống.
Tôi vô lực tựa vào cửa sổ, cảm thấy lồng ngực như bị đè ép không chịu nổi, vì Giang Dịch Thịnh, cũng vì chính bản thân mình.
Tôi suy nghĩ lung tung, do dự trong chốc lát, liền đứng dậy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tôi rón ra rón rén đi xuống lầu, biết rõ lúc này Ngô Cứ Lam đã ngủ, tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của mình, nhưng lại khó ngăn được cảm xúc của bản thân, rất muốn đến gần hắn, cho dù chỉ đứng nhìn ở cửa.
Khi tôi đến bên ngoài thư phòng, thì phát hiện thư phòng không có đóng cửa.
Tôi chần chừ một thoáng, liền đi vào.
Cửa sổ thư phòng cũng không đóng, bên ngoài ánh trăng sáng tỏ như thủy ngân tan chảy, tràn vào phòng, làm cho khắp phòng không có một chỗ tối. Cách cái tủ trưng bày cổ, tôi lờ mờ nhìn thấy chiếc giường trống rỗng, dường như không có ai ngủ trên đó.
“Ngô Cứ Lam?”
Chương trước | Chương sau