"Bảo Bảo? Bảo Bảo?" Lúc này, giọng nói của Mục Tư Viễn lại truyền vào.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Mẹ Cố nhìn mà chỉ biết thở dài, *d*Đ*l*Q*đ* quay lại nhà bếp.
Chuyện gì vậy?
Mục Tư Viễn đặt túi lớn túi nhỏ xuống, sang một tiệm nhỏ bên cạnh hỏi: "Tiệm mỳ vằn thắn chưa mở cửa sao cô?"
Bà chủ nhìn anh. "Chưa mở đâu, hại tôi hôm nay phải tự làm bữa sáng đấy."
Anh nhíu mày: "Hôm qua có mở cửa không ạ?"
"Mở chứ, ngày nào cũng mở, có đúng hôm nay là không, chẳng biết là xảy ra chuyện gì." Bà chủ bình thản trả lời.
Anh thoáng suy tư, lấy điện thoại gọi cho Cố Bảo Bảo.
Sáng sớm Cố Bảo Bảo mới ngủ, bây giờ còn đang trong mộng, mơ mơ màng màng mở máy ra: "Alo?"
"Bảo Bảo!" Nghe được tiếng của cô, anh thở phào. "Em còn đang ngủ à?"
Trong lòng có hơi mất mát, không phải cô ấy biết hôm nay anh sẽ tới sao? Anh còn tưởng cô ấy sẽ cực kỳ nôn nóng hưng phấn chờ đợi nữa chứ.
"Chú thím vẫn còn đang ngủ sao?"
Nghe anh hỏi, cô xoa mắt. "Em không biết, giờ là mấy giờ rồi?"
"Mười giờ mười lăm!"
"Cái gì?" Cô mở bừng mắt. "Ba mẹ chắc dậy rồi." Cô cũng ngồi dậy. "Tiệm mỳ hơn năm giờ là mở cửa rồi."
"Mở cửa cái gì? Bây giờ anh đang ở bên ngoài, cửa đóng chặt mà!"
Cố Bảo Bảo ngẩn ra, anh ấy tới rồi!
Thực sự đã tới!
Tim cô đập nhanh hơn, cầm áo khoác lên người, cô xuống giường ra cửa, đưa tay kéo cánh cửa ra.
Hả?
Lại kéo.
Nó không nhúc nhích chút nào!
Có chuyện gì vậy?
Cô kiểm tra lại khóa, mở mà, vì sao không mở được?
Cô thử lại, nó vẫn không nhúc nhích.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?" Im lặng một lúc, giọng nói lo lắng của Mục Tư Viễn từ đầu bên kia vang lên.
Cô cũng nóng nảy. "Anh Tư Viễn, cửa không mở được?"
"Cửa nào không mở được?"
"Cửa phòng ngủ đó, em đang ở trong phòng ngủ!"
Mục Tư Viễn sửng sốt, như hiểu ra điều gì. "Bảo Bảo, liệu có phải cửa phòng ngủ bị khóa rồi không?"
Bị khóa?!
Nghe vậy, cô cũng hiểu, lập tức hét lên: "Ba, mẹ, hai người có ở ngoài không? Không phải ba mẹ khóa cửa đó chứ."
Nhắc tới vẻ mặt lạ lùng của ba hôm qua, chẳng nhẽ...
"Ba nó." Người trên gác hô, người ngoài cửa cũng đập, mẹ Cố hoảng sợ nhắc ba Cố. "Ông làm gì vậy? Mở cửa đi, có lời gì mà không thể nói cho tử tế sao?"
Bà nói xong định đi lên gác.
"Bà đứng lại!" Ba Cố quát bà lại, tự đi lên gác.
Nhưng không phải ông đi mở cửa mà là đứng ở trước cửa, nói với Cố Bảo Bảo bên trong phòng ngủ: "Bảo Bảo, ba hỏi con, có phải con quyết định lấy Mục Tư Viễn?"
Cố Bảo Bảo sững sờ, làm sao ba biết được?
Lẽ nào lúc bọn họ nói chuyện dưới lầu tối qua đã bị ba nghe thấy.
Vậy bây giờ ba nhốt cô lại là vì ông không đồng ý chuyện hôn sự của bọn họ sao?
"Ba." Cô gọi ông cách một cánh cửa nhưng không biết nên nói gì.
Qua điện thoại, Mục Tư Viễn nghe được tiếng bọn họ nên không nói nữa, chỉ lắng nghe.
"Bảo Bảo." Sự do dự của cô khiến ông đau lòng. "Con chịu uất ức từ Mục Tư Viễn có phải còn chưa đủ? Lẽ nào con còn muốn nửa đời sau tiếp tục chịu nữa sao?"
Cô không nói gì, hốt hoảng cúi đầu, lời ba nói cô không thể phản bác, cũng không cách nào phản bác.
Những chuyện cũ đó sao cô quên được, nhưng...
"Ba nó." Mẹ Cố cũng đi lên, nói với ba Cố: "Chuyện của bọn trẻ, ông có thể quản nhưng không nhất thiết phải nhốt con nó ở trong phòng."
"Tôi nhốt nó trong phòng là muốn để nó nghĩ thật kỹ. Hôn nhân không phải trò đùa, nó không thể hồ đồ nhất thời mà đưa ra quyết định được."
Nói xong, ông lại nói với Cố Bảo Bảo bên trong: "Ba biết Mục Tư Viễn ở bên ngoài nhưng ba sẽ không mở cửa. Con cũng không cần gặp cậu ta, hai đứa đều nghĩ cho kỹ, rốt cuộc hai đứa có nên kết hôn hay không!"
Nói xong ba Cố xuống nhà.
Mẹ Cố cũng thương con gái, gõ cửa nói: "Bảo Bảo, chìa khóa ở trong tay ba con, mẹ sẽ nghĩ cách để lấy được nó, con đừng có vội."
"Mẹ." Cố Bảo Bảo nghẹn ngào. "Không cần đâu ạ, mẹ đừng vì vậy mà cãi nhau với ba, con sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Mẹ Cố thở dài, đành phải xuống nhà trước.
Cố Bảo Bảo ngồi xuống ghế mới phát hiện di động chưa tắt, vậy thì những lời ba nói ban nãy anh đều đã nghe được.
"Anh Tư Viễn." Cô lau sạch nước mắt, không để anh lo lắng. "Nếu không anh về trước đi, chuyện của chúng ta qua một thời gian nữa rồi nói sau."
"Bảo Bảo." Anh có hơi giận. "Em cứ buông tha anh vậy sao?"
Không phải, không phải vậy đâu, cô lắc đầu. "Em không phải muốn thế, nhưng ba bây giờ đang tức giận, em không thể đổ dầu vào lửa!"
Anh nới lỏng cà vạt. "Được, chuyện này em không cần để ý đến, anh đến nói chuyện với chú Cố."
"Anh nói?" Bây giờ ba còn đang đóng chặt cửa không gặp anh. "Anh nói thế nào?"
"Anh đợi!"
Nói xong anh thực sự ngồi xuống. "Anh không tin chú Cố không mở cửa. Anh sẽ chờ đến khi nào chú ấy mở thì thôi! Bảo Bảo, anh cúp máy đây, em đừng lo lắng!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, trong tim vừa mừng vừa lo.
***
-- Anh Tư Viễn, anh còn ở bên ngoài? --
-- Ừ, anh vẫn đang chờ. --
-- Anh mau về đi, đã sáu giờ chiều rồi. --
-- Anh sẽ không đi, em ăn cơm ngon miệng nhé. --
"Bảo Bảo?" Ngoài cửa vang lên giọng của mẹ, cô đứng dậy ra cửa.
"Mẹ, có chuyện gì ạ?" Còn chưa nói xong đã nghe được tiếng mở khóa.
Cô sững sờ, mẹ cô đã bưng khay đi vào, nói với cô: "Mau ăn cơm."
Cô kinh ngạc nhìn mẹ, quên cả cầm khay, chỉ hỏi: "Mẹ, ba cho con ra ngoài rồi sao?"
Mẹ Cố cười khổ, kéo tay cô. "Nào, ngồi xuống đây với mẹ."
Mẹ Cố đặt khay lên cái bàn nhỏ bên cạnh sofa, kéo con gái ngồi xuống.
"Bảo Bảo." Bà dịu dàng nói. "Mẹ nghĩ cả ngày, cảm thấy chuyện ba con làm cũng không phải quá mức."
Nhìn đôi mắt nghi ngờ của con gái, bà cười: "Mẹ cũng là phụ nữ, hơn nữa có kinh nghiệm hơn con, nếu thiếu gia Tư Viễn vì ba con gây khó đã bỏ qua thì người đàn ông như vậy con còn muốn không?"
Cô sửng sốt.
Tuy không đồng ý với cách nói của mẹ nhưng từng từ lại rất hợp lý.
"Mẹ." Cô lắc đầu. "Con nên làm thế nào đây? Có thể lấy anh ấy là ước mơ từ nhỏ của con, bay giờ ước mơ dường như sắp thành sự thật, nhưng nếu không có được sự đồng ý của ba mẹ thì ước mơ của con còn có ý nghĩa gì?"
"Con gái ngốc của mẹ!" Bà vỗ tay con gái: "Nếu con chọn người đó là đúng, tự nhiên sẽ có được sự chúc phúc của ba mẹ. Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm đi."
Nói xong mẹ Cố đứng dậy ra ngoài, tất nhiên bà không quên dặn dò của ba Cố, tiếp tục khóa cửa lại.
-- Anh Tư Viễn, anh về chưa? Anh về đi, đã hơn mười giờ, muộn quá rồi --
-- Không cần lo cho anh, em ăn cơm tối chưa? --
-- Em ăn rồi, anh đã ăn chưa? --
-- Anh cũng ăn rồi --
-- Anh gạt em, anh ăn ở đâu? --
-- Cơ thể anh rất tráng kiện, bỏ một hai bữa không phải vấn đề. Em đừng lo cho anh, mau đi ngủ đi --
Anh Tư Viễn, em làm sao ngủ được?
Dưới lầu, ba Cố và mẹ Cố đều không ngủ. Mẹ Cố nhìn qua khe cửa, lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, cả một ngày rồi mà thiếu gia Tư Viễn không ăn không uống gì cứ ngồi ở đó."
"Để cậu ta ngồi!" Ba Cố châm thuốc. "Cậu ta là đại thiếu gia, không chịu nổi tự nhiên sẽ đi."
"Nếu cậu ấy không đi thì sao?"
"Vậy ngày mai tiếp tục không mở cửa, khi nào cậu ta đi thì chúng ta mở."
Chương trước | Chương sau