Anh nói nếu bé không học được nói hai câu này, anh sẽ không để ý tới bé nữa, trong lòng bé liền sốt ruột, chẳng biết thế nào nói ngay.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhưng bây giờ, cổ họng bé như bị cái gì chặn vậy, không thể phát ra được một chữ!
"Chuyện gì thế này?"
Bỗng, xe taxi chấn động mạnh, tài xế mắng: "Người trước mặt có biết lái xe hay không thế!"
Cô ngẩng lên, nhìn qua kính chắn gió liền nhận ra ở phía trước là xe của Mục Tư Viễn!
Cô kinh hãi, để không cho hắn tìm được, chuyện này thậm chí ngay cả Công Tôn Diệp cô cũng không có nói.
Nhưng bây giờ vì sao hắn lại chặn đúng chiếc xe này!
"Cô chờ một chút, tôi đi xem xe có bị xước gì hay không!"
Tài xế cả tiếng nói, nổi giận đùng đùng xuống xe, gõ mạnh vào cửa sổ xe Mục Tư Viễn.
Thấy hắn sắp xuống xe, Cố Bảo Bảo vội cúi xuống, đẩy cửa đối diện đi xuống.
Cô khom lưng chạy, không dám quay đầu lại, cũng không dám gia tốc, e sợ sẽ khiến cho Mục Tư Viễn chú ý.
Chỉ cần, chỉ cần có thể chạy vào đám người đi lại cách đó không xa, cô có thể trốn rồi!
"Cố Bảo Bảo, cô đứng lại!"
Nhưng mà, hắn đã thấy cô!
Cô sửng sốt, chạy nhanh hơn về phía trước, giơ tay cản một chiếc taxi lại, chỉ chốc lát, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh cô.
"Bảo Bảo, lên xe!"
Người nhô đầu ra không phải ai khác mà là Thân Văn Hạo!
Cô không kịp thắc mắc, vội ngồi lên xe.
Quay đầu lại, Mục Tư Viễn cũng khởi động xe đuổi theo, bấm còi inh ỏi, cảnh cáo Cố Bảo Bảo mau xuống xe.
"Văn Hạo, đi mau, đi mau!"
Trong lòng cô sợ hãi, lại không chịu khuất phục, đôi môi run rẩy.
Thân Văn Hạo nhìn cô một cái, dẫm hết cỡ chân ga, quẹo vào quốc lộ ven biển.
"Reng reng reng. . ."
Bỗng nhiên, điện thoại Thân Văn Hạo vang lên, Cố Bảo Bảo theo bản năng nhìn sang, sắc mặt không khỏi trắng bệch: ". . . Là anh ấy!"
Mục Tư Viễn? !
Hắn cười nhạt, nhận điện thoại.
Giọng nói âm trầm của Mục Tư Viễn truyền đến: "Tôi cảnh cáo anh, lập tức đỗ xe lại, thả con tôi xuống, bằng không tôi lập tức báo cảnh sát!"
"Ha ha!" Thân Văn Hạo lại cười: "Mục Tư Viễn, muốn báo cảnh sát ư? Anh theo được tôi rồi hãy nói!"
Nói xong hắn vứt điện thoại, lái xe vào một con đường nhỏ.
Con đường này không dốc nhưng lại hẹp, xe Thân Văn Hạo còn có thể linh hoạt đi qua, xe Mục Tư Viễn thì phải cố hết sức.
Khi hắn qua được đường nhỏ tới đại lộ thì đã không còn thấy được bóng dáng xe Thân Văn Hạo.
"Chết tiệt!"
Hắn mở đèn xe, mới phát hiện đây là một bến tàu tư nhân, bên bờ có đậu tất cả du thuyền lớn nhỏ.
Trong lòng hắn khẽ động, tiếp tục đi về trước.
Quả nhiên, sau một lát hắn tìm được xe Thân Văn Hạo, bên trong không một bóng người, mà cách đó không xa, truyền đến tiếng động cơ mơ hồ!
Hắn vội chạy ra, nương theo đèn xe, mơ hồ thấy được mặt biển gợn sóng, bọn họ đi bằng du thuyền!
Hắn vội lấy điện thoại, "Mau, mau đưa trực thăng tới đây, tôi ở vịnh Hoàng Kim!"
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————
Gió biển lạnh thấu xương thổi tới, Cố Bảo Bảo ôm chặt Nhạc Nhạc vào ngực, vẫn không yên lòng nhìn ra sau, e sợ Mục Tư Viễn lại đuổi theo.
Thân Văn Hạo ở một bên cười nói: "Bảo Bảo, em yên tâm, xe hắn mặc dù không tệ, nhưng không thể lặn xuống nước được!"
Cô cười cảm kích hắn: "Cám ơn anh, Văn Hạo."
Thân Văn Hạo mỉm cười, vỗ vỗ đầu cô, lên tiếng nói gì đó lại bị gió biển cuốn đi.
"Anh nói cái gì?"
Cố Bảo Bảo không có nghe rõ.
"Anh. . ."
Hắn lên giọng, Cố Bảo Bảo vẫn không nghe được.
Lần này át đi giọng hắn không phải gió biển, mà là tiếng cánh quạt từ trên bầu trời.
Hai người ngẩng đầu, ngọn đèn sáng rực làm lóa mắt, một lúc lâu bọn họ mới nhìn rõ, là một chiếc trực thăng đang đuổi theo du thuyền.
Cố Bảo Bảo bị dọa sợ: "Mục. . . Tư Viễn. . . !"
Lúc cô nói thì trực thăng đã hạ thấp, lướt qua bọn họ từ độ cao hai mươi thước, mang theo từng cơn sóng biển to lớn đập vào đuôi thuyền.
"Không tốt!"
Người cầm lái hét lên: "Nước vào rồi, phải lập tức cập bờ ngay!"
Thân Văn Hạo tức giận nắm chặt tay, "Gần đây nhất là đâu?"
Người cầm lái nhìn ra đa, "Là đảo Cát Cát!"
Du thuyền cập bờ ở đảo Cát Cát, người cầm lái và Thân Văn Hạo cùng kéo thuyền lên.
Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc, lo lắng nghe tiếng ồn xung quanh.
Dần dần, ngọn đèn tới gần, mang theo từng cơn gió lạnh, trực thăng cũng hạ xuống bờ biển.
Cô kinh ngạc đứng bất động, nhìn Mục Tư Viễn đi xuống trực thăng, cô biết mình không còn đường nào có thể trốn.
Thế nhưng, nhìn hắn càng đi càng gần, nhìn sắc mặt tức giận nặng nề của hắn, cô vẫn không nhịn được xoay người chạy đi.
"Cố Bảo Bảo, cô còn dám chạy!"
Hắn ở sau lưng quát một tiếng, trong lòng cô hoảng hốt, chân bỗng bị vấp, cả người và Nhạc Nhạc ngã xuống cát, dù ngã nhưng cô vẫn không quên phải chạy, đứng lên tiếp tục, chân đau khiến cho cô đi đứng không vững vàng lại ngã xuống, tiếp xúc thân mật với bọt sóng.
"Nhạc Nhạc, không có sao chứ!"
Cô vội đứng dậy, kiểm tra quần áo Nhạc Nhạc, lại phát hiện bé cũng giống mình, bị nước biển lạnh băng làm cho ướt đẫm.
Gió lạnh thổi tới, Nhạc Nhạc nhịn không được rùng mình!
"Cô làm mẹ như vậy sao?"
Mục Tư Viễn tiến lên, nổi giận đẩy cô ra, cởi quần áo ướt sũng của Nhạc Nhạc rồi dùng áo khoác của mình bao bọc lấy bé, ôm vào lòng.
"Nhạc. . ."
Cô muốn ôm Nhạc Nhạc lại bị hắn hung dữ trừng mắt, cô hổ thẹn ngẩn ra, nhìn hắn ôm Nhạc Nhạc lên trực thăng.
Cứ như vậy. . . Bị hắn mang đi!
Cô mất hắn, mất Hoan Hoan, bây giờ ngay cả Nhạc Nhạc cũng mất.
Nghĩ tới đây, Cố Bảo Bảo không nhịn được nữa, giơ tay che mặt, mặc cho nước mắt chảy xuống.
"Đừng như vậy, Bảo Bảo."
Thân Văn Hạo đi tới bên cạnh khoác áo lên người cô, "Đứa bé hắn có thể mang đi hôm nay, ngày mai chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp a."
Ngày mai nghĩ biện pháp?
Ngày hôm nay cũng không thể dẫn bé đi, sau này còn có cơ hội nào nữa?
Cố Bảo Bảo thương tâm lắc đầu.
"Đừng suy nghĩ lung tung, "
Thân Văn Hạo tiếp tục an ủi cô, "Em là mẹ bọn nhỏ, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì điều này cũng sẽ không thay đổi."
Hắn vuốt lại mái tóc cô, "Du thuyền ngày mai mới có thể rửa sạch, đêm nay chúng ta ở khách sạn chỗ này, em mau tắm nước nóng không sẽ bị cảm đó."
Lúc nói thì tiếng trực thăng vang lên, Cố Bảo Bảo tâm loạn như ma, đứng dậy chạy tới bên dưới trực thăng.
"Mục Tư Viễn, Mục Tư Viễn, "
Cô cầu xin, "Anh phải chăm sóc thật tốt cho Nhạc Nhạc, anh phải chăm sóc con thật tốt, con khác với những đứa trẻ khác, con. . ."
Nói được phân nửa, Mục Tư Viễn chợt mở cửa khoang bước xuống, nhìn chiếc áo khoác trên người cô.
"Lên trực thăng."
Bỗng hắn nói.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, không rõ hắn đang nói cái gì.
"Lên trực thăng!"
Hắn lặp lại, hất chiếc áo khoác kia đi, kéo cô lên trực thăng.
Đi vào cabin, Mục Tư Viễn không kiên nhẫn vung cổ tay, Cố Bảo Bảo thiếu chút nữa dập đầu ở trên thân phi cơ, nhưng ngẩng lên liền thấy Nhạc Nhạc đang nhìn mình, trong đôi mắt to thoáng hiện vui vẻ, cô mặc kệ tất cả tiến lên ôm con trai.
"Nhạc Nhạc, có lạnh hay không?"
Chương trước | Chương sau