Pair of Vintage Old School Fru
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 146 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 87

↓↓
"Bảo Bảo, em nghe anh nói này!"

Anh ôm vai cô, đôi mắt sáng ngời nhìn cô chăm chú: "Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, em nhất định phải ra nước ngoài tránh một thời gian biết không?"

Cô không muốn. "Em chưa từng làm chuyện đó, em không cần trốn!"

"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp cuống cuồng. "Chuyện này không có đơn giản, em nghe anh lần này đi!"

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Sự lo lắng của anh làm cô im lặng.

Một lúc sau cô ngẩng đầu, kiên định nhìn anh: "A Diệp, em nghe anh. Nhưng em muốn biết chuyện này không đơn giản ở chỗ nào?"

Đã quyết định không nói, nhất định không nói nhưng rồi lại nói ra. "Bảo Bảo, nếu em không đi, không tránh cũng được, chuyện này còn một cách giải quyết..."

"Cái gì?"

"Em kết hôn với Mục Tư Viễn!"

Chỉ mấy từ thôi đã khiến cô giật mình.

Nguyên nhân mà vì sao cảnh sát luôn hỏi quan hệ giữa cô và Mục Tư Viễn, hóa ra...

Tại sao cô không nghĩ đến chứ, Cổ Tín Dương tặng cô phần quà lớn lại là cái này!

"Điều này..."

Cô cười hoảng, khó tin. "Điều này sao có thể? Đúng là chuyện đùa..."

Song trái tim cô lại run rẩy.

Cô không ức chế được suy nghĩ, nếu anh ấy biết chuyện này, anh ấy sẽ làm gì?

"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp thấy rõ biến hóa trong mắt cô, trong lòng âu sầu. "Em đang nghĩ gì thế? Có phải em muốn nhân cơ hội này lấy anh ta?"

Cô không biết nói gì.

Có lẽ lời anh nói mới thật sự là suy nghĩ sâu trong lòng cô.

Nhưng... im lặng một lúc cô lại lắc đầu.

"A Diệp, anh thật biết nói đùa, cho tới bây giờ em cũng không nghĩ tới việc lấy anh ấy."

"Vậy em đi chứ? Thuyền sắp tới rồi."

Thấy cô nhíu mày, nét mặt do dự, anh tiếp tục nói: "Anh sẽ nói rõ với phía cô chú, đợi anh xử lý xong chuyện này thì em về!"

Cô cười, anh đã nghĩ xong mọi việc cho cô, vì sao cô còn không đi?

Lẽ nào cô thực sự đang chờ, chờ người kia tháo gỡ chuyện này sao?

Không, cô không cần chờ.

Chờ đến chờ đi, cuối cùng chỉ có thất vọng và đau lòng mà thôi.

"A Diệp." Cô ngẩng đầu, hạ quyết tâm. "Chuyện bên này xin nhờ anh."

Đúng lúc này từ xa vang lên tiếng động cơ "xình xịch", thuyền tới rồi!

Công Tôn Diệp cầm tay cô, đưa một cái túi nhỏ đã chuẩn bị theo bên cạnh cho cô: "Anh đã thu xếp mọi thứ, số tiền này em cầm để phòng ngộ nhỡ có cái gì cần đến."

Tuy thời gian đi không lâu nhưng nó cũng là biệt ly, anh ôm lấy cô dặn dò: "Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy Bảo Bảo!"

Thấy cô gật đầu, anh mới buông cô ra. "Thuyền gần tới rồi, để khỏi phiền toái thì anh tránh trước. Đến Canada anh sẽ gọi điện cho em."

Nói xong anh cùng luật sư rời khỏi bến tàu.

Nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, bến tàu chợt trở nên yên tĩnh.

Tiếng xình xịch từ động cơ ngày càng gần, cơn gió lạnh theo đó thổi lướt qua Cố Bảo Bảo.

Cô xoay người nhìn ánh sáng trên thuyền đỗ lại ở bến tàu.

"Lên thuyền đi!" Người trên thuyền hô lên: "Lát nữa sẽ lỡ chuyến tàu lớn đấy."

Cô gật đầu, từng bước đi tới trước.

Đến bên cạnh con thuyền kia thì người nọ liền kéo cô lên.

Cô vươn tay ra nắm, cảm nhận được vết chai dày trong lòng bàn tay người nọ.

Mọi thứ giống hệt năm năm trước.

Đêm khuya đen thăm thẳm, những cơn gió lạnh lẽo, đôi tay mạnh mẽ từng ôm Nhạc Nhạc lên trước giúp cô, sau đó cũng kéo cô lên thuyền.

Nhưng... giống như có một giọng nói đang hỏi, có thật là giống không?

Cố Bảo Bảo?

Hai tiếng "chờ anh" kia không có chút ý nghĩa nào với cô ư?

Không được nhớ tới nữa, không thể nhớ tới nữa!

Cô chặn nó lại, hãy cứ đi như vậy đi.

Giọng nói kia lại không tha cho cô, liên tục nói: Cô muốn đi thật ư? Coi như lần này đi rồi, từ nay hai người sẽ trở thành người dưng nước lã, cô vẫn muốn đi?

Cô thực sự có thể quên đi tình cảm của mình? Quên cả anh ấy?

Không còn trong thế giới của anh ấy, cô có thể sống tốt được chứ?

Thật sự có thể chứ?

Vậy tại sao lúc trước cô còn về đây?

Chỉ vì gặp Hoan Hoan sao?

Cô lừa được toàn thế giới chứ không lừa được chính cô!

Không lừa được chính cô!

"Dừng thuyền lại, dừng thuyền lại!" Cô gần như suy sụp hét. "Dừng lại, dừng lại!"

Người nọ nghi hoặc nhìn cô: "Có phải cô quên gì không? Không còn thời gian nữa đâu!"

Nếu hôm nay không đuổi kịp thuyền lớn, ngủ qua đêm trên biển là thứ yêu, quan trọng hơn là muốn lên thuyền lớn thì phải thu xếp lại lần nữa.

Cố Bảo Bảo lắc đầu, nước mắt lẫn lộn. "Tôi không đi, không đi, xin anh để tôi quay lại, cho tôi quay lại."

Người nọ sửng sốt, ngài Công Tôn đã dặn anh ta là đưa cô gái này đi mà!

"Xin lỗi, không có lệnh của ngài Công Tôn..."

Còn chưa nói xong thì đã thấy cô gái kia trèo lên lan can thuyền, cô ta muốn nhảy xuống?

"Cô đừng có làm thế!" Anh ta vội vàng khuyên ngăn. "Tôi lập tức quay lại, quay lại ngay!"

Thuyền mới chỉ đi được 300m, không bao lâu liền quay về bến tàu.

Nhưng với Cố Bảo Bảo lại là một lựa chọn khó khăn.

Chọn ở lại, cô sẽ phải tự đối mặt, tất cả mọi chuyện sắp xảy ra, dù tốt hay xấu cũng phải đối mặt với chúng.

Bước thật nhanh xuống thuyền, chân cô loạng choạng té ngã trên bến tàu.

Chiếc thuyền phía sau lại xình xịch đi xa.

Cô thở dài, ☞Dđ♥lⓔqu๖ۣۜYd☺n☀c☺m☜ muốn đứng dậy về nhà mới phát hiện sức lực như bị rút mất, trong một lúc cô không đứng lên nổi.

Chân bị làm sao vậy?

Cô ảo não đấm mấy cái lên đùi, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân.

Là A Diệp ư? Cô nên giải thích với anh như thế nào?

Nhờ ánh đèn ở bến tàu, cô áy náy ngẩng lên nhưng điều hiện ra trước mắt khiến cô ngây dại.

Mãi đến khi người này ngồi xuống bên cạnh cô, bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn chưa tỉnh lại.

Anh cũng không nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt cô trong ngực.

Hơi ấm quen thuộc thấm vào từng hơi thở lạnh giá, mặt cô áp vào cổ anh, giọng nghẹn ngào: "Sao... sao anh lại ở đây?"

Anh không trả lời mà hỏi: "Vì sao không đi nữa?"

Cô lắc đầu, khó khăn lắm mới không để đôi mắt lại ướt đẫm thêm lần nữa.

Cô muốn nói nhưng lại không nói ra được gì cả.

Anh nâng mặt cô lên, ngón tay cái lau nước mắt cho cô. "Cô bé ngốc, đừng khóc."

Nói xong, môi anh nhẹ nhàng ấm áp hôn cô.

Giống như cô là một món đồ sứ quý báu trong lòng bàn tay anh.

Dần dần, môi anh nhận được nhiệt độ từ anh, anh mới buông cô ra, con ngươi như vì sao sáng lấp lánh phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô.

"Em nghĩ kĩ chưa? Lần này không đi thì về sau anh sẽ không cho em đi nữa đâu!"

Cô ngây ngốc nhìn anh, cổ họng đau nhức, bỗng chốc khóc òa, đôi tay ôm chặt eo anh.

"Anh Tư Viễn... Em không... Em không đi, em... không nỡ..."

"Cô ngốc, đúng là một cô ngốc..."

Anh nói, ghìm đầu cô vào trái tim mình.

Vừa rồi anh thấy được hết, anh tưởng cô sẽ đi thật, nhìn chiếc thuyền ra khỏi bến anh mới hiểu trái tim mình đau đớn cỡ nào.

"Mục Tổng." Thư ký chủ nhiệm lo lắng nói với anh. "Anh không đuổi theo cô ấy sao? Anh mau đuổi theo đi, cô Cố mà thấy anh thì sẽ không đi nữa."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Người mẹ yếu đuối

Người mẹ yếu đuối

- Có phải mẹ qua laị với ông Thành bấy lâu nay đúng không, con ghét mẹ? *** Là con

23-06-2016
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương