Mục Phong Minh ra khỏi phòng ngủ thì đã sáu rưỡi tối.
"Tiểu thiếu gia còn chưa về à?" Ông hỏi người giúp việc.
Người giúp việc gật đầu. "Lão gia, vừa rồi thiếu gia gọi điện tới nói tiểu thiếu gia hôm nay ở chỗ cậu ấy."
"Cái gì?"
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ông lắc đầu thở dài, mấy ngày không được gặp hai đứa bé, thật đúng là nhớ chúng.
Ông già thật rồi! Có lẽ cũng nên nghĩ đến chuyện chuyển về biệt thự nhà họ Mục.
Sau đó bảo Mục Tư Viễn đưa hai đứa nhóc kia về, tốt nhất nó cũng tìm được luôn một người vợ.
Cả nhà ở bên nhau lại trở thành chuyện ông hy vọng nhất lúc này!
"Đing đong..."
Tiếng chuông cửa dồn dập gọi ông lại từ mộng tưởng đẹp đẽ, quay lại nhìn thì thấy trợ thủ đắc lực của ông vội vã đi vào.
"Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?" Ông nhíu mày hỏi.
"Là chuyện liên quan tới thiếu gia và cô Cố!" Người trợ lý đưa tập văn kiện cho ông.
Ông mở từng phần ra xem, sắc mặt từ thảng thốt trở thành ngạc nhiên, tiếp đó ông cầm tập văn kiện đập mạnh lên bàn. "Đây là trò quỷ gì vậy? Cổ Tín Dương muốn làm gì?"
Người trợ lý lau mồ hôi trán, trả lời: "Bây giờ để giải quyết vấn đề này chỉ có hai cách. Thứ nhất, cô Cố phải lấy ra bằng chứng chứng minh mình không nhận hối lộ. Thứ hai, giữa cô ấy và thiếu gia có một thân phận hợp pháp."
Chuyện đã xảy ra thì anh ta trực tiếp nói ra phương án giải quyết, đây cũng là tác phong từ trước tới nay của Mục Phong Minh.
"Cách thứ nhất liệu có phải không thuận lợi lắm không?" Mục Phong Minh trầm ngâm chốc lát rồi hỏi.
Người trợ lý lắc đầu. "Cổ Tín Dương nếu có thể tố cáo, tôi đoán anh ta đã nắm được bằng chứng."
Nghe vậy, ông ngoảnh lại nhìn người trợ lý: "Anh vì sao không nói chỉ có một cách?"
Người trợ lý cười gượng. "Mục tổng, cách thứ hai... kỳ thực cũng không coi là cách!"
Mục Phong Minh thở ra. "Thân phận hợp pháp với thiếu gia là thế nào? Nói theo góc độ của pháp luật!"
"Vợ chồng!" Người trợ lý trả lời ngắn gọn.
Một lúc sau anh ta nói tiếp: "Nếu lão gia tốn một số tiền lớn đứng ra tìm quan hệ thì cũng là một cách!"
Mục Phong Minh rơi vào trầm tư.
Cố Bảo Bảo là mẹ của Hoan Hoan Nhạc Nhạc, nếu để nó làm con dâu ông không phải là tốt lắm sao?
Nhưng... nếu Tư Viễn không thích thì ông cũng không thể miễn cưỡng!
"Như vậy đi!" Một lát sau ông mới phân phó: "Chúng ta tạm thời mặc kệ để xem thái độ của thiếu gia thế nào rồi nói."☞Dđ♥lⓔqu๖ۣۜYd☺n☀c☺m☜
Người trợ lý gật đầu: "Tôi hiểu thưa lão gia!"
***
Anh nói "Chờ anh" là có ý gì?
"Bảo Bảo, mau tới ăn cơm đi con."
Nghe mẹ gọi, cô đáp lại, cởi bỏ bao tay và tạp dề, từ sân rửa chén bát phía sau đi ra phòng ngoài.
Bên bàn cơm chỉ có một mình mẹ, cô lo lắng hỏi: "Mẹ, ba đã khá hơn chưa ạ?"
Cả ngày hôm nay không thấy ba xuống ăn gì cả, có phải đã bị cảm cúm nặng rồi không?
Mẹ Cố lắc đầu: "Con đừng quản, cái tính thối của ông ấy lại tác quái ấy mà. Thôi ăn cơm."
Bà gặp thức ăn vào bát con gái. "Ăn nhiều chút đi, xem con đã gầy đi thế nào này."
Cô cười, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẹ đều quan tâm cô như thế.
Cô ngồi xuống, vừa bới cơm vào miệng thì thấy có người đi vào.
Cô nghi hoặc đứng dậy, chưa kịp lên tiếng thì một người đàn ông trong số đó đã mở miệng hỏi: "Xin hỏi cô là Cố Bảo Bảo phải không?"
Tìm cô? Cô gật đầu, mẹ Cố đi lên trước hỏi: "Xin hỏi các anh chị tìm con gái tôi có chuyện gì không?"
Xác nhận được thân phận rồi, người đàn ông đứng đầu móc giấy chứng nhận công tác từ trong túi ra: "Tôi ở tổ điều tra hối lộ thương mại. Có người tố cáo cô trong thời kỳ đảm nhiệm chức vụ ở tập đoàn Mục Thị đã từng thu hối lộ để ngụy tạo tài liệu, xin cô đi theo chúng tôi quay về điều tra."
Cố Bảo Bảo ngơ ngác, tiếp đó lắc đầu: "Tôi không có nhận hối lộ."
Người nọ mặt không đổi sắc nói: "Có đúng vậy không thì bây giờ chúng tôi chưa thể khẳng định, cho nên xin cô theo chúng tôi về điều tra."
Anh ta nháy mắt, hai cô gái phía sau liền tiến lên kèm chặt Cố Bảo Bảo.
Mẹ Cố luống cuống, hét lớn: "Ba nó, ông mau xuống đây, có chuyện xảy ra rồi!"
"Mẹ. Mẹ và ba đừng lo, con không làm gì thì sẽ không có chuyện gì đâu."
Đến tận cửa cô mới nói hết câu, mẹ Cố đuổi theo cũng không kịp, bà chạy đến đầu ngõ thì Cố Bảo Bảo đã bị bọn họ đưa lên xe rồi.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo!"
Mẹ Cố lo lắng gọi to, lúc này ba Cố cũng chạy ra, hoảng hốt hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Tôi cũng không biết nữa." Mẹ Cố hoảng loạn nói: "Bọn họ nói Bảo Bảo nhận hối lộ ngụy tạo tài liệu nên đã bắt nó đi rồi!"
Nhận hối lộ? Ngụy tạo tài liệu?
Ba Cố cũng không tin con gái lại làm chuyện như vậy, nhưng tình huống lúc này lại khẩn cấp. "Tôi gọi cho A Diệp rồi sau đó chúng ta đến đồn cảnh sát xem thế nào!"
Cũng chỉ có thể làm như vậy, mẹ Cố gật đầu.
Đi cùng cảnh sát qua một hành lang dài, Cố Bảo Bảo đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Căn phòng nhỏ, ngọn đèn treo thấp lóa mắt, đây là phòng thẩm vấn.
"Ngồi đi!" Nữ cảnh sát ra mệnh lệnh ngắn gọn.
Cô ngồi xuống, nhìn người cảnh sát ngồi đối diện cầm một tập tài liệu từ trong cặp nhựa ra. "Cố Bảo Bảo, chữ ký này có phải do cô viết không?"
Cô cúi đầu, dưới ánh đèn chói mắt cô thấy được tài liệu kia không khỏi ngẩn ngơ.
Đây là thư ưu tiên chuyển nhượng cổ phần mà ngày đó ở trong nhà kho Cổ Tín Dương bắt cô phỏng theo chữ ký của Mục Tư Viễn để ký lên!
Cô hoảng sợ, vừa rồi ở tiệm mỳ vằn thắn, vị cảnh sát mặc thường phục đó nói là nhận được đơn tố cáo!
Lẽ nào người tố cáo chính là Cổ Tín Dương? Tại sao anh ta làm vậy?
Cô tự hỏi mình không làm chuyện gì tổn thương đến anh ta, tại sao anh ta lại cắn ngược lại cô?
"Chuyện này không phải do tôi tự nguyện..."
Người cảnh sát cắt ngang lời cô. "Cố Bảo Bảo, đây không phải trọng tâm, cô chỉ cần trả lời phải hay không phải!"
Cô đảo mắt, cắn răng nói: "Phải!"
Người cảnh sát tiếp tục hỏi: "Vậy xin hỏi cô có quan hệ như thế nào với Mục Tư Viễn?"
Quan hệ như thế nào?
Trong lòng cô mù mịt. "Không có quan hệ gì cả."
Người cảnh sát lại hỏi: "Vậy cô có dược anh ta trao quyền ký tên hay không?"
"Không."
"Chức trách công việc của cô có bao gồm việc ký tên giúp anh ta hay đáp ứng bất cứ chuyện gì không?"
"Không."
Các câu hỏi ngày một đi sâu, trong lòng cô nặng trĩu, dường như cô đã hiểu ra gì đó.
Quanh chuyện ký tên, mấu chốt nhất chắc là: Có phải cô có quan hệ đặc biệt gì với Mục Tư Viễn.
Cô và anh thì coi như có quan hệ gì chứ? Là mẹ của con anh, hay là bạn giường?
Nhưng hai thân phận đó đều không cho cô quyền hợp pháp ký tên lên tài liệu này.
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một người cảnh sát đi đến rỉ tai mấy câu với người thẩm tra, người thẩm tra nhíu mày rồi vội vàng ra ngoài.
Nhìn cánh cửa đóng "rầm", trong đầu cô chợt lóe.
Trong trí nhớ, bên ngoài biệt thự của Mục Tư Viễn, cô gặp Cổ Tín Dương, anh ta đã nói: Tôi chuẩn bị một món quà tặng cô, hy vọng cô sẽ thích!
Món quà!
***
Tám rưỡi tối, văn phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mục Thị.
Thư ký chủ nhiệm tóm tắt đơn giản lại tình huống, sau đó nhìn lên gương mặt tồi tệ của Mục Tư Viễn.
"Tại sao có thể như vậy?" Anh tức giận đập bàn. "Cái tên Cổ Tín Dương này, đã đến Nam Phi rồi mà còn không thành thật!"
Thư ký chủ nhiệm ngược lại còn cười. "Mục Tổng, anh bớt giận, chẳng lẽ anh quên rồi à? Trước khi anh ta đi Nam Phi không phải nói muốn tặng anh một món quà lớn đó sao?"
"Món quà lớn?"
Anh nghi hoặc nhìn thư ký chủ nhiệm, cái đầu tăng tốc rất nhanh.
Đột nhiên, trước mắt anh sáng ngời. "Ý của cô là...?"
Thư ký chủ nhiệm cười gật đầu. "Mục Tổng, tôi cho rằng anh bây giờ nên lập tức đi nộp tiền bảo lãnh cho cô Cố, sau đó mau chóng tổ chức hôn lễ, như vậy mọi chuyện sẽ hóa thành không!"
Mục Tư Viễn vỗ bàn. "Kỳ thực tôi đã chuẩn bị xong hết rồi! Căn bản không cần Cổ Tín Dương hao tâm tổn trí!"
Chương trước | Chương sau