Thư ký chủ nhiệm cười: "Có thể nhận được sự quan tâm của anh đúng là bất ngờ, anh ấy hẳn là sẽ khỏi nhanh hơn!" Nói xong cô xoay người lên lầu, Cổ Tín Dương hơi bĩu môi, lập tức theo sau.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Vào phòng thì thấy Mục Tư Viễn đang tựa vào đầu giường xem tài liệu, thấy anh ta vào chỉ hơi nhướng mày, cũng không có ngừng việc của mình.
Cổ Tín Dương đi vào: "Nghe nói anh ho ra máu?"
"Chỉ kích động nhất thời thôi, còn chưa chết được."
Nghe anh nói hời hợt, trên gương mặt Cổ Tín Dương bỗng lộ ra nụ cười. "Tôi bây giờ không mong anh chết, ngược lại, tôi có một phần quà rất lớn tặng cho anh."
"Quà tặng lớn? Anh?" Mục Tư Viễn không tin.
Cổ Tín Dương nhún vai, cũng không giải thích, dù sao món quà này cũng cần một chút thời gian thì anh ta mới nhận được, nhận rồi anh ta sẽ hiểu.
"Hai tiếng nữa tôi lên máy bay, đến để chào anh một tiếng."
Mục Tư Viễn vẫn không nhìn anh ta, chỉ nói: "Cút nhanh đi!"
Nhưng anh ta cũng không đi ngay, ngược lại đến gần mép giường. Anh ta cúi xuống, vòng tay ôm Mục Tư Viễn. "Anh họ, tạm biệt!" Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy rồi ra khỏi phòng.
Có lẽ lần đầu tiên gọi Mục Tư Viễn như thế nên anh ta vẫn chưa... quen.
Nghe tiếng bước chân xuống dưới lầu, Mục Tư Viễn khép tài liệu lại. "Một món quà lớn?"
Anh nghi hoặc nhíu mày, trên gương mặt từ từ lộ ra nụ cười. Lần này, anh thực sự rất mong chờ xem đứa em họ này sẽ tặng anh thứ gì!
Cổ Tín Dương ra khỏi cổng biệt thự, đang định lên xe thì thấy một chiếc taxi dừng lại ngay cổng.
Cửa xe mở ra, người đi xuống lại là Cố Bảo Bảo!
Cố Bảo Bảo cũng không ngờ lại gặp anh ta ở đây, suy nghĩ một lúc rồi vẫn đi tới lên tiếng chào hỏi anh ta.
"Vẫn bắt chuyện với tôi được sao?" Cổ Tín Dương nhìn cô. "Không sợ tôi lại bắt cô đi nữa à?"
Cô sửng sốt. "Lần này chỉ có một mình tôi, anh không uy hiếp nổi tôi đâu." Nói xong cô chuẩn bị đi.
"Cố Bảo Bảo!" Anh ta gọi cô lại. "Tôi phải đi rồi, đến Nam Phi."
Cố Bảo Bảo gật đầu, lại không hiểu vì sao anh ta nói với cô, lại nghe anh ta nói: "Người phụ nữ và con trai của tôi đều ở Nam Phi, tôi muốn đi tìm bọn họ!"
"Con trai... anh?" Anh ta không phải đã nói con trai anh ta đã...
Trên gương mặt anh ta lộ ra sự vui vẻ, cô chưa từng thấy nụ cười ấy: "Con trai tôi kém hơn Nhạc Nhạc, tôi thực sự rất nhớ nó! Cố Bảo Bảo, tạm biệt!" Nói xong anh ta cũng không đi ngay, kỳ thực anh ta muốn nói câu "Cám ơn" với cô, nhưng tính anh ta lạnh lùng, trong nhất thời không nói ra được hai chữ ấy. Thế là anh ta dùng cách nói khác: "Cố Bảo Bảo, tôi đã chuẩn bị một món quà lớn cho cô, hy vọng cô có thể sớm nhận được!"
Món quà lớn? Cho tôi?
Cố Bảo Bảo nghi hoặc, anh ta đã ngồi lên xe phóng đi.
Cô bừng tỉnh, tiếp tục bước tới cánh cổng, nhấn chuông.
"Mục tổng." Thư ký chủ nhiệm nhanh chóng lên lầu. "Cô Cố đến!"
Chiếc bút đang di động dừng lại, anh ngẩng lên, không tin: "Ai cơ?"
Thư ký chủ nhiệm nhắc lại: "Cô Cố tới! Anh có muốn cô ấy vào không?"
Anh sửng sốt mới nhớ ra phải trả lời: "Tất nhiên, để cô ấy vào đi!"
Chờ thư ký chủ nhiệm xuống lầu mở cửa, anh lập tức cất thuốc ở tủ đầu giường đi, không muốn để cô biết mình ngã bệnh.
Một lúc sau cánh cửa bị đẩy ra, theo sau thư ký chủ nhiệm quả nhiên là hình bóng quen thuộc.
Không thấy cô, anh nhớ nhung, thấy cô rồi, anh lại tức giận: "Em tới làm gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
Thư ký chủ nhiệm đảo cặp mắt trắng dã, *d*đ*l*q*đ nhanh chóng xoa dịu: "Mục tổng, anh và cô Cố nói chuyện, để tôi thu dọn tài liệu."
"Không cần!" Anh lên tiếng ngăn cản. "Tôi nghĩ cô Cố chắc không có nhiều chuyện muốn nói đâu, khỏi cần thu dọn."
Đang nói thì Cố Bảo Bảo dã đi lên trước, hìn hai gò má gầy gò của anh giống như cách một đời.
"Anh..." Cô chậm rãi lên tiếng. "Ốm à?"
"Ai nói anh ốm?" Mục Tư Viễn hừ một tiếng. "Em không trông thấy anh rất khỏe sao?"
Cô không để ý tới lời anh, hỏi tiếp: "Anh đã khá hơn chút nào chưa?"
"Không cần em quan tâm!"
Nhớ lại câu nói ngày đó của ba Cố, trong lòng anh cứ canh cánh. "Không phải em sắp kết hôn với Công Tôn Diệp hả? Em còn tới tìm anh làm gì? Không sợ người ngoài có lời ong tiếng ve ư?"
Cô ngồi xuống mép giường, mãi mà không nói gì.
Một lúc lâu cô mới ngẩng lên nhìn anh: "Tư Viễn, anh có thể đừng dùng cách nói chuyện như thế với em được không, điều này... Em cam đoan, đây là lần cuối cùng em tới quấy rầy anh."
Nghe vậy, trong lòng Mục Tư Viễn đau xót, giọng điệu lại cứng rắn: "Cái gì mà lần cuối cùng? Em không muốn đến thì đừng đến, bất kỳ lần gặp nào trước đó của chúng ta cũng có thể coi như lần cuối cùng."
Cố Bảo Bảo không nhịn được rớt nước mắt. "Tư Viễn, em không biết anh ngã bệnh, ngày đó cứu em ra khỏi nhà kho còn có anh nữa đúng không?"
Mục Tư Viễn không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Cô mỉm cười. "Khi em biết, em thật sự rất vui, thật đó Tư Viễn, em rất vui. Em luôn cho rằng trong lòng anh không có sự tồn tại của em... Em thực sự rất vui, cũng rất thỏa mãn."
Mặc dù là ngữ điệu cảm kích nhưng giọng nói của cô nghe thật.... quyết tuyệt!
Trong lòng Mục Tư Viễn buồn buồn, không khỏi tức tối: "Em muốn gì thì nói mau đi, đừng nói vòng vo nữa!"
Cô gật đầu. "Tư Viễn, cám ơn anh đã làm những điều đó vì em, có những thứ này em đã cảm thấy không uổng phí nhiều năm qua của mình, trong lòng em cũng không có đau đớn như trước. Nhưng Tư Viễn, anh yên tâm đi, em đồng ý với anh sẽ không quấy rầy anh nữa thì em nhất định làm được. Biết đâu..."
Cô cười nhạt. "Con người chính là như vậy, không đạt được thứ gì đó thì không cam lòng, nhưng bây giờ em có được rồi, mặc dù chỉ một chút, em... cũng thỏa mãn."
"Cô Cố, không phải vậy đâu..."
Thư ký chủ nhiệm nghe thế cuống cuồng, không nhịn được lên tiếng lại bị Mục Tư Viễn cắt ngang: "Không đến lượt cô nói chuyện, cô ra ngoài đi!"
Thư ký chủ nhiệm thở dài, đành phải ra ngoài.
Ánh mắt anh thu về, rơi vào trên người của Cố Bảo Bảo. "Nói vậy, hôm nay em tới là để đặc biệt nói lời từ biệt với anh? Em đã quyết định sẽ lấy Công Tôn Diệp rồi ư?"
Chương trước | Chương sau