Mục Tư Viễn nhìn sâu vào mắt cô, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Bữa tối ngày hôm nay, cô có thể dùng cơm với anh, có phải đại biểu giữa cô và Thân Văn Hạo đã không còn gì...
"Ba,"
Bỗng, giọng Hoan Hoan cắt đứt dòng suy nghĩ xa xôi của hắn, "Nhạc Nhạc đói bụng!"
Anh quay lại nhìn, Nhạc Nhạc quả nhiên là đang cầm cái thìa không mà cắn, bên mép thì chảy nước bọt.
Anh vội lấy khăn lau khô cho bé, nói: "Nhạc Nhạc, cái thìa không ăn được, mau thả ra đi."
Nhạc Nhạc không thèm nhìn anh, cầm lấy cái ly lại cắn.
Mục Tư Viễn nhanh chóng đoạt lấy cái thìa với cái ly trong tay bé, gọi người phục vụ tới: "Cho hai phần súp măng đặc!"
Trịnh Tâm Du thấy hơi có lỗi: "Vị bác sĩ kia nói là xong chút chuyện sẽ tới đây, có lẽ còn phải đợi hơn mười phút nữa."
"Không sao."
Anh cũng không ngại.
Hoan Hoan ở một bên âm thầm bĩu môi, ba thật là thiên vị mà!
Lần trước bé muốn ba cùng chơi đối chiến với bé mấy phút, ba liền nói ba nhiều việc không có thời gian mà chơi!
"Em đói chưa? Có muốn gọi sô cô la hay không?"
Lại nghe ba nói với dì Tâm Du.
Sô cô la nha!
Trong lòng Hoan Hoan lại thấy bất bình, bé thích nhất là sô cô la, thế nhưng ba cho tới giờ chưa từng cho bé ăn!
"Không cần đâu, cám ơn anh!"
Trịnh Tâm Du vội lắc đầu, trong lòng lại thấy đau nhức.
Sinh nhật mà tặng sô cô la hẳn phải do "người yêu" tặng không phải ư?
Thế nhưng thứ cô được tặng lại là --
Tâm Du, cô gái trong lòng anh chính là Cố Bảo Bảo!
-- Một câu nói như vậy.
"Du Nhi, Du Nhi?"
Mục Tư Viễn gọi mấy tiếng, cô mới ngẩng lên mê hoặc nhìn anh: "Hả?" Cô thất thần là đang suy nghĩ gì?
Mục Tư Viễn cau mày, nhìn về phía kia, "Em nói vị bác sĩ kia chính là ông ta?"
Trịnh Tâm Du sửng sốt, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc rất chỉnh tề đang đi vào nhà hàng.
"Bác sĩ Tần!"
Cô vội chào hỏi với ông ta, giới thiệu ông ta với Mục Tư Viễn.
Mấy người vừa ăn cơm vừa bàn bạc về bệnh tình Nhạc Nhạc, Mục Tư Viễn đặc biệt nhấn mạnh: "Nhạc Nhạc chỉ có hơi tự bế mà thôi, nhưng trí lực chắc chắn không có vấn đề."
Bác sĩ Tần khẽ mỉm cười, đưa tay ra sờ đầu Nhạc Nhạc.
Có lẽ vì ông là chuyên gia về phương diện này, tiếp xúc với rất nhiều đứa bé tương tự, Nhạc Nhạc dường như cảm thấy được hơi thở khác, lại có thể ngẩng đầu lên cười với ông ta.
Mục Tư Viễn trở nên cực kỳ phấn chấn, "Bác sĩ Tần, ông xem, bệnh của Nhạc Nhạc cũng không quá nghiêm trọng đâu!"
Bác sĩ Tần gật đầu, "Mục tiên sinh, con anh rất đáng yêu!"
Xong ông lại nhìn Hoan Hoan, lắc đầu cười: "Trường hợp sinh đôi mà một đứa là thiên tài, một đứa mắc chứng tự bế cũng là lần đầu tiên tôi gặp. Nhưng mà nếu trí lực Nhạc Nhạc không có vấn đề gì, việc trị liệu cũng sẽ không khó lắm!"
Trịnh Tâm Du cũng thở phào nhẹ nhõm, "Tư Viễn, bác sĩ Tần đã nói vậy rồi, anh không cần quá lo lắng đâu."
Mục Tư Viễn gật đầu, đang chuẩn bị nói gì thì chuông điện thoại reo.
Chẳng biết người bên kia nói với hắn cái gì, sắc mặt anh liền đổi: "Anh nói gì? Ở bệnh viện nào?"
Nghe được địa chỉ, anh liền đứng dậy, "Được, tôi lập tức tới ngay."
Trịnh Tâm Du kỳ quái: "Tư Viễn, có phải chú Mục...?"
Anh lại nói: "Không phải!"
Sau đó ôm lấy Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, nói với bác sĩ Tần: "Bác sĩ Tần, tôi có việc nên đi trước, sẽ liên lạc với ông sau!"
Trịnh Tâm Du còn chưa kịp phản ứng, không phải nói muốn nghiên cứu bệnh của Nhạc Nhạc hay sao?
Nếu đã không phải chú Mục xảy ra chuyện, còn có ai lại khiến anh vội vã đến thế?
... tieu_hao ...
Đi theo hắn tới bệnh viện, rồi chợt thấy Cố Bảo Bảo đứng bên ngoài phòng bệnh, cô càng không rõ.
"Mẹ, mẹ!"
Bỗng nghe được giọng nói non nớt quen thuộc, Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ!
Đang lo lắng chờ đợi liền quay đầu ra, cô nhìn hai bóng hình bé nhỏ chạy tới mà hoài nghi mình có phải đang mơ.
"Mẹ!"
Không phải là mơ, cô cảm giác được cơ thể mềm mại của hai đứa nhỏ đang áp sát vào chân cô, bàn tay nhỏ bé thì ôm chặt.
"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"
Cô ngồi xuống ôm chúng vào lòng, hôn mấy cái lên mặt mỗi đứa.
Cô thật là nhớ, thật là nhớ chúng!
"Cục cưng, sao các con lại tới đây?"
Nghe cô hỏi, Nhạc Nhạc chỉ nũng nịu trong ngực, Hoan Hoan thì chìa ngón út ra chỉ: "Là ba đưa bọn con tới đó!"
Cố Bảo Bảo ngẩn ra, ngẩng lên thì quả nhiên thấy anh đứng cách đó mấy bước.
Mà người đứng sau anh là Trịnh Tâm Du.
Cô cho là mình có thể ngụy trang rất khá, nhưng môi vẫn khẽ run lên.
Nên nói cái gì, muốn hỏi gì nhưng cô lại không nói nên lời được.
Mục Tư Viễn nhìn cô, cũng không nói gì.
"Dì Cố thế nào rồi?"
Vẫn là Trịnh Tâm Du đi lên trước hỏi.
"Bác sĩ còn đang kiểm tra."
Cố Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Cảm ơn hai người đã tới!"
Trịnh Tâm Du khẽ mỉm cười.
Công Tôn Diệp đứng cạnh tiến lên, "Nhạc Nhạc,"
Anh gọi rồi vươn hai tay: "Tới để chú Công Tôn ôm cái nào!"
Nghe tiếng, Nhạc Nhạc nhìn hắn một cái, rụt vào lòng Cố Bảo Bảo, ý bảo bé không muốn!
"Nhạc Nhạc thật không ngoan nha! Tới nào, chúng ta ra đây ngồi rồi cùng chơi với chú Công Tôn được không?"
Cố Bảo Bảo cười, lại không miễn cưỡng anh, ôm hai đứa bé ra ghế ngồi.
Hàng ghế có bốn chỗ ngồi, sau khi ba mẹ con ngồi xuống thì vừa vặn có một khoảng không cho Công Tôn Diệp.
Nhưng mà, anh còn chưa kịp ngồi thì một người đã giành trước ngồi xuống cạnh Nhạc Nhạc.
Công Tôn Diệp ngẩn ngơ, Trịnh Tâm Du cũng sửng sờ, kinh ngạc nhìn Mục Tư Viễn giành ngồi trước.
Anh thế nào...
Nhìn có vẻ như không đúng? !
"Dì sao rồi?"
Ngồi cách gần, Mục Tư Viễn mới lên tiếng hỏi.
Cố Bảo Bảo cúi thấp đầu, thủy chung không nhìn anh, chỉ thản nhiên nói: "Bác sĩ còn đang kiểm tra, vấn đề cũng không lớn."
Đang nói thì ba Cố đi ra, thấy hai đứa bé, mắt ông không khỏi sáng lên: "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"
Ông bước nhanh tới, lúc này mới chú ý tới Mục Tư Viễn: "Tư Viễn thiếu gia, cậu cũng tới!"
Mục Tư Viễn chỉ "ừm" một tiếng coi như trả lời.
Ngoại trừ với Trịnh Tâm Du, ai hắn cũng lạnh lùng như vậy!
Cố Bảo Bảo nhanh chóng lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ: "Ba, mẹ sao rồi ạ?"
Ba thở ra một hơi: "May là không có trúng gió, bác sĩ đã giảm huyết áp cho bà ấy rồi, lát nữa hẳn sẽ tỉnh."
"Ông ngoại,"
Hoan Hoan ngọt ngào hỏi: "Có phải là bà ngoại ốm không ạ?"
Ba Cố thương yêu nhìn bé: "Đúng vậy, bà ngoại bị ốm, nhưng mà không phải là rất nghiêm trọng, Hoan Hoan không cần lo lắng."
Hoan Hoan nhảy xuống ghế, "Ông ngoại, con với Nhạc Nhạc có thể đi thăm bà ngoại không ạ?"
Ba Cố nhìn Cố Bảo Bảo, Cố Bảo Bảo nhìn Mục Tư Viễn, cũng không biết trả lời như thế nào.
Chương trước | Chương sau