Polaroid
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 94

↓↓
Hai ngày nữa mới về! Anh lo lắng hỏi: "Cô ấy đi đâu giúp chú ạ?"

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Cái này không nói chính xác được." Ba Cố vẫn hờ hững: "Tôi bảo nó đi mấy nơi, giờ nó đến chỗ nào tôi cũng không biết."

"Thế sao cô ấy lại tắt máy ạ?" Anh lại hỏi.

Ba Cố nhướng mày: "Tắt máy? Điện thoại của nó hình như để quên ở nhà rồi."

Ông nhìn sang Mục Tư Viễn: "Cậu gấp vậy làm gì? Tiệc đính hôn tuần sau tổ chức rồi, Bảo Bảo hai ngày nữa sẽ về, không lỡ mất chuyện đâu."

Nhưng không phải anh đang lo chuyện đính hôn mà là anh chỉ muốn gặp cô thôi.

Thứ mong muốn ấy chưa từng cuộn trào như thế!

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc." Anh cúi người ôm hai đứa, vành mắt hơi đỏ: "Ba không biết mẹ đi đâu, ba thật vô dụng."

Hoan Hoan ngạc nhiên: "Không phải mẹ đang ở nhà bà ngoại sao ạ?"

Anh lắc đầu, cũng thấy mình buồn cười, sao lại nói cho trẻ con chuyện này chứ.

Nhưng lúc này, sự nôn nóng và nhớ nhung không cách nào vơi bớt, anh chỉ có thể nói với con trai: "Mẹ ra ngoài có việc lại không cầm di động theo, ba không biết mẹ ở đâu nên không tìm được mẹ."

Nghe vậy, đôi mắt Hoan Hoan xoay chuyển, tiếp đó bé cười khúc khích. "Ba, nhất định là mẹ đang chơi trốn tìm với ba rồi đúng không? Ba yên tâm đi, nếu ba không tìm được mẹ thì mẹ sẽ tự động xuất hiện!"

Con trai đang an ủi anh à?

Mục Tư Viễn cười vui mừng, vỗ lên má bé, khuôn mặt mang theo hình bóng của cô.

Đây là kiệt tác hòa hợp của bọn họ, anh chưa từng ý thức được như giờ phút này, sinh mệnh của anh vẫn luôn tiếp diễn trên người hai đứa bé.

Cô cho anh, không chỉ toàn bộ tình yêu mà còn cả hai món quà quý giá này.

"Nào, cho ba ôm một cái."

Anh kéo hai đứa vào lòng, như vậy thì nỗi nhớ của anh sẽ được xoa dịu một chút, lo lắng cũng giảm bớt một chút.

Đợi ba đi rồi, Hoan Hoan còn chờ thêm một lúc, xác định nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ba xong bé mới nghiêng đầu qua chỗ khác: "Nhạc Nhạc, mai tan học chúng ta đến nhà bà ngoại nhé?"

Nhạc Nhạc cũng nhìn anh, chu miệng nói: "Nhà bà ngoại, làm gì ạ?"

Hoan Hoan cười. "Tất nhiên là giúp ba rồi, em có muốn đi không?"

Giúp ba?!

Nghe vậy, Nhạc Nhạc nhanh chóng gật đầu, chuyện tốt thế thì sao bé có thể rớt lại sau?

"Giúp thế nào ạ?"

Câu hỏi của bé không được lưu loát, Hoan Hoan cười, xít lại gần tai em từ từ nói một tràng...

Sáng chưa đến sáu giờ tiệm mỳ đã mở cửa như thường ngày.

Mẹ Cố phụ trách đun nước trong bếp, ba Cố thì bày bàn ghế.

"Ba nó." Mẹ Cố không nhịn được nhìn ra ngoài. "Hôm qua ông nói vậy với Tư Viễn có phải không tốt lắm không?"

Bà đã muốn nói từ hôm qua nhưng vì bận quá nên chưa nói được.

Đến tối định nói thì ba Cố như tránh bà, đóng cửa tiệm xong không thấy đâu cả, chờ khi bà ngủ mới về.

Lần này ba Cố không trốn được, đành phải nói: "Có gì mà không tốt? Bây giờ Bảo Bảo chưa phải vợ chưa cưới của cậu ta, lẽ nào cả tự do thân thể cũng không có?"

Mẹ Cố thở dài. "Không biết ông hành hạ hai đứa trẻ thế thì có ích lợi gì?"

"Ai nói tôi hành hạ chúng?" Ba Cố phản bác. "Cho dù tôi hành hạ chúng thì sao? Chẳng lẽ chúng bị tôi hành hạ nên sẽ chia tay?"

Nghe vậy, mẹ Cố có hơi giận: "Ông già kia, nói lời hay không được sao? Đừng có làm mấy việc này nữa, tôi thấy rõ ràng ông không muốn nửa đời sau của Bảo Bảo được sống yên ổn."

"Ông ngoại, bà ngoại!"

Còn chưa nói xong thì hai tiếng giòn tan vang lên từ ngoài cửa.

Mẹ Cố và ba Cố đều sửng sốt, vội quay lại nhìn. "Ô kìa, hai cục cưng của bà!"

Thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc, mẹ Cố bỏ việc lại, nhanh chóng chạy ra giành ôm chúng trước ba Cố.

"Ông ở đây đi, tôi đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc lên gác." Bỏ lại một câu rồi mẹ Cố dẫn hai đứa bé lên gác.

"Bà ngoại." Hoan Hoan ngọt ngào nói: "Con rất nhớ bà!"

Mẹ Cố vui vẻ liên tục hôn bé mấy cái rồi lấy kẹo cho bé.

Nhạc Nhạc thấy vậy, nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên cũng nói: "Bà ngoại, Nhạc Nhạc rất nhớ bà!"

"Ô kìa!"

Mẹ Cố càng vui. "Cục cưng ngoan, nào, nào!"

Bà nhét một nắm kẹo vào túi chúng mới ôm chúng ngồi xuống sofa. "Cục cưng ngoan, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm bà ngoại vậy? Ngày nào bà ngoại cũng nhớ các con."

Dựa theo sự căn dặn của Hoan Hoan tối qua, Nhạc Nhạc lập tức nhếch miệng, đôi mắt to ủy khuất nhìn mẹ cố: "Bà ngoại, con muốn mẹ, mẹ!"

"Nhạc Nhạc ngoan." Mẹ Cố cười đau lòng: "Mẹ đi ra ngoài có việc, mai mẹ sẽ về."

"Bà ngoại." Hoan Hoan hỏi tiếp. "Mẹ đi đâu ạ?"

Mẹ Cố sửng sốt, ba Cố đã dặn bà đừng nói.

"Bà ngoại." Thấy bà do dự, Hoan Hoan vội nháy mắt với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc lại dẩu môi đáng thương, la hét: "Mẹ, mẹ, con muốn mẹ."

Làm trong lòng người nghe thấy thật khó chịu.

"Cục cưng." Mẹ Cố vỗ đùi, quyết định. "Được rồi, bà ngoại nói cho các con biết rồi các con đi nói với ba, bảo ba đi đón mẹ về nhé được không?"

Nghe vậy, hai bé đồng thời mở to mắt, đồng thanh gật đầu: "Vâng ạ!"

***

Tuy đã là hôm thứ hai nhưng trong nhà chú ba vẫn còn một vài khách chưa đi, trong đó có người nhà cô dâu, cho nên ăn uống không thể qua loa, đều phải mở tiệc.

Cố Bảo Bảo không muốn như người rảnh rỗi ở trong phòng, rời khỏi giường liền đi theo thím ba giúp đỡ.

Thím ba coi cô như con nên cũng không khách sáo.

Huống hồ sau khi ăn cơm xong lại càng có nhiều việc, chỉ nói đến rau dưa cũng phải có hai sọt phải rửa.

Vì vậy Cố Bảo Bảo xách một cái giỏ lớn bằng tre đi theo thím ba ra suối rửa rau.

Nước suối trong veo, khoáng chất lại nhiều, quả thật còn sạch hơn hệ thống cung cấp nước trong nhà. "Bảo Bảo à."

Trên đường đi thím ba hỏi cô: "Nghe mẹ cháu nói, chồng chưa cưới của cháu là thiếu gia nhà họ Mục hả? Có phải cậu bé mà cháu thích khi còn nhỏ không?"

Đúng vậy, thím ba ở nhà họ nửa năm, thường phải đi khắp vườn hoa nhà họ Mục tìm cô.

Về sau mới biết, nếu không thấy cô ở ngoài thì chỉ cần đến phòng thiếu gia, nhất định sẽ tìm được!

Không ngờ thím ba còn nhớ.

Cố Bảo Bảo ngượng ngùng gật đầu.

Thím ba cười. "Bảo Bảo, cháu được lắm đó! Từ bé thím ba đã coi trọng cháu rồi, không ngờ giờ đã thành sự thật!"

Trong khi nói chuyện thì hai người cũng đã đi đến suối, Cố Bảo Bảo đặt giỏ xuống, mặt đỏ hồng: "Thím ba, thím đừng chọc cháu."

Hóa ra cô đã làm nhiều chuyện vụng về như thế, nhưng lúc đó chính cô thật sự không cảm thấy thế.

Khi đó bất kể Tư Viễn chán ghét cô cỡ nào, đuổi cô đi ra sao, cô nhiều lắm là đau lòng một lúc thôi rồi lại quấn lấy anh.

Trên người anh như có sức hấp dẫn kỳ quái hút chặt cô lại.

"Xấu hổ gì chứ?" Thím ba thật không "phúc hậu". "Có phải nhớ cậu ấy không?"

Bà nhìn qua Cố Bảo Bảo, vậy mà phát hiện ra một người đàn ông xa lạ đang chạy tới bên này.

Tuy sống ở nông thôn nhưng kiến thức của bà không kém, nhìn cái đã nhận ra khí chất hơn người của người đàn ông ấy. Chẳng lẽ là

Trong lòng bà khẽ động, nụ cười bên môi càng đậm hơn. "Bảo Bảo, cháu nói xem lúc cháu nhớ cậu ta, nếu cậu ta lập tức xuất hiện trước mặt cháu thì cháu sẽ thế nào?"

Bà còn cố ý lên giọng.

Quả nhiên, bà thấy trên gương mặt người con trai kia cũng lộ ra sự vui vẻ.

Cố Bảo Bảo chẳng cảm giác được mảy may, chỉ nói: "Thím ba, thím đừng chọc cháu nữa, làm sao có thể có chuyện đó chứ?"

Bây giờ bọn họ cách nhau gần hai trăm cây số, sao có thể nói đến là đến?

"Bảo Bảo, nhưng thím nói có cháu có tin không?"

Cố Bảo Bảo không tin lắc đầu, đang chuẩn bị nói thì giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên: "Anh cũng nói có, em tin không?"

Cô rùng mình, rau dưa trong tay rơi xuống đất, ngoảnh lại nhìn, đập vào mi mắt là bóng dáng khó có thể tin.

"Anh" cô ngây dại.

Mãi cho đến khi nghe thím ba nói: "Bảo Bảo, ai vậy, sao không giới thiệu một chút?"

Cô tỉnh lại, giọng lắp bắp: "Thím... thím ba, đây là Mục Tư... Tư Viễn."

Mục Tư Viễn thấy cô kinh ngạc lại mê mang, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, tiến lên ôm cô: "Em đang ngủ à? Hay đang mộng du?"

Cô vỗ đầu: "Em thấy mình cũng"

Còn chưa nói xong anh đã hôn.

Cô ngẩn ra, người nóng như lửa. "Anh làm gì thế, thím ba còn đang ở đây!"

"Không sao, không sao." Thím ba cười nhẹ nhàng. "Bảo Bảo, nếu Tư Viễn đã tới thì cháu dẫn cậu ấy về uống chén nước đi, thím sẽ về ngay!"

"Vâng ạ, vâng ạ."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Chị Ơi... Anh Yêu Em !

Chị Ơi... Anh Yêu Em !

Tên truyện: Chị Ơi... Anh Yêu Em !Tác giả: CusiuThể loại: Truyện Teen, Tình cảmTình

18-07-2016 20 chương
Người mẹ yếu đuối

Người mẹ yếu đuối

- Có phải mẹ qua laị với ông Thành bấy lâu nay đúng không, con ghét mẹ? *** Là con

23-06-2016
Mặn mòi vị biển

Mặn mòi vị biển

Vân bần thần nhìn ra biển, biển xanh ngút ngàn tầm mắt. Những con sóng quặn trào trồi

24-06-2016
Con đường anh chọn

Con đường anh chọn

Mùa xuân đã về trên khắp phố phường Hà Nội từ lúc nào. Một màn đêm lạnh giá

24-06-2016
White

White

(khotruyenhay.gq) Nghe kể rằng... phòng 101... dãy C... khu quân sự tôi đang học... từng có

01-07-2016
Đề ơi là đề

Đề ơi là đề

Số là hôm qua hắn đánh trúng được đầu bảy nên hôm nay hắn chủ chi vụ nhậu

25-06-2016
Rồi anh sẽ trở lại?

Rồi anh sẽ trở lại?

Anh đã không quên được chị. Một mối tình đầu. Trong bất giác, Lynh dường như hiểu

23-06-2016