Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 90

↓↓
Lúc đầu cô ta làm sao cũng không tin, nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến, cô ta lại không thể không tin.

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Đôi mắt cô ta cúi xuống che giấu đi sự phức tạp sâu trong đó.

Đến khi ngẩng lên thì cô ta lại không hiểu hỏi: "Tư Viễn, anh làm vậy là vì sao?"

Mục Tư Viễn nhìn cô ta, trong lòng bỗng trở nên thống suốt.

Tuy anh cũng thấy mình kỳ quái, đối mặt với cô gái mấy tháng trước anh còn muốn lấy làm vợ mà giờ đây đã có thể thản nhiên trả lời: "Anh cầu hôn với Bảo Bảo, chú Cố còn chưa đồng ý nên anh đành đợi."

Cầu hôn?!

Cô ta kinh ngạc, mới qua bao lâu mà anh đã quyết tâm đi đến quyết định đó?

Vô cùng ngạc nhiên, cô ta đứng lên, nghi ngờ nhìn anh: "Tư Viễn, anh đã quyết định rồi?"

Anh mỉm cười gật đầu: "Anh đã quyết định. Du Nhi, thật ra em nói đúng, có lẽ trong lòng anh vẫn luôn yêu cô ấy, anh chỉ lừa dối bản thân, cũng lừa cả em. Tước đây anh gây ra nhiều rắc rối cho em, anh thực sự xin lỗi."

Kỳ thực anh có thể không cần nói những lời này, ba từ "anh xin lỗi" quả thật anh rất ít khi sử dụng cho nên nói ra còn chưa quen.

Anh chỉ cảm thấy, nói ra với Tâm Du thì trong lòng mình sẽ dễ chịu hơn, nếu Bảo Bảo biết, cô ấy nhất định cũng vui vẻ.

"Xin lỗi?" Tâm tình của Trịnh Tâm Du lại có hơi kỳ quái, cô ta bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên bật cười. "Rút lại lời xin lỗi của anh đi, không có ai yêu cầu anh cả." Nói xong cô ta xoay người bước đi.

"Du Nhi?" Anh đứng dậy, nghi hoặc hỏi: "Em làm sao vậy? Em có khỏe không?"

Cô ta đưa lưng về phía anh, không tự chủ nghiến chặt răng, nặn ra mấy từ: "Em rất khỏe, anh tiếp tục chờ đi!"

Cô ta nói xong thì bước nhanh hơn, bỏ đi không nhìn lại.

Mục Tư Viễn khó hiểu nhíu mày, Tâm Du lúc này khác hẳn lúc bình thường, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Anh thấy mình nên đuổi theo xem nhưng suy nghĩ một lúc, anh vẫn ngồi xuống.

Anh chỉ sợ lúc mình đi ra ngoài, lỡ chú Cố thay đổi chủ kiến lại không tìm được anh thì chẳng phải sẽ làm Bảo Bảo thất vọng à?

Còn Tâm Du chắc cô ấy sẽ không sao đâu!

Ba Cố nhìn thấy từ xa, ông cũng nhận ra cô gái kia là Trịnh Tâm Du.

Ông làm đầu bếp nhiều năm ở nhà họ Mục thì làm sao không nhận ra cô ta?

Bây giờ ông cũng thấy kỳ quái, trước giờ Mục Tư Viễn rất tốt với Trịnh Tâm Du, vì sao vừa rồi cậu ta không đuổi theo?

Chẳng lẽ lo mình đi rồi lỡ ông thay đổi chủ kiến ra mở cửa à?

Sự quan tâm của cậu ta với Bảo Bảo đã đến mức vậy sao?

Ông lắc đầu khó tin!

Lúc này điện thoại chợt rung, ông lấy ra xem, là A Diệp!

Ông vừa vội đi về, vừa nhận điện thoại: "Alo, A Diệp, cháu đang ở đâu? Sao hai ngày nay không sang nhà?"

Giọng nói của Công Tôn Diệp vẫn nhã nhặn như cũ: "Chú Cố, bây giờ cháu đang ở sân bay, cháu sắp sang Mỹ rồi."

"Đi Mỹ?"

Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, ông lập tức đoán ra được: "A Diệp, cháu nói thật với chú, cháu và Bảo Bảo rốt cuộc thế nào?"

Bên kia im lặng một lúc, Công Tôn Diệp mới lên tiếng: "Không có gì cả, chú Cố, cháu và Bảo Bảo mãi mãi là bạn, về sau nếu có chuyện gì cần cháu thì chú cứ gọi."

-- mãi mãi là bạn --

Nghe vậy tim ba Cố trùng xuống, đầu bên kia nói tiếp: "Chú Cố, cháu gọi tới là muốn nói cho chú biết, vụ việc Bảo Bảo nhận hối lộ chú không cần lo, Mục Tư Viễn đang xử lý rồi."

"Cậu ta đang xử lý?"

"Đúng thế. Chỉ cần Bảo Bảo có hôn ước với anh ta, tội danh giả chữ kí sẽ coi như không thành lập."

Anh chỉ muốn nói vậy thôi. "Chú Cố, cháu phải lên máy bay đây, tạm biệt chú."

Nói xong anh cúp máy, ba Cố thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt với anh.

Thằng bé thật tốt, nhất định đã bị Bảo Bảo làm thương tổn nhiều lắm!

Ông thở dài tiếc hận, suy nghĩ quay lại những lời vừa nghe được.

Chẳng lẽ Mục Tư Viễn muốn kết hôn với Bảo Bảo một mặt cũng là vì giúp nó tháo gỡ chuyện này?

Ông hiểu, nếu nhà họ Mục cố tình giúp đỡ một tay thì không thể nào chỉ có một cách này.

Vậy thì làn này, Mục Tư Viễn có thể là thật lòng với Bảo Bảo.

Nhưng mới chỉ là có thể thôi!

Ông rất sợ.

Nếu lại để Bảo Bảo trải qua những đau khổ trước kia thêm lân nữa, người làm cha như ông nên làm thế nào đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, ông vẫn quyết định đi tìm ông Mục!

Song lần này ông vừa ra chỗ quẹo thì đã thấy Mục Phong Minh và hai người trợ thủ đi tới trước cửa tiệm mỳ vằn thắn.

Ông ngẩn ra, Mục Phong Minh dừng lại trước cửa tiệm, mắt tập trung lên người Mục Tư Viễn, không thấy được ông.

Mục Tư Viễn nao nao, hừ một tiếng: "Ba tới làm gì?"

Mục Phong Minh nháy mắt bảo người trợ lý nhặt quà tặng lên mới nói: "Tư Viễn, con đến cầu hôn hay là thăm bệnh vậy? Con mua nhiều quà thế làm gì?"

Mục Tư Viễn không để ý tới ông.

Bản thân anh chưa từng cầu hôn, cũng chưa từng ra mắt cha vợ, cho dù lễ nghi không đúng thì về tình có thể tha thứ.

Thấy bộ dạng khó gần của anh, Mục Phong Minh cực kỳ giận dữ. "Con đứng lên cho ba! Con tới cầu hôn thì phải có thành ý chứ không phải mặt dày mày dạn ngồi đợi trước cửa nhà người ta!"

Nói xong ông lại đưa mắt ra hiệu cho một người trợ lý khác tiến lên đỡ Mục Tư Viễn dậy.

Ba Cố trông thấy biết là không thể trốn liền đi ra nói: "Ông Mục, tôi đang muốn đi tìm ông."

Mục Phong Minh cười: "Lão Cố, đứa con trai này của tôi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cản trở việc làm ăn buôn bán của ông, tôi tới để nhận tội với ông đây."

"Ông Mục nói gì vậy, nếu đã tới thì vào trong ngồi đã."

Nói xong ông đi ra gõ cửa. "Mẹ nó à, mở cửa đi, ông Mục tới."

Mẹ Cố đã nghe thấy tiếng Mục Phong Minh nên sớm mở cửa rồi, bây giờ ông vừa nói thế thì cửa liền mở.

Mục Tư Viễn cuối cùng đã vào được, anh không kịp chờ liền hỏi ngay: "Thím ơi, Bảo Bảo đâu ạ?"

Anh biết Bảo Bảo còn bị nhốt trong phòng ngủ, anh hỏi vậy là muốn chú Cố ngại ba anh ở đây mà đi mở khóa.

Kỳ thực ba Cố cũng đang muốn tỏ rõ sự quyết tâm phản đối việc hôn sự này của mình trước mặt Mục Phong Minh nên lấy chìa khóa ra trước mặt ông ấy: "Mẹ nó, bà đi gọi Bảo Bảo xuống."

Ông nhét chìa khóa vào tay mẹ Cố. "Bây giờ ông Mục cũng ở đây, chúng ta nói rõ ràng chuyện này cho xong!"

"Để cháu!" Mục Tư Viễn lại đoạt lấy chìa khóa, chạy nhanh lên gác.

Mục Phong Minh há lại không hiểu ý ba Cố, lập tức mỉm cười nói: "Tư Viễn, con và cô Cố xuống nhanh lên một chút."

Ông thông cảm cho sự khổ tâm của ba Cố, những lời này chắc cũng là những lời mà ba Cố muốn nói.

Mục Tư Viễn chạy thình thịch lên gác, nhanh chóng mở khóa, đạp cửa văng ra.

Cố Bảo Bảo nghe thấy ba gõ cửa, biết Mục Phong Minh tới, đang lo lắng không biết bọn họ nói gì thì chẳng ngờ Mục Tư Viễn như từ trên trời rơi xuống, đi thẳng vào phòng ngủ.

Cô chỉ biết kinh ngạc nên trong nhất thời không biết phản ứng gì cả.

Giây tiếp theo, cả người cô đã rơi vào trong cái ôm ấm áp mạnh mẽ của anh.

"Bảo Bảo." Anh nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú vào nó: "Em không sao chứ?"

Cố Bảo Bảo lắc đầu, thấy được dáng vẻ của anh, trong lòng cô thấy thật đau. "Em không sao, anh xem lại anh đi, làm sao biến mình trở thành như vậy hả?"

Nghe được giọng nói tha thiết, ấm áp ấy, trái tim hoảng loạn và chờ đợi dần ổn định.

Trong mắt hiện lên ý cười xấu xa. "Anh không sao, cho dù anh hoảng sợ cỡ nào, chỉ cần một nụ hôn của em thôi là nó sẽ biến mất!"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Tôi và em

Tôi và em

Quán Tịnh nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, quán chuyên về trà cung đình, có tới 70 loại

28-06-2016
Má, con và...

Má, con và...

"Nhưng giờ tôi biết má cũng buồn, bởi nhiều lúc tôi bỏ bà một mình ở nơi cũ, thời

24-06-2016
Những điều còn lại

Những điều còn lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi cứ

25-06-2016
Bỏ cuộc

Bỏ cuộc

Ngày đầu tiên cô gặp anh, tóc cô còn dài, còn xù, còn mảnh. Trên tay vẫn đeo mấy cái

27-06-2016
Màu đỏ

Màu đỏ

Bất ngờ Tuấn đặt một nụ hôn lên đôi má bầu bĩnh của An. An cũng cảm thấy thật

30-06-2016

Insane