Anh vốn muốn trực tiếp chất vất cô, không ngờ đến dưới lầu rồi lại không có muốn đi lên!
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhớ lại vẻ yếu ớt bên ngoài mà nội tâm lại nham hiểm của cô ta, anh thực muốn ói!
Quen biết nhau nhiều năm, anh thật không ngờ cô ta lại làm chuyện như thế!
Cầm điện thoại gọi vào số của cô ta.
"Alo? Văn Hạo?"
Giọng cô ta sao có thể bình tĩnh được như thế? !
Thân Văn Hạo im lặng một lúc rồi nói: "Bách hợp đẹp chứ?"
Trịnh Tâm Du sửng sốt, anh ấy biết rồi! Nhanh vậy ư!
Trong đầu cô đã nghĩ tới rất nhiều tình huống sau khi anh biết cho nên lúc này cũng không có khẩn trương lắm.
"Cố Bảo Bảo nói cho anh biết? Miệng cô ta cũng rộng thật đấy!"
"Trịnh Tâm Du!" Cơn thịnh nộ bị đánh thức, anh lạnh lùng nói: "Đừng có nghĩ người khác cũng vô sỉ như cô!"
Cô run rẩy, nắm chặt tài liệu, "Văn Hạo, chỉ một bó hoa thôi mà anh có cần đến mức vậy không?"
"Quả thực chỉ là một bó hoa mà thôi!"
"Lại làm tôi thấy rõ cô là con người ghê tởm đến thế nào!"
Ghê tởm đến mức anh không muốn nói thêm với cô ta dù chỉ một câu! Anh nói xong lập tức tắt máy rồi lái xe đi.
Trịnh Tâm Du ngây ngốc, lập tức gọi lại, chuông reo vô số lần nhưng anh tắt máy không muốn nhận!
Cô luống cuống dùng số riêng gọi cho anh, vẫn không nhận!
Mượn điện thoại đồng nghiệp gọi, cũng không nhận!
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu ngã nhào, cô lo lắng túm giật mái tóc, nhìn qua như một người điên!
"Tâm du, cô không sao chứ?" Đồng nghiệp hoảng sợ hết hồn, cô lại không nói gì, trốn vào phòng mình khóa trái cửa lại!
"Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo!"
Cô căm hận nhớ kỹ cái tên này, cầm điện thoại tìm kiếm rồi gọi vào dãy số của Mục Sơ Hàn.
Kỳ quái, không ai nhận!
Gọi lại, vẫn không có người bắt máy!
Gọi lại tiếp, cũng không có ai!
Sao Sơ Hàn lại không nhận điện thoại của cô?
Không, không được! Cô còn cần Sơ Hàn, cần Sơ Hàn giúp cô đuổi Cố Bảo Bảo đi!
Gọi thêm một lần nữa, rốt cuộc đã có người bắt máy.
"Alo? Tâm Du hả!" Giọng Mục Sơ Hàn nghe là lạ, như là cực kỳ dè dặt!
Cô không quản được nhiều như thế, lớn
Tiếng nói: “Sơ Hàn, chuyện cô rốt cuộc làm đến đâu rồi? Khi nào mới có thể đuổi Cố Bảo Bảo đi được?”
“Cô nhỏ giọng chút đi, nhỏ giọng chút đi!” Mục Sơ Hàn đè thấp âm thanh: “Còn nói Cố Bảo Bảo cái gì nữa, bây giờ đến tôi cũng bị giam ở biệt thự, đã mấy ngày chưa được ra khỏi cửa này!”
“Cô nói cái gì?” Trịnh Tâm Du kinh hãi, “Sao lại như vậy?”
Mục Sơ Hàn giậm chân, “Còn không phải lần trước bị anh tôi lừa sao, không những chẳng giúp được Văn Hạo, làm anh ấy tức giận, bây giờ còn bị ba tôi giam lại. Ông ấy nói hai ngày nữa sẽ đưa tôi tới trường Giáo Hội ở Anh.”
Nói tới đây, cô lại không nhịn được khóc lóc kể: “Tâm Du, cô nhất định phải mau cứu tôi, tôi không muốn học ở trường Giáo Hội gì gì đó đâu!”
Cô hi vọng, Trịnh Tâm Du có thể thổi gió bên tai anh trai cô, để anh ấy nói với ba chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng Trịnh Tâm Du giờ nào có thời gian đâu mà quản cô nữa?
“Sơ Hàn!” Cô ta còn mắng, “Cô thật vô dụng, chút chuyện nhỏ ấy mà cũng không xong!”
Cái gì, nói cô vô dụng? Mục Sơ Hàn chuẩn bị phản bác thì bên kia đã vang lên những âm thanh tút tút.
Trịnh Tâm Du ăn phải thuốc nổ gì vậy hả?
Mục Sơ Hàn giậm chân, làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải thật sự đến trường học đó sao?!
Trịnh Tâm Du ném điện thoại lên bàn, lo lắng đi lại trong phòng. Sơ Hàn sắp bị đưa đi!
Sơ Hàn sắp bị đưa đi!
Trong đầu cô chỉ còn ý nghĩ như thế, sau này ở công ty sẽ không còn ai có thể đuổi Cố Bảo Bảo được nữa!
Sơ Hàn sao lại bị đưa đi?
Trước đó không phải cô ta được đề bạt lên làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc à?
Làm sao nhanh đến mức phạm sai lầm rồi bị điều đi?
Lẽ nào…
Cô đột nhiên hiểu ra, đây là cái bẫy của Tư Viễn!
Những chuyện Sơ Hàn ngầm làm với Cố Bảo Bảo, kỳ thực anh đều biết hết!
Cho nên mới bày ra cái bẫy, để Sơ Hàn tự chui vào!
Cứ thế là có thể mượn tay chú Mục đuổi Sơ Hàn ra nước ngoài, để cô ta không bây giờ có thể thương tổn đến Cố Bảo Bảo!
Cả người cô nhũn ra, ngã phịch xuống ghế.
Từ khi nào, từ khi nào mà Tư Viễn lại để tâm đến Cố Bảo Bảo sâu sắc như thế?
Vậy mà cô còn không biết cái gì cả!
Cố Bảo Bảo, ngày ngày cô giả bộ yếu đuối mỏng manh, kỳ thực thủ đoạn của cô còn cao hơn bất cứ ai, mới có thể để Tư Viễn vì cô mà làm những chuyện như thế!
Nhưng chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa, lần này, cô sẽ tự ra tay!
Thủ đoạn của cô sẽ không thể dùng được nữa đâu!
***
Trời đã rất khuya.
Một chiếc xe lạ từ đường cái rẽ vào bãi đỗ xe bên dưới khu căn hộ.
Mục Tư Viễn ngồi bên trong ngẩng đầu lên nhìn, trong nhà còn chưa tắt đèn?!
Anh nghi hoặc cầm điện thoại, nghĩ một lúc cũng không gọi vào điện thoại ở nhà mà bấm vào số của người giúp việc.
“Sao còn chưa tắt đèn? Ông cụ chưa về à?”
“Không phải đâu thiếu gia, cô Cố còn ở đây, cô ấy nói muốn đợi cậu về.”
Anh khẽ thở dài: “Đừng nói tôi gọi tới.”
Cô đang đợi anh? Muốn nhận được câu trả lời lúc ở bên trong thang máy ư?
Anh cho ghế xe hạ xuống, tối nay xem ra chỉ có thể ngủ ở trong xe rồi!
Cố Bảo Bảo có chút lo lắng, ra trước cửa sổ nhìn xuống bãi đậu xe.
Không có. Vẫn không có xe của anh.
Anh có về đây không? Khi nào thì anh về?
“Mẹ!” Hoan Hoan mơ màng tỉnh lại, vui mừng khi thấy mẹ vẫn còn ở bên cạnh. “Mẹ còn đang chờ ba ạ?”
Bé nói thì Nhạc Nhạc cũng tỉnh, vội bò dậy.
“Mau ngủ đi, đừng ngồi dậy.” Cố Bảo Bảo ngồi xuống mép giường, “Mẹ xin lỗi lại đánh thức các con.”
Hoan Hoan lắc đầu, Nhạc Nhạc cũng lắc theo, sau đó thì cùng chui vào ngực cô.
“Mẹ.” Hoan Hoan nghịch áo cô, “Mẹ muốn tìm ba thì gọi cho ba đi, sao vẫn còn chờ ở đây?”
Bé đau lòng vì đã muộn vậy mà mẹ chưa đi ngủ.
Cố Bảo Bảo cười khổ, nếu một chiếc điện thoại mà có thể nhìn thấy anh thì cô đã không khổ cực như vậy làm gì.
“Mẹ không có sao.” Cô nhìn hai đứa, mỉm cười, “Ba bề bộn công việc, mẹ không thể thường xuyên gọi điện quấy nhiễu ba được, cho nên ở nhà chờ một lúc.”
Cô vỗ vỗ má hai đứa. “Không nói nữa, mau đi ngủ.”
“Mẹ.” Hoan Hoan mới không ngủ, vươn tay ôm lấy cô, “Mẹ ngủ với bọn con đi.”
Nhạc Nhạc lập tức hiểu ý Hoan Hoan, thò tay cởi áo mẹ.
“Nhạc Nhạc, con làm gì thế?” Cố Bảo Bảo kinh ngạc, chụp lấy tay của bé.
Hoan Hoan không cho cô có cơ hội “phản kháng”, cũng thò tay gia nhập đội ngũ cởi áo cô.
Cố Bảo Bảo dở khóc dở cười, cù lét hai tên tiểu quỷ ngừa da đầu này.
“Khì khì khà khà.” Hoan Hoan không chịu nổi, ôm bụng lăn sang một bên cười lớn.
Nhạc Nhạc mới không chịu, bé bổ nhào tới đè Cố Bảo Bảo xuống giường.
“Cái đứa này!” Cô la to!
Trong phòng vang lên những tiếng cười vui sướng của cả người lớn lẫn trẻ con.
Tiếng cười quanh quẩn trong đêm tối, Mục Tư Viễn bỗng nhiên ngồi dậy, ngẩng lên nhìn phía trên lầu hai, nở nụ cười cưng chiều mang theo cả ngọt ngào.
Chương trước | Chương sau