Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 92

↓↓
Cố Bảo Bảo xấu hổ đỏ mặt, như vậy đâu có giống?

Cô đẩy anh. "Bây giờ anh thấy em rồi đấy, anh về đi."

Anh cười, cố ý lỏng tay ra.

Cô đờ ra, không ngờ anh thả thật.

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Nhưng lời đã nói ra, cô đành phải xoay người đi vào.

Một bước, hai bước, ba bước, bóng cô gần như khuất hẳn trong ngõ, anh nhíu mày, cô ấy đi thật hả?

Anh lái xe tới đây mà chỉ cho anh có mấy phút?

Bé con, xem anh dạy dỗ em thế nào!

Anh chuẩn bị nhấc chân thì đã thấy cô xoay lại, nháy mắt cô đã nhào vào lòng anh.

Đôi mắt to ngẩng lên, tủi thân nhìn anh làm anh đắc ý cười: "Anh đã biết là em không nỡ bỏ anh mà!"

Cô trề môi, trong đầu bỗng hiện lên lời mẹ đã nói -- Dù con có thích cậu ấy bao nhiêu, về sau con cũng chỉ có thể bộc lộ ra một nửa, còn một nửa con phải giấu trong lòng --

Hình như cô đã hiểu được ý của mẹ, cho nên vừa rồi cô làm đúng phải không?

Cô không quay lại, nhưng cô thật không nỡ.

Nghĩ một lúc, cô mới nói: "Ban nãy mẹ em cũng nghe thấy anh gọi cho em, bà bảo anh lên nhà ngồi một lúc."

Anh lắc đầu, trong mắt lại hiện lên ý cười xấu xa: "Ở trên nhà anh có thể hôn em chứ?"

Nói xong anh chụp lấy môi cô, lần này hình như anh dùng hết sức mình, gần như muốn nuốt cả miệng cô.

Từ trước đến nay chưa từng bị anh hôn điên cuồng như thế, đầu óc cô trống rỗng, cho dù anh đã buông lỏng cô ra, cô vẫn chưa tỉnh lại.

"Bảo Bảo." Giọng anh khàn khàn nói bên tai cô, đôi mắt quyến rũ lóe lên ngọn lửa dụ người. "Cùng anh về biệt thự được không?"

Cô lập tức phản ứng, thoắt cái tỉnh táo lại, nhớ đến điều kiện ba nói trước mặt chú Mục liền lắc đầu.

"Em không đi đâu, ba biết sẽ đau lòng lắm."

Anh nheo mắt dỗ cô: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã về biệt thự ở rồi, em không muốn đi thăm chúng à?"

Nhắc đến Hoan Hoan Nhạc Nhạc, đôi mắt cô liền sáng lên tức thì.

Cô muốn chứ, sao cô lại không muốn?

Nhưng cô vẫn lắc đầu. "Ngày mai em đi gặp chúng, giờ khuya rồi, anh vẫn mau về đi."

Lừa gạt cô không được, ~~ diendanleequyđôn ~~ Mục Tư Viễn nhíu mày, có hơi bực mình.

"Bảo Bảo, có phải em muốn anh làm hòa thượng trong nửa năm?" Cái miệng anh bắt đầu nói mà không nghĩ.

Cô ngạc nhiên, đấm anh một cái: "Anh làm hòa thượng thì không phải em cũng làm ni cô à? Có gì khác nhau đâu?"

Nói xong cô thở phì phò bỏ đi.

"Bảo Bảo!" Anh ôm lấy cô từ phía sau.

"Bỏ em ra, đại sắc lang!"

Cô vùng vẫy, không hiểu trong đầu anh chẳng lẽ chỉ toàn việc đó?

Anh ôm càng chặt hơn, áp sát môi vào bên tai cô: "Anh đã quen chuyện đó với em, không thể cùng với cô gái khác được nữa."

Bầu không khí trở nên có hơi kỳ quái.

Anh không ngờ mình sẽ nói những lời đó, cô cũng không ngờ sẽ nghe được câu nói như vậy từ miệng anh.

Nói ra như thế thật sự rất mất mặt, nhưng chỉ cần cô không giận, anh sẽ không chút nghĩ ngợi nào mà nói ra ngay.

Cố Bảo Bảo cúi đầu cười thầm, cố ý lạnh giọng nói: "Ý anh là trước đây anh có rất nhiều phụ nữ?"

Anh thành thật khai báo: "Có mấy người nhưng đều là gặp dịp thì chơi thôi."

Nói xong anh lại luống cuống giải thích: "Sau khi em quay về, anh không còn lui tới với bọn họ nữa! Em đừng giận."

Giọng điệu của anh như đứa bé làm sai chuyện vậy!

Nhưng anh thật sự làm sai à?

Cố Bảo Bảo xoay người lại nhìn anh: "Em không giận cũng được thôi, nhưng em có một điều kiện."

Nghe vậy, anh vui mừng: "Là gì?"

Cô nghĩ: "Đã lâu rồi em không ăn bánh bao hấp chính tông, anh đi mua cho em đi."

Bánh bao hấp chính tông! Hình như phía Bắc thành phố mới bán, nếu giờ mà phóng qua đó mua xong quay về thì trời cũng sáng mất.

Nhưng anh vẫn gật đầu: "Vậy em về ngủ trước đi, anh mua xong sẽ gọi cho em."

Cố Bảo Bảo rốt cục không nhịn cười được. "Ai bảo anh mua thật đâu? Anh về đi, mai em sẽ đến biệt thự thăm Hoan Hoan Nhạc Nhạc."

Anh vẫn không buông tay.

Nói ra những câu "hòa thượng" gì đó thì mang yếu tố trêu chọc cô nhiều hơn, không muốn buông tay là vì sâu trong lòng thật sự không muốn.

"Đợi thêm một lúc nữa thôi." Anh nói.

Cô mỉm cười nép vào ngực anh.

Ai cũng không nói, chỉ một câu đơn giản vừa rồi của anh đã hơn tất cả những lời đường mật.

Cô không muốn nói gì thêm, chỉ sợ sẽ phá hư khoảnh khắc ngọt ngào này.

Đến khi về biệt thự đã là mười hai giờ rưỡi.

Mục Tư Viễn nhẹ nhàng vào phòng trẻ em, sợ đánh thức bọn nhỏ.

Nhưng khi anh đẩy cửa ra lại phát hiện hai đứa bé đang ngồi trên giường nghịch điện thoại.

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!" Anh lập tức đi vào. "Sao các con còn chưa ngủ?"

"Ba!" Hoan Hoan ngạc nhiên mở to hai mắt.

Nhạc Nhạc đứng hẳn dậy, nhào vào lòng ba gọi: "Ba, ba, điện thoại!"

Bé vừa nói vừa chỉ tay vào điện thoại trong tay Hoan Hoan.

Ôm lấy cơ thể ấm áp mềm mại ấy, cơn giận trong lòng anh biến mất, thay bằng sự bất đắc dĩ: "Điện thoại làm sao?"

Hoan Hoan giơ điện thoại lên: "Ba, điện thoại tắt rồi, nó hết pin, con không thấy sạc đâu cả."

Anh ôm Nhạc Nhạc ngồi xuống, hỏi: "Các con cần điện thoại làm gì?"

Nhạc Nhạc nháy mắt, nghiêm túc trả lời: "Gọi mẹ, ba, gọi điện!"

Đây là câu hôm nay Hoan Hoan mới dạy bé, bé biết nói rồi đó!

Hoan Hoan cũng gật đầu: "Nhiều ngày rồi bọn con không gặp ba, cũng không gặp được mẹ!"

Bé nói, trong đôi mắt kia lộ ra thật nhiều tủi thân.

Trong lòng Mục Tư Viễn nhũn ra, một cánh tay vươn ra ôm lấy bé: "Mai mẹ sẽ tới thăm các con, bây giờ các con đi ngủ thật ngon nhé được không?"

"Thật không ạ?" Hoan Hoan hỏi xong đã chui ngay vào chăn.

Nhạc Nhạc lại ôm cổ ba, dĐ#lê$quý%đôn rất có tinh thần gọi: "Mẹ, mẹ!"

Anh yêu chiều véo má bé: "Ngoan, mai là sẽ được gặp mẹ rồi."

Nói xong anh đặt Nhạc Nhạc vào chăn.

Thấy chúng cười tươi tiến vào mộng đẹp, anh cũng không nhịn được cười: "Nửa năm sau, ngày nào chúng ta cũng có thể ở với mẹ!"

Anh rất, rất mong chờ.

***

Cả ngày giúp mẹ đưa mì, đến năm giờ chiều cô mới vội vàng lên gác thay quần áo.

Cô đã nói từ trước với mẹ là chiều sẽ đi thăm Hoan Hoan Nhạc Nhạc nên mẹ cũng không nói gì, chỉ căn dặn: "Đến tối là phải về, sớm một chút."

Nói xong bà liếc ba Cố đang ở trong nhà bếp, ý bảo nếu con gái mà không về cẩn thận ông ấy tức giận!

Cố Bảo Bảo đỏ mặt gật đầu, đều do mẹ, không có chuyện gì mà sao ánh mắt bà lại mập mờ như thế?!

"Con nhất định sẽ về sớm, mẹ đừng lo." Nói xong cô chạy ra khỏi tiệm mỳ vằn thắn.

Đến biệt thự, cô còn chưa đi lên bậc thang đã nghe được tiếng gọi thanh thúy từ cửa sổ trên tầng hai: "Mẹ, mẹ!"

Cô ngẩng lên, lập tức thấy ngay hai khuôn mặt đáng yêu.

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!" Cô gọi, chạy thật nhanh vào trong, hai bé cũng chạy thình thịch xuống nhà.

"Mẹ, mẹ!" Vừa thấy mẹ, hai đứa như hai con trâu con nhào vào lòng cô.

"Hai cục cưng của mẹ!" Cô vòng cả hai tay ôm chúng. "Hai cục cưng của mẹ ngày càng nặng rồi đó, mẹ ôm mà chẳng di động được gì cả!"

Hoan Hoan lẫn Nhạc Nhạc cùng cười khúc khích, mỗi bé hôn lên một bên má của mẹ.

Cố Bảo Bảo thấy mình sắp bị nước miếng dìm mất rồi, cô không nhịn được kháng nghị: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, có thể đừng hôn mẹ nữa được không?"

Nhạc Nhạc ngoan nhất, lập tức rụt cổ, nép vào ngực mẹ.

"Mẹ." Hoan Hoan lại hỏi. "Hôm nay con nghe chú lái xe nói là ba với mẹ sắp đính hôn có đúng không ạ?"

Cố Bảo Bảo cười, xoa đầu bé: "Đúng rồi, Hoan Hoan có vui không con?"

Hoan Hoan còn chưa kịp trả lời thì Nhạc Nhạc đã ngồi thẳng dậy, kéo tay anh: "Đính... hôn, là gì?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương
Tình muộn

Tình muộn

Giờ cô đang hứng chịu hậu quả, một thằng nhóc (mà cũng không biết chính xác là

29-06-2016
Những mùa chim làm tổ

Những mùa chim làm tổ

Ôi! Những mùa chim làm tổ, những mùa đó đã qua và đã xa! Đã Xa! *** Mùa gặt tháng 5

24-06-2016
Người mẹ yếu đuối

Người mẹ yếu đuối

- Có phải mẹ qua laị với ông Thành bấy lâu nay đúng không, con ghét mẹ? *** Là con

23-06-2016
Cáo và dê con

Cáo và dê con

Ngày xưa có một chú dê con đang nhú sừng nghĩ rằng mình đã lớn và có thể tự lo cho

24-06-2016
Trở về và mang về

Trở về và mang về

Nó nhìn lưng ba ướt đẫm mồ hôi. Trên mái đầu, màu hoa râm như cố xoa dịu những

29-06-2016

XtGem Forum catalog