XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 45 - Chân tướng

↓↓

Là bởi vì anh từng yêu Vũ, cho nên không thích người khác nói anh ấy yếu đuối sao?

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Em không phải ý đó..." Tôi giải thích, tôi vẫn luôn cho rằng là bạn bè thì không cần phải nói quá nhiều lời, ý của tôi anh sẽ hiểu được, vậy mà...


Anh nhìn tôi một cái, không nói gì nữa


Tôi cũng không nói gì nữa, tôi không biết bản thân mình nên nói gì, rốt cuộc tôi phải nói thế nào mới khiến anh không cảm thấy phản cảm...


Nhất thời , không khí có vẻ lúng túng


Haiz, tôi và Nhược Băng từ lúc nào lại trở nên xa lạ như thế, ngay cả nói một câu cũng phải suy đi nghĩ lại, cẩn thận dè dặt...


Nửa ngày sau, Nhược Băng cuốic ùng cũng mở miệng phá tan im lặng nhưng lừoi nói ra miệng lại khiến tôi cảm thấy kinh ngạc


"Ngưng Tịch, nếu có thể em cứ ở đây mãi mãi đi, sau này đừng trở về nữa..."


Tôi không ngờ anh lại có thể nói ra những lời như vậy, Nhược Băng, anh thực sự chán ghét em như vậy sao?


"Nhược Băng, anh từ Hà Lan ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để nói với em thế này sao?" Ánh mắt tôi đã có phần lạnh lùng, nếu đúng là như vậy, Thiện Nhược Băng, anh không khỏi có phần khinh người quá đáng...


Anh dùng đôi mắt băng lạnh không độ ấm nhìn tôi chằm chằm, từng câu từng chữ nói "Đúng vậy! Anh tới đây chính là muốn nói với em, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Vũ nữa..."


Anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng...


Mày tôi hơi nhíu lại, trong không khí có một vài hơi thở khác nhau đang chuyển động, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau...


Lập tức cúi người xuống đi về phía cửa sổ, hơi vén tấm rèm che lên nhìn ra ngoài...


Quả nhiên, căn nhà này đã bị bao vây thành mấy lớp rồi


Thấy tình cảnh đó tôi không nhịn nổi mà cảm thán một tiếng, không ngờ, chuỗi ngày nghỉ ngơi của tôi lại kết thúc nhanh như vậy...


"Anh đoán xem người bao ngoài là của ai?" Tôi thấp giọng hỏi thăm người bên cạnh


Anh chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ một chút, quả quyết nói "Hoàn Tư Dạ, loại thủ pháp ám tập này chúng ta từng học từ hắn (ám tập: tập kích ngầm)..."


Tôi khẽ mỉm cười "Không sai..."


Nếu là người của hắn vậy đơn giản hơn nhiều...


"Em quyết định làm thế nào, chúng ta đều biết rõ loại vòng vây kiểu này không thể nào phá được..."


"Vậy thì không phá nữa, chuẩn bị tốt mọi thứ, nghênh đón họ thôi..."


Nửa ngày sau, người bên ngoài lặng yên không một tiếng động lén vào nhà...


Nhưng vừa mới bước vào...


"Khí than, mau ra ngoài..." Một người chấn kinh hét rất to


Nhưng muộn mất rồi, trong một khắc đó, một viên đạn đã bịt kín ma sát với không khí làm nổ tung căn phòng đầy khí than...


Bùm! Một tiếng vang rất lớn, mặt đất rung lên, ngọn lửa rít gào phá tan cả khung cửa sổ, căn nhà tức khắc tạo nên một biển lửa lớn, người trong nhà không có bất cứ ai thoát được, toàn bộ chôn mình trong ngọn lửa đang hừng hực cháy...


Tôi và Nhược Băng đứng phía sau căn nhà, nhìn ánh lửa ngút trời đó, màu đỏ bùng cháy, từng đợt sóng nhiệt tỏa ra làm bỏng đôi mắt chúng tôi...


"Đi thôi..." Nhược Băng nhàn nhạt nói


"Ừ..." Tôi khẽ gật đầu cùng Nhược Băng lên xe,


Khoảnh khắc rời khỏi đó tôi quay đầu nhìn lại ngôi nahf đã bị lửa làm sụp đổ, ánh lửa ngút trời chiếu sáng cả bầu trời đêm...


Xin lỗi, Phi Yên, tôi đã đốt đi ngôi nhà của cô, nơi đã mang đến cho cô rất nhiều điều vui vẻ...


Tôi không thể không làm như vậy, nơi đó đã không còn an toàn nữa, trận lửa lớn này một lời cảnh báo với cô và Tĩnh Ảnh, rời xa nơi đó đi, đừng bao giờ quay lại đó nữa.


Phi Yên, bất luận lựa chọn cuối cùng của cô là gì tôi đều sẽ chân thành chúc phúc cho cô, chúc cô có thể thực sự tìm được biển trời bao la của mình...


Có lẽ, đời này kiếp này chúng ta không còn cơ hội có thể gặp lại nhau nữa...


Cô đã tìm được hạnh phúc chân chính của mình còn tôi vẫn đang cô độc rối bời trên con đường tìm kiếm phương hướng thuộc về riêng tôi...*******


Tôi và Nhược Băng lái xe đi trên thảo nguyên mờ mịt, tâm trạng của tôi cũng giống như thảo nguyên này, hoang vu và cô độc...


Sao họ có thể tìm được nơi này? Tôi nhìn Nhược Băng đang lái xe, gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, phảng phất như một góc của núi băng


Gió lạnh thấu xương thổi vào trong xe, tôi chỉ cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương...


"Nhược Băng, lần này rốt cuộc anh tới đây để làm gì..." Tôi hỏi ngắn gọn


Người đang hết sức chăm chú lái xe nghe thấy lời tôi nói hơi nhíu mày, dùng dư quang khóe mắt liếc tôi một cái


"Em đang hoài nghi anh?"


"Em chỉ muốn biết rốt cuộc là anh hữu tâm hay vô ý..."


Anh vừa đến mấy người đó cũng xuất hiện luôn, chuyện này không thể không khiến tôi suy nghĩ được...


Mày anh nhíu càng chặt hơn


"Ngưng Tịch, em..."


Lời còn chưa dứt đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu trên xe


Tôi quay đầu nhìn lại có mấy chiếc xe việt dã bày trận thế nửa bao vây, xuất hiện phía sau chúng tôi... bám theo rất chặt


"Sao lại nhanh như thế?" Nhược Băng có chút kinh ngạc, lập tức tăng tốc độ


"Không phải cùng một người..." Tôi nói


"Sao em biết?"


"Anh quay đầu lại thì sẽ biết..."


Nhược Băng lập tức quay đầu, sắc mặt còn khó coi hơn lúc trước, Truyền Việt...


"Ngưng Tịch, xử lý thế nào?"


Tôi cười khổ, tôi cũng muốn biết phải xử lý thế nào, phía trước là vùng đất bằng phẳng, không có bất kỳ cái gì có thể dùng để ngụy trang được, chẳng lẽ lại đưa tay chịu trói thế này sao?


Đạn lửa giống như mưa rơi gào thét bắn tới, thân xe rất nhanh đã xuất hiện trăm nghìn lỗ thủng...


"Ngưng Tịch, cẩn thận!" Nhược Băng bảo vệ tôi


Một viên đạn sượt qua mặt tôi, nóng hừng hực đau...


"Nhược Băng, quay đầu xe lại..." Tôi hét lên


"Sao cơ?"


"Phía trước hết đường rồi..." Nơi này mấy hôm trước tôi đã tới rồi, ngay trước mặt chính là một triền núi bất ngờ...


Nó nằm trong điểm mù của mắt, đứng trên vùng đất bằng phẳng kia tuyệt đối sẽ không nhìn thấy


"Không kịp rồi..." Trong giọng nói Nhược Băng có sư tuyệt vọng ẩn chứa


Tôi nhìn lại, đúng là không kịp thật, xe phía sau đã dàn thành tư thế bao vây trừ hướng đi phía trước, căn bản chúng tôi không còn lối thoát khác...


"Ngưng Tịch... Lát nữa phải ôm chặt anh" Nhược Băng hét lên


"Cái gì?" Tôi kinh ngạc, không phải anh muốn...


Sự thật đã chứng minh dự đoán của tôi không sai, Nhược Băng từ trên sườn núi thẳng phóng thẳng xuống, xe nhảy lên trong không trung...


"Nhảy ra!" Nhược Băng một tay kéo vai tôi, anh dùng cơ thể mình để bảo vệ tôi, chúng tôi lăn từ trên sườn núi xuống...


"Anh sao rồi?" Tôi từ trong ngực Nhược Băng ngẩng đầu lên, có đệm thịt dày của anh bảo vệ, tôi không bị thương tích gì nhưng sắc mặt trắng bệch của anh rất dọa người...


Anh lắc lắc đầu "Không sao! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức..."


"Em biết có một nơi, chúng ta đến đó trốn..." Tôi nâng anh từ trên mặt đất lên, lúc Nhược Băng đứng lên có vẻ hơi lảo đảo


"Anh bị thương ở đâu?" Tôi ân cần hỏi


"Anh không sao, đi nhanh thôi!" Anh lạnh lùng lên tiếng


Tôi nhìn anh một cái, không nói gì nữa...


Một ngôi chàu bỏ hoang, người chăn nuôi thỉnh thoảng có dẫn gia súc đến đây tránh bão tuyết, bây giờ nó lại biến thành nơi lánh nạn của chúng tôi, mặc dù nó không có bất cứ khả năng phòng ngự nào...


"Sao em lại biết được nơi này?"


"Trước kia có cùng Phi Yên tới đây... Anh sao rồi?" Tôi dìu anh ngồi xuống nền đá lạnh lẽo


"Vẫn ổn..." Nhược Băng nhẹ nhàng thở phào một cái, sắc mặt dường như tốt hơn một chút, tuy nhiên tôi lại thấy mồ hôi lạnh rịn ra trên trán anh


Dường như anh rất mệt mỏi, đầu dựa vào tường đá phía sau, mệt mỏi nhắm hai mắt lại...


Tôi thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh anh...


Không biết đã qua bao lâu...


"Ngưng Tịch, em có tin trên thế gian này tồn tại thần linh không?"


Tôi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh "Vì sao lại hỏi thế?"


"Chỉ là cảm thấy kì lạ, vì sao mỗi nơi đều sẽ tồn tại một loại tín ngưỡng của nơi đó, Phương Đông là chùa chiền, Phương Tây là giáo đường "


"Tín ngưỡng là một loại sức mạnh tinh thần, đến khi xác thịt con người rơi vào cực khổ, thì sẽ mong tinh thần mình được giải thoát, đây có lẽ là bản tính yếu đuối của con người, dù sao người ta không thể sống mà không có lý do, con người cũng không thể mạnh mẽ đến mức đó..."


"Ngưng Tịch, em có tín ngưỡng không?" Nhược Băng quay sang nhìn tôi


Nghe vậy tôi nhàn nhạt cười "Tín ngưỡng đó phải là những người vừa thiện lương vừa có tính kiên nhẫn, đã định trước là tìm kiếm cuộc sống trong ảo tưởng vô vọng, người giống em đây làm gì có tư cách nói chuyện tín ngưỡng? Chuyện thúc đẩy em sống tiếp không phải là tín ngưỡng mà là lời hứa hẹn với một người..."


Anh nhìn tôi, hơi động khóe môi tạo ra nét cười cợt nhả "Ngưng Tịch, nghe qua chuyện xưa trong vườn địa đàng của thánh kinh chưa?"


Tôi nhìn anh khó hiểu, thật không thể hiểu được sao trong mắt anh lại có tia đùa cợt kia


"Adam và Eva, bởi vì tin lời con rắn mà ăn vụng Thánh quả sau đó mới bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng... Người trần đều căm hận ma quỷ bởi vì là sự dỗ dỗ của chúng khiến người ta lâm vào bể khổ nhưng mọi người lại quên mất một chuyện, ma quỷ tuy là dụ dỗ con người nhưng lại không hề lừa gạt người, người lừa gạt người ta là Thượng đế, Thánh quả đó không phải độc dược mà là quả trí tuệ..."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Chim sơn ca

Chim sơn ca

Bụi trường xuân vừa ra hoa, Sơn Ca lập tức đoán ra ngay cái nguy cơ rình rập loài có

24-06-2016
Tuyệt chiêu

Tuyệt chiêu

(khotruyenhay.gq) Điều gì quá mức diễn tả bằng ngôn ngữ, các bạn thường nói "bá

27-06-2016
Chuyện tình hôm qua

Chuyện tình hôm qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Mảnh trăng gầy

Mảnh trăng gầy

Tôi gặp em vào 1 buổi trưa nắng gắt giữa lòng Cần Thơ ồn ã náo nhiệt. Cái cảm giác

24-06-2016
Đố kỵ

Đố kỵ

Hoàng cực kỳ ghét cái thằng hàng xóm sát vách bên cạnh. Nó đi là đi, về là về,

25-06-2016