Polly po-cket
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 67 - Nếu như có kiếp sau (Hết)

↓↓

"Anh nói xem, lúc cuối cùng cô ấy đã thấy gì? Nụ cười cô ấy đẹp quá, tôi chưa từng thấy cô ấy cười vui như vậy."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bắc Nguyệt bất lực thở dài một hơi, "cô ấy thấy gì ư? Chắc là thấy thứ mà cô ấy đang hướng tới, cô ấy đang hướng tới cái gì anh không biết sao?"


Tư Dạ cười khổ, "có lúc tôi cảm thấy tôi chẳng hề hiểu cô ấy. Tôi vẫn cảm thấy cô ấy không yêu tôi, điều này khiến tôi rất đau lòng. Tôi vẫn tự hỏi, tại sao cô ấy không yêu tôi, tại sao cô ấy hết lần này đến lần khác vứt bỏ tôi. Tôi yêu cô ấy như vậy, đối xử với cô ấy tốt như vậy, cô ấy phải yêu tôi mới đúng. Sau này tôi mới hiểu được, không có nguyên nhân gì hết. Thực ra cô ấy rất yêu tôi, yêu tôi như tôi yêu cô ấy, anh hiểu không?"


Bắc Nguyệt im lặng nhìn anh ta, người đàn ông trước mắt này nói năng đã hơi lộn xộn rồi...


"Anh rất hiểu phải không? Thế mà tôi vẫn không hiểu. Cô ấy đã yêu tôi như vậy vì cớ gì lại không thể cùng tôi? Tôi đã yêu cô ấy nhường đấy, vì sao lại luôn khiến cô ấy đau khổ chứ? Là anh trai cô ấy, gia tộc cô ấy khiến cô ấy không thể yêu tôi? Nhưng sự thực có phải là như vậy không? Tôi thật không biết rõ..."


Bắc Nguyệt lắc đầu, "Đó không phải là tất cả, là một lừa hứa, thứ trói chặt cô ấy là một lời hứa. Ngưng Tịch đã đồng ý với dì tôi, sẽ khiến Vũ được hạnh phúc."


Tư Dạ thất thần, hoang mang lắc đầu, "Lời hứa? Tôi không hiểu lắm. Lời hứa này quan trọng như vậy sao? Quan trọng hơn cả tôi? Quan trọng hơn cả hạnh phúc? Còn quan trọng hơn cả mạng sống của chúng tôi ư?"


Bắc Nguyệt buồn bã nhìn anh ta, "Không hẳn là rất quan trọng nhưng lại siết chặt bủa vây lấy cô ấy."


Anh đi tới, vuốt lên gò má đã không còn sắc hồng của cô, trong con mắt đẹp tràn đầy những điều bất đắc dĩ với vận mệnh.


"Ngưng Tịch là một đứa trẻ không được chúc phúc. Từ lúc vừa mới ra đời hạnh phúc dường như đã bỏ rơi cô ấy. Cho nên, cô ấy cũng bỏ rơi nó luôn. Cố chấp thực hiện lời hứa, cố chấp sống. Bởi vì không làm như vậy cô ấy căn bản là không tìm được lý do để sống tiếp."


Bắc Nguyệt nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi thật sâu, "Cô ấy không ngờ anh lại kiên cường như vậy."


Tư Dạ cả người run lên, ngây ngô nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt hơi cúp, lông minh cong dày, khóe miệng hơi nhếch lên, bướng bỉnh như một bé gái, thời khắc hạnh phúc như thế này cô lại chỉ có thể thấy được trong mộng.


Bắc Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của anh ta, có chút không nhẫn tâm nhưng anh vẫn cứ tiếp tục nói


"Đó là chất dinh dưỡng trong sinh mệnh của cô ấy, cô ấy dựa vào nó để sống tiếp. Sau chất dinh dưỡng biến thành mũi nhọn (mũi nhọn như kia những thanh sắt có một đầu nhọn quây tròn thành một cái lồng để giam giữ ấy) vây khốn lấy cả người cô ấy. Đến lúc cô ấy ý thức được điều này thì đã không còn kịp nữa. Mũi nhọn ấy xuyên qua cánh chim của cô ấy, khiến máu tươi chảy đẫm."


"Thế mà anh..." Bắc Nguyệt liếc nhìn anh ta, ánh mắt có chút trách móc


"Lại đem cô ấy từ trên mũi nhọn kia kéo xuống. Anh đã giải cứu cô ấy, nhưng cô ấy đã không còn trọn vẹn nữa. cô ấy vẫn mang cơ thể không còn toàn vẹn, máu thịt mơ hồ của mình để yêu anh.."


Dùng máu tới làm dịu tình yêu, làm sao có thể hạnh phúc?


Tư Dạ lại cười, tiếng cười rất lớn, cười ra nước mắt. Ôm cơ thể bị thương tận đày đoạn đến gầy xơ xác của cô, nhẹ quá, cô ấy chỉ nhẹ như một đứa trẻ sơ sinh còn quấn tã mà thôi.


"Bây giờ em đã không còn phải đau khổ nữa, sẽ không còn phải thương tâm nữa. Không có ai bắt ép em lựa chọn, không có ai bắt ép em vứt bỏ nữa. Không có ai, không có ai..."


Anh ta vừa khóc vừa cười, "Anh là một tên khốn nạn, là một tên khố nạn. Vì sao lại không nghĩ đến sớm hơn, vì sao lại vẫn ép uổng em. Rõ ràng biết là em đã có quá nhiều thứ ràng buộc, quá nhiều đau khổ, đáng lẽ anh phải thành toàn cho em chứ. Vì sao? Vì sao?"


Vì sao hai con người yêu nhau nhiều như thế lại rơi vào kết cục của ngày hôm nay? Bắc Nguyệt cũng muốn biết.


Chỉ là do vận mệnh, chỉ là do hiểu lầm, chỉ là do cố chấp, cho nên hai người lỗi lạc như thế mới bị thua hoàn toàn...


"Anh có ý định gì?" Bắc Nguyệt cuối cùng cũng hỏi ra, Ngưng Tịch đã đi rồi, hay là đang chờ đợi kết cục cuối cùng của anh ta, một cái kết cục Ngưng Tịch không mong đợi


Anh ta nhìn nét mặt đầy lo lắng của Bắc Nguyệt, giễu cợt cong khóe môi,


"Anh tưởng tôi sẽ yếu đuối đi tìm đường chết sao? Không, tôi sẽ không chết. Bởi vì, Ngưng Tịch muốn tôi sống, cho nên tôi phải sống. Ở trên hòn đảo nhỏ chúng tôi đã gặp nhau từ nhỏ này, chiếu theo hy vọng của cô ấy, sống cho thật tốt."


Bắc Nguyệt khó chịu đến mức không nói thành lời, nét mặt của người đàn ông này khiến anh cảm thấy, tình yêu rất tàn nhẫn, thời gian rất tàn nhẫn, tương lai rất tàn nhẫn, quyết định của Ngưng Tịch... cũng rất tàn nhẫn.


Anh thở dài một hơi thật sâu, "Chúng ta hãy chôn cô ấy đi, nếu anh vẫn tiếp tục sống ở đây vậy chúng ta hãy chôn cô ấy ngay trên đảo này "


Tư Dạ nhìn anh, lắc lắc đầu "Không, chúng ta hãy xử lý theo ước nguyện của cô ấy, hoả táng, sau đó rắc tro cốt ra biển..."


"Sao!" Bắc Nguyệt kêu lên sợ hãi anh quả thực không dám tin vào tai mình nữa


"Anh thực sự muốn làm vậy sao? Nếu làm vậy, sẽ không giữ lại bất cứ thứ gì. Anh sẽ mất đi cô ấy mãi mãi, ngay cả những di vật để tiếp tục nỗi nhớ cũng không còn nữa."


Tư Dạ khẽ ôm cô, thoải mái nói


"Nhưng ký ức của chúng tôi vẫn còn lưu lại ở đây. Mỗi góc ở trên đảo này đều là ký ức của chúng tôi, tôi có thể dựa vào ký ức để sống tiếp."


Anh dịu dàng hôn lên làn môi đã trắng bệch của cô, thì thào nói


"Anh sẽ không chiếm hữu em nữa, anh muốn cho em được tự do. Để em giống như một chú chim hạnh phúc giương cánh bay lượn trên bầu trời cao rộng. em từng nói, em sẽ xuyên qua luồng sáng rực rỡ đó, nhìn xuống anh ở dưới này."


Đôi mắt Bắc Nguyệt ẩm ướt, anh vốn nghĩ rằng mình sẽ không khóc.


Anh đã đồng ý với Ngưng Tịch, anh sẽ dùng nụ cười tinh khiết và đẹp nhất của mình để tiễn cô rời khỏi thế giới rối bời và náo nhiệt này.


Nhưng lúc này, đột nhiên anh rất muốn khóc


Lúc nước mắt chảy ra ngoài anh lại quên khuấy mất nguyên nhân mình rơi lệ.


Anh vì sao lại khóc? Vì thi thể lạnh băng trước mắt, hay là vì người đàn ông đang cực kì đau thương này.


Ngọn lửa hừng hực đã vô tình thiêu đốt tất cả. Tro tàn như một cánh bướm màu đen, đem theo linh hồn đáng thương ấy bay ra xa vô tận.


Tư Dạ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, tìm kiếm một ngôi sao sáng nhất


Không lâu trước đây anh có nghe một ông lão nói, một người sau khi chết sẽ biến thành một ngôi sao trên trời


Anh không biết rõ ngôi sao nào thuộc về Ngưng Tịch, có lẽ, tất cả đều không phải.


Ngưng Tịch hẳn là một ngôi sao băng, khoảnh khắc đẹp đẽ, khoảnh khắc huy hoàng, tốt bụng chiếu sáng cả thế giới, sau đó, dần dần cháy thành những hạt bụi lạnh lẽo, biến mất không còn bóng dáng


Anh duỗi tay ra với cánh bướm màu đen ấy, có vẻ như muốn lấy được thứ gì đó. Nhưng cuối cùng lại chẳng lấy được gì.


Đối mặt với thế giới này, lần đầu tiên anh thấy mình thật nhỏ bé.


Tro cốt của Ngưng Tịch trắng mịn giống như làn da của cô ấy. Lạnh lẽo, mềm mại, giống như cảm giác khi sờ lên tơ lụa.


Anh bốc một ít tro, vung vào biển khơi với những cơn sóng đang cuộn trào. Gió biển thổi thẳng tới, có một vài hạt tro bay vào miệng anh. Vị đắng, mặn hơi nước mắt, còn mặn hơn cả nước biển nữa


Anh biết, sau khi cô đi rồi anh sẽ biến thành một người đàn ông trầm lặng như màn đêm, trông coi ký ức của họ, sống cuộc sống bình thản đạm mạc.


Nhìn ra biển khơi mênh mông, anh đột nhiên nghĩ đến lời Ngưng Tịch từng nói với mình


"Muốn khiến em vui vẻ không cần cả thế giới này, chỉ cần yên ổn là được."


Thì ra, thứ em muốn lại đơn giản như thế.


Anh bất lực quỳ xuống tảng đá bên bờ biển, góc nhọn cứng của nó rạch lên đầu gối anh, nhưng anh lại không cảm thấy đau.


Tim đã đau đến chết đi, cơ thể có là gì đâu


Anh từ trong túi ngực lấy ra một quả cầu thủy tinh trong suốt lung linh, bên trong quả cầu thủy tinh ấy rỗng tuếch, có khảm một giọt nước mắt, một giọt nước mắt màu đỏ


Nước mắt đỏ như máu, đẹp như son, giống như sương mai trên bông hoa hồng.


Anh không thích Ngưng Tịch khóc, anh từng nói với cô, người biết khóc là người vô dụng.


Cho nên, Ngưng Tịch không khóc, cô không bao giờ khóc vì mình, cô luôn rơi lệ vì người khác


Vậy mà bây giờ anh lại muốn khóc, khóc vì chính mình, khóc vì tình yêu mãi mãi không trở về, khóc vì mất đi Ngưng Tịch.


Trong những tháng ngày rất dài sau này, anh sẽ cùng cơ thể đầy ký ức, đầy vết thương, đầy hối hận, và một giọt nước mắt đẹp đẽ này sống đến cuối đời.


Bắc Nguyệt đi rồi, anh ấy cũng mang thanh Lưu quang đi luôn, bởi vì Ngưng Tịch từng nói muốn tặng nó cho Joey làm kỷ niệm.


Coi như đó là bồi thường, bồi thường cho việc cậu ta không được tiễn cô lần cuối


Nghĩ đến đôi mắt màu lam sắc lạnh đó, không biết nó phải kinh ngạc, tuyệt vọng và phẫn nộ nhường nào nữa


Bắc Nguyệt cảm thấy bản thân mình bỗng nhiên hoàn toàn mất đi dũng khí.


Gió biển đứa tới tiếng cười bi thương đau khổ của một người đàn ông không càn quay đầu lại anh cũng biết, đó là Hoàn Tư Dạ đang tiếc thương cho hạnh phúc đã mất đi của anh ta.


Nhưng, Joey cậu ta sẽ dùng loại nét mặt nào, loại thủ đoạn nào để ca cho cô ấy nghe một bài điếu văn đây?


Thực ra, cậu ta còn đáng thương hơn cả Hoàn Tư Dạ. Những người đàn ông yêu cô đều rất đáng thương...


Anh cười tự giễu...


Lúc rời khỏi, anh đã pha vào trong chén trà của Hoàn Tư Dạ một loại độc, một loại độc phát tác rất nhanh, làm cổ họng không ngừng chảy máu.


Anh không biết, Hoàn Tư Dạ có nhìn thấy anh hạ độc không.


Anh cũng không biết, cuối cùng anh ta có uống chén trà kia không.


Anh chỉ biết, Ngưng Tịch nếu biết anh ta sẽ sống như một cái xác không hồn như vậy, cô sẽ không vui.


Cho nên, anh cũng tìm cho anh ta một lối thoát, một lối thoát không có đường ra


Gió biển thổi tới, anh khẽ khép đôi mắt lại, bình tĩnh hồi tưởng lại đoạn tình yêu khiến anh đau triệt tâm, lại nghìn hồi trăm chuyển, đau khổ triền miên này.


Tình yêu bị giết chết sẽ có màu lam lạnh lẽo, cực giống với màu của Lưu quang, thê mỹ mà tuyệt vọng.


Hoàn Tư Dạ đối với anh, Ngưng Tịch đến từ một chân trời xa xôi nào đó, vào một ngày không đoán trước được sẽ rơi xuống bờ vai anh.


Đó không phải ngẫu nhiên mà là ước định.


Thế sự đổi thay nếu họ gặp được nhau chưa chắc đã tránh khỏi được một kết thúc biệt ly...


Mở mắt, cuối cùng mặt trời cũng lên rồi, ánh sáng vạn trượng, áng mây bao quanh xé rách bầu trời, lưu lại một vết tích rất lớn.


Anh nhìn luồng hào quang cực lớn ấy nhẹ giọng hỏi: Ngưng Tịch, em ở trên trời có nhìn thấy bọn anh không?


Hết (4/9/2013)


Chương trước

↑↑
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Sau một tình yêu

Sau một tình yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Không chỉ là kỉ niệm

Không chỉ là kỉ niệm

Dù điều gì mang chúng ta đến với nhau không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhận ra

25-06-2016
Thư gửi mẹ

Thư gửi mẹ

Nhiều lúc tôi cũng thấy mình sướng thật, chẳng phải làm gì, ở nhà thì có máy tính

25-06-2016