XtGem Forum catalog
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 34 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 98

↓↓
"Mẹ, tốc độ nước sông chảy là 20m/phút, tốc độ của chú khỉ con là 18m/phút, nhưng qua mỗi tiếng nó lại nhanh thêm 0.5m, vậy chú khỉ con có thể vượt qua tốc độ nước sông chảy không?"

Hoan Hoan vừa đưa ra câu hỏi, Cố Bảo Bảo không chút nghĩ ngợi trả lời ngay. "Bốn tiếng!"

Ấy thế mà bé lại reo hò: "Mẹ sai rồi!"

Cô sửng sốt, ngẩng lên nhìn cặp mắt cười như không cười của Mục Tư Viễn như đang cười cô!

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cô trừng mắt lên với anh, sao cô lại sai?

"Mẹ!"

Hoan Hoan gõ vào đầu mẹ. "Chú khỉ con vĩnh viễn không đuổi kịp nước sông. Nước sông sẽ chảy thẳng về biển, cho dù chú khỉ con chạy đến ngất xỉu cũng không đuổi kịp đâu!"

Hình như... đúng là đạo lý này.

Cô toát mồ hôi, vấn đề ngay cả trẻ con cũng biết mà cô lại trả lời sai.

"Nhạc Nhạc." Cô ủy khuất nhìn Nhạc Nhạc dính vào mình. "Có phải mẹ rất vô dụng không?"

Nhạc Nhạc nhướng mày lên, la ầm ĩ: "Anh, xấu lắm!"

Nghe thế, Hoan Hoan nằm bên cạnh Mục Tư Viễn ngẩng đầu: "Nhạc Nhạc, em nói anh xấu, anh không để ý đến em nữa."

"Không để ý thì thôi."

Nhạc Nhạc lầm bầm nép vào ngực Cố Bảo Bảo.

Hoan Hoan cũng bực bội, nằm im bên cạnh Mục Tư Viễn.

Mục Tư Viễn bỏ tờ báo xuống, ánh mắt nhìn Cố Bảo Bảo trao đổi.

Sau đó anh ôm Nhạc Nhạc đặt sang bên cạnh Hoan Hoan.

Hoan Hoan nhìn em rồi vẫn phớt lờ.

Nhạc Nhạc xẹp miệng, trông có vẻ sắp khóc, ôm lấy cánh tay của anh.

"Anh, không giận nữa!"

"Anh xấu lắm mà, đương nhiên phải tức giận."

Hoan Hoan hừ một tiếng.

Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, anh phớt lờ bé, bé đau lòng lắm.

"Anh, không giận nữa."

Bé muốn nói nhiều điều khác để dỗ dành anh nhưng nói tới nói lui cũng chỉ nói được câu này.

Thế là bé không ngừng nói: "Anh, không giận nữa, anh, không giận nữa..."

Nghe thế Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn không nhịn được bật cười, Hoan Hoan rốt cuộc phải cắt ngang: "Được rồi, em đừng nói nữa, anh không giận là được."

Nhạc Nhạc nín khóc mỉm cười, vươn tay ra: "Anh, ôm!"

Hoan Hoan giả bộ bĩu môi chán ghét: "Vua mít ướt!"

Nhưng lại lau nước mắt cho em.

Sau đó bé cũng vươn tay ra, hai đứa cùng ôm nhau dần thiếp đi.

"Thật ngoan!" Cố Bảo Bảo hôn hai đứa.

Nhớ tới Nhạc Nhạc trước kia và bây giờ, cô không khỏi bùi ngùi.

Một mái ấm hoàn chỉnh với Nhạc Nhạc rất quan trọng, chỉ có cuộc sống như vậy mới có thể làm Nhạc Nhạc trở nên tốt hơn.

Nhưng... ~d_Đ~lêQuy(Đ)ôn

Cảnh tượng chiều nay ở cửa hàng áo cưới lại hiện lên trước mắt, sự do dự của anh lại tiến vào trái tim cô.

Cô không nén nổi rùng mình.

"Bảo Bảo?"

Mục Tư Viễn khẽ gọi cô. "Bọn nhỏ ngủ rồi, chúng ta về phòng thôi."

Cô bừng tỉnh mới phát hiện khóe mắt mình ươn ướt.

Cô nhanh chóng giơ tay định lau đi lại đúng lúc anh cúi người muốn ôm cô dậy, thế nên liền thấy giọt nước mắt kia.

"Bảo Bảo, em sao vậy?"

Anh sửng sốt. "Vì sao lại khóc?"

"Không sao." Cô vội đáp, tự đứng lên, lén lau nước mắt rồi cười với anh: "Chúng ta về phòng đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của hai đứa." Nói xong cô ra khỏi phòng trước.

Mục Tư Viễn nhíu mày, cô ấy thực sự không sao chứ?

Cả ngày hôm nay cô có vẻ rất lạ.

***

Thư ký chủ nhiệm vào văn phòng của Mục Tư Viễn.

Cô ấy vẫn đang âm thầm suy nghĩ xem có nên báo lại chuyện đó cho anh.

Theo góc độ cá nhân thì cô ấy cũng không muốn để chuyện của Trịnh Tâm Du quấy rầy đời sống tình cảm hoàn mỹ của ông chủ, nhưng từ góc độ của công ty thì ba của Trịnh Tâm Du đã vay tiền công ty nên cô ấy nhất định phải báo cáo.

Đứng trước bàn làm việc thì thấy Mục Tư Viễn đang cầm bút viết viết vẽ vẽ, cực kỳ say mê, thậm chí cô ấy đi vào cũng không biết.

"Mục tổng, Mục tổng..."

Cô gọi anh hai tiếng anh mới ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn cô: "Có chuyện gì à?"

Thất thần?

Thư ký chủ nhiệm cười thầm mới nói: "Tôi nhận được tin là công ty quảng cáo Hằng Mỹ của nhà cô Trịnh có thể sẽ phá sản."

"Phá sản?" Mục Tư Viễn kinh ngạc. "Không phải tôi đã cho người đến hỗ trợ sao? Thế nào lại phá sản?"

"Hai nghiệp vụ lớn gần đây của Hằng Mỹ xảy ra vấn đề, tổn thất nghiêm trọng."

Thư ký chủ nhiệm báo lại từng việc. "Hơn nữa, ông Trịnh dùng người không thích đáng, ba Phó quản lý bộ phận kinh doanh đồng thời từ chức, họ còn mang đi một nhóm khách hàng lớn, cho nên trên cơ bản Hằng Mỹ đã mất khả năng vực dậy."

Những điều này ngược lại anh không ngờ tới, anh chỉ cho là Hằng Mỹ thiếu tài chính cho nên mới cho người đi nhận hai nghiệp vụ lớn ở nước ngoài cho bọn họ, chẳng ngờ lại trị ngọn không trị được gốc.

"Còn có cách gì giải quyết không?" Anh hỏi.

Thư ký chủ nhiệm sửng sốt. "Mục tổng, anh hỏi tôi ư?"

Vấn đề thương nghiệp như vậy không phải anh rất thành thạo sao?

"Tất nhiên là hỏi cô!" Mục Tư Viễn nhìn cô ấy. "Trong lòng tôi đang rất phiền não, chẳng muốn suy nghĩ chuyện gì nữa!"

Phiền não? dd_l3Qu(Ydd0[n]

"Mục tổng." Cô ấy khó hiểu: "Mấy ngày nữa là anh và cô Cố sẽ đính hôn rồi, anh còn phiền cái gì?"

"Cô ấy không vui."

Chuyện anh và cô, thư ký chủ nhiệm biết không ít, ngược lại cũng được coi là một người có thể để anh bày tỏ.

"Tôi hỏi cô ấy làm sao mà cô ấy không chịu nói."

Thư ký chủ nhiệm không chút nghĩ ngợi nói: "Mục tổng, anh không biết à, đây gọi là chứng lo âu trước khi cưới, rất nhiều phụ nữ mắc phải."

"Chứng lo âu trước khi cưới?"

Mục Tư Viễn nhíu mày, căn bệnh này đúng là lần đầu tiên anh được nghe.

Thư ký chủ nhiệm gật đầu, cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho anh: "Đàn ông sợ đi nhầm đường, phụ nữ sợ lấy nhầm chồng, kết hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời người phụ nữ, tất nhiên là sẽ khẩn trương lo nghĩ."

Nói vậy cũng rất có lý, Mục Tư Viễn nghiêm túc hỏi: "Vậy có cách nào không?"

"Rất đơn giản." Thư ký chủ nhiệm cười: "Mục tổng, anh phải nghĩ cách khiến cô Cố vui lên, tâm tình cô ấy tốt mới có tự tin, triệu chứng ấy liền biến mất!"

"Thật chứ?" Mục Tư Viễn nửa ngờ nửa tin.

"Thật!"

Thư ký chủ nhiệm rất nắm chắc. "Cho dù không phải vì căn bệnh này, lẽ nào Mục tổng không muốn thấy cô Cố vui vẻ đính hôn với anh sao?"

Tất nhiên là anh muốn!

Mục Tư Viễn mỉm cười, trong lòng đã có chủ kiến.

***

"Mẹ, ba chưa về ạ?" Nhạc Nhạc vừa ăn ngô vừa hỏi.

Bọn họ ăn xong cơm tối rồi mà ngay cả bóng dáng ba cũng không thấy.

Cố Bảo Bảo véo má bé, tiểu Nhạc Nhạc này, thấy ba hỏi mẹ, thấy mẹ hỏi ba, hai bên đều lấy lòng.

"Mẹ cũng không biết."

Cô nói xong thấy bé nhảy xuống sofa, cầm điện thoại ở bên cạnh đặt vào tay cô: "Mẹ, gọi điện!"

Gọi điện? Cô cười lắc đầu.

Trước kia cô rất thích gọi điện hỏi anh ở đâu, lúc nào cũng khiến anh phiền. Bây giờ tuy cô có thể gọi điện hỏi anh đi chỗ nào nhưng cô lại không quen.

"Nhạc Nhạc, ba có việc bận cho nên không về ăn tối, chúng ta đừng quấy rầy ba nhé?"

Được rồi! Nhạc Nhạc sẽ làm một đứa bé ngoan.

Bé ngoan ngoãn bỏ điện thoại lại chỗ cũ, sau đó nhào vào lòng mẹ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương
Trúng lô

Trúng lô

Hắn rẽ đám người đứng lố nhố trước cửa Hội Đồng Xổ Số tỉnh cố len vào

23-06-2016
Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng tặng Rose

Hoa hồng đỏ là loại hoa cô thích nhất, tên cô cũng là Rose, nghĩa là hoa hồng. Mỗi năm

30-06-2016
Chiếc xe đạp và mẹ

Chiếc xe đạp và mẹ

Tuy rằng chiếc xe đạp giờ đã cũ nhưng đối với con thì kỉ niệm giữa mẹ gắn bó

30-06-2016
Phù thủy mèo

Phù thủy mèo

Tôi thấy mẹ (lại) lén lút thầm cười và mặt sáng chói niềm hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ

26-06-2016
Em còn yêu anh

Em còn yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016