Hai người tới khu phía bắc nhà hàng, Trịnh Tâm Du nhìn xung quanh, "Em vừa rồi rõ ràng thấy người kia mang Hoan Hoan tới bên này mà!"
Mục Tư Viễn nhìn theo, Hoan Hoan thì không thấy, ngược lại thấy được Cố Bảo Bảo đang dùng cơm với một người đàn ông.
Lễ tình nhân, nhà hàng tình nhân!
Hắn nhướng mày!
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Em nhìn lầm rồi, Tâm Du, chúng ta..."
Còn chưa nói xong, Trịnh Tâm Du bỗng buông tay hắn ra, chạy tới chỗ Cố Bảo Bảo.
"Tâm Du?"
Hắn đuổi theo đã thấy cô đứng bên cạnh Cố Bảo Bảo nhìn người đàn ông đối diện, gọi một tiếng: "Văn Hạo!"
Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo và Thân Văn Hạo đồng thời ngẩng đầu lên.
"Tâm Du..."
Thân Văn Hạo có phần kinh ngạc đứng lên, sau khi thấy Mục Tư Viễn ở sau cô, cười nhạt nhẽo: "Hai người... Cũng tới đây ăn cơm ha."
Cố Bảo Bảo ngồi im không nhúc nhích, chỉ ngước mắt lên mỉm cười, coi như chào hỏi bọn họ.
"Vậy còn hai người?"
Kỳ quái, giọng Trịnh Tâm Du có vẻ run rẩy
"Bọn anh... Cũng tới đây ăn!"
Thân Văn Hạo cười trả lời như cũ, lại thấy sắc mặt cô từ từ trắng bệch.
"Văn Hạo, hôm qua anh nói tối nay có hẹn... Chính là,"
Cô quay ra nhìn Cố Bảo Bảo: "Chính là với cô Cố sao?"
"Hai người quen nhau? !"
Thân Văn Hạo sang sãng cười nói, xảo diệu tránh né vấn đề của cô: "Anh cũng biết Mục tổng, thật là trùng hợp, không cần giới thiệu nữa!"
Nghe được những lời hoa thoại của hắn, có vẻ là bạn bè thì sau khi chào hỏi nên đi mới phải, nhưng Trịnh Tâm Du vẫn đứng bất động.
Cố Bảo Bảo có chút bận tâm, sợ nhất lúc này Công Tôn Diệp mang theo Nhạc Nhạc quay lại, cô đứng dậy: "Vậy mọi người trò chuyện nhé, tôi đi rửa tay..."
Cô muốn tìm Nhạc Nhạc rồi đi về trước.
Song, Trịnh Tâm Du bước lại ngăn cô.
"Cô Trịnh..."
Cô nghi hoặc, Trịnh Tâm Du lại chỉ nhìn Thân Văn Hạo, đôi mắt xinh đẹp mang một tầng hơi nước, "Văn Hạo, trả lời em! Em... Chỉ muốn biết đáp án."
Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, khó tin nhìn thấy được ánh mắt tuyệt vọng, đau đớn, giãy dụa xuất hiện khi Trịnh Tâm Du nhìn Thân Văn Hạo chờ câu trả lời.
Cô bỗng hiểu ra cái gì, vội lên tiếng giải thích: "Cô Trịnh..."
"Tâm Du,"
Thân Văn Hạo lại nắm lấy cánh tay cô, "Em thấy gì thì chính là thế đó!"
Nói rồi, hắn kéo cô ra ngoài.
"Này!" Cố Bảo Bảo giãy dụa mấy cái, lại nghe hắn nói bên tai: "Đừng nói gì hết, cứ đi theo anh!"
Cô chỉ có thể theo hắn ra khỏi nhà hàng.
"Văn Hạo!"
Vừa ra khỏi nhà hàng, Trịnh Tâm Du đã đuổi theo, hoảng hốt la lên.
Cố Bảo Bảo không nhịn được rối loạn trong lòng.
Cô chưa từng thấy Trịnh Tâm Du như vậy, cô vẫn luôn hâm mộ Trịnh Tâm Du, kỳ thực đã biến thành bóng ma năm đó.
"Văn Hạo!"
Cô dừng lại, kéo hắn: "Ít nhất... Cũng nên nói rõ ràng!"
Thân Văn Hạo sửng sốt, chốc sau quay lại, nhìn Trịnh Tâm Du đuổi theo tới.
"Tâm Du,"
Hắn hít sâu một hơi, "Chuyện không liên quan tới Bảo Bảo, là anh, anh muốn cự tuyệt lời mời tối nay của em, hẳn em hiểu."
"Hiểu cái gì chứ?"
Cô hỏi, nước mắt chảy dọc theo gò má.
"Chúng ta..."
Hắn vẫn không muốn làm tổn thương cô, bây giờ lại không thể không nói, "Không hợp nhau đâu. Anh không xứng với em."
Người Trịnh Tâm Du lắc lư, suýt nữa đứng không vững, một bóng dáng cao lớn kịp thời đỡ cô lại.
Cố Bảo Bảo rũ mắt xuống, không muốn nhìn Mục Tư Viễn yêu thương Trịnh Tâm Du như vậy, "Du Nhi,"
Cô nghe giọng nói của hắn, như đã vang thật xa: "Chúng ta đi!"
"Em không đi!"
Bỗng, Trịnh Tâm Du khóc lóc đẩy hắn ra, cơ hồ là nhào tới trước mặt Thân Văn Hạo, "Văn Hạo, vì sao, vì sao?"
Cô nắm chặt tay hắn, phảng phát như hắn là rơm rạ để cứu mạng cô.
"Tâm Du,"
Hắn cố gắng để cô bình tĩnh lại, nhưng không làm sao được, chỉ có thể nói: "Em đừng như vậy, cứ như vậy sẽ làm rất nhiều người lo lắng cho em."
Nói rồi hắn nhìn thoáng qua Mục Tư Viễn.
Cô cũng nhìn theo ánh mắt hắn thấy được Mục Tư Viễn, hoảng sợ quay lại, ra sức giải thích: "Không phải vậy đâu, anh ấy không phải... Văn Hạo, em với anh ấy chỉ là bạn bè, không phải như anh nghĩ, không phải là..."
Trong lúc nói, cả khuôn mặt cô đã thấm đẫm nước mắt, mà đôi mắt Mục Tư Viễn cũng ảm đạm đi, mãi đến khi không còn ánh sáng...
Chợt hắn bước lên ôm lấy cô, "Tâm Du, chúng ta đi thôi!"
Không cho cô phản kháng, hắn ôm cô lên xe, vội vã đi.
Hắn... Nhất định cũng biết đi, hôm nay có phải là hắn chuẩn bị cầu hôn với cô ấy?
Hắn chắc đã nói, vậy mà kết quả lại thành ra thế này.
Hắn nhất định, bởi vì trái tim cô cũng vì hắn mà đau đớn.
"Bảo Bảo!"
Cô lấy lại tinh thần, nhìn Thân Văn Hạo.
Hắn cười nhạt: "Chắc kỳ quái lắm hả!"
Cô không nói, không biết phải trả lời thế nào.
Hắn dựa vào lan can ven đường, "Ở Pháp, bọn anh là bạn học. Cô ấy rất tốt, thật sự rất tốt, chỉ là trong lòng anh... Đã có một cô gái khác."
Hắn nói cái gì, Cố Bảo Bảo không có tỉ mỉ lắng nghe.
Cô chỉ cảm thấy ngực mình như bị cái gì siết chặt, khiến cho cô bước thật khó khăn.
"Em đi đâu vậy? Bảo Bảo."
Hắn kéo cô lại.
"Em..."
Cô tìm đại một lý do: "Em muốn về..."
"Em nói dối!"
Hắn lại nói, "Em muốn đi tìm Mục Tư Viễn có phải không?"
"Em..."
Vì sao hắn có thể nói toạc ra được tâm sự của cô, ngay cả bản thân cô còn chưa ý thức được cô muốn đi tìm người đó, xem người đó có sao không.
"Cố Bảo Bảo, đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm?"
Hắn cất cao giọng, "Em vẫn thích anh ta? Vẫn thích anh ta sao? Còn vì anh ta sinh một đứa bé nữa!"
"Anh..."
Cô ngây người, hắn làm sao có thể, làm sao có thể đoán được? !
"Cố Bảo Bảo, em đừng giả ngốc nữa!"
Hắn nói tiếp: "Em sợ anh ta chịu ủy khuất, em sợ anh ta bị tổn thương, vậy còn lúc em chịu tổn thương thì sao? Em đi, em đi thì có ích gì, anh ta cần em sao? Cần em sao?"
Từng giọt nước mắt lăn xuống, cô giơ tay lên lau khô, không nói lời nào đi về phía trước.
"Cố Bảo Bảo, em điện thật rồi?"
Hắn đuổi theo.
"Vậy Trịnh Tâm Du đối với anh thì thế nào?"
Cô quay lại hỏi, "Cô ấy cũng điên rồi, đúng không?"
Không, cô ấy không có điên, cô ấy chỉ là một "Cố Bảo Bảo" khác mà thôi.
"Anh không biết,"
Chương trước | Chương sau