Snack's 1967
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 55 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 127

↓↓
"Bảo Bảo!"

Anh bước đến, "Vẫn còn sớm sao em không ngủ thêm một lúc nữa?"

Cố Bảo Bảo xoa đôi mắt mỏi mệt, tủi thân nói: "Em dậy mà không thấy anh trên giường." Cho nên cô mới ra đây tìm anh.

Anh ôm cô vào trong phòng ngủ, "Là anh không tốt, bây giờ chúng ta ngủ tiếp nhé?"

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh ôm cô nằm trên giường, mặt cô áp vào ngực anh, trong đầu đều là những câu anh nói tối qua.

-- Bảo Bảo, chuyện của Thân Văn Hạo em không có gì sai, sai là ở anh. Nếu ông trời có trừng phạt thì sẽ trừng phạt anh, em không phải lo lắng gì cả --

Nhưng anh Tư Viễn à, thấy anh đau khổ, em cũng không dễ chịu gì cả!

"Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại ngoài ban công, em đều nghe được hết."

"Xin lỗi, Bảo Bảo, anh nên chủ động nói cho em biết."

Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô biết anh sợ đánh thức giấc ngủ của cô.

"Cô ấy không chịu ăn cơm à?"

"Có phải cô ấy định dùng cách tuyệt thực để mời anh đến?"

Mục Tư Viễn ôm chặt nàng, áp mặt lên mái tóc mượt mà.

"Bảo Bảo." Anh thở dài, "Anh thực sự không hiểu tại sao cô ấy lại muốn anh đến. Trợ lý có thể thay anh làm tốt mà."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo thật muốn nói, trước kia khi cô ta có việc gì anh đều có thể bảo trợ lý đi làm thay, chính anh đã tạo ra căn bệnh xấu xa đó của cô ta.

Nhưng nếu nói vậy thì sẽ không hay, bởi vì cô cũng cảm nhận được sự bất lực trong lòng anh.

Sự bất lực này không phải vì chuyện Trịnh Tâm Du nhịn ăn mà nó đến từ sự mâu thuẫn trong nội tâm anh.

Anh mong muốn Trịnh Tâm Du có thể sống vui vẻ, nhưng anh lại không muốn hành động của mình lại làm tổn thương cô.

Cô cũng không mong thấy anh khó xử như thế mà!

"Anh đi đi."

Cô vỗ vào cánh tay anh, "Anh gặp cô ấy rồi thì mới biết cô ấy muốn gì."

Mục Tư Viễn không lên tiếng, Cố Bảo Bảo tiếp tục nói: "Em biết Trịnh Tâm Du hận em. Cô ấy không có được Văn Hạo, mà em lại không biết quý trọng anh ấy! Khúc mắc này trong lòng cô ấy nếu không biến mất thì cô ấy sẽ mãi hận em."

Đây là lần đầu tiên cả hai nghiêm túc và chân thành đối mặt với vấn đề về Trịnh Tâm Du.

"Bảo Bảo, nếu khúc mắc này của cô ấy không thể biến mất, có phải giữa chúng ta sẽ có trở ngại?"

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo mỉm cười, Mục Tư Viễn nói thế thì đúng thật anh không lừa cô!

"Em..."

Cô nghịch mép cổ áo của anh, suy xét một lúc rồi ngẩng lên: "Em tin anh."

"Bảo Bảo?"

Cô gật đầu, khẳng định lại tâm ý của mình: "Em tin anh. Khi nói về vấn đề này trước đây, chúng ta hiểu nhau quá ít, bây giờ em đã rõ tâm tư anh, cho nên em tin anh."

Cô cười nhìn nét mặt ngơ ngác của anh, "Anh không tin lời em nói à?"

Anh cũng cười, dịu dàng hôn lên trán cô: "Bảo Bảo, cám ơn sự tin tưởng của em! Nhưng mà anh lại rất tham, anh cần em tin vào anh dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì có được không?"

Anh cầm tay cô đặt lên trái tim: "Hãy tin rằng, nơi đây chỉ thuộc về em!"

Liệu nó có phải mang theo ý nghĩa "Anh yêu em" không nhỉ?

Trái tim Cố Bảo Bảo được đổ đầy bởi dòng nước ấm áp, trịnh trọng gật đầu.

***

"Bảo Bảo, hay hôm nay anh không đi làm nữa."

Mới nói sẽ đi làm mà ăn sáng xong anh lại kỳ kèo.

"Không được!"

Cố Bảo Bảo chỉnh lại cà vạt của anh, véo má anh một cái: "Đã ba ngày anh không đi làm rồi, ba biết sẽ nói em đó!"

"Ông ấy dám!"

Mục Tư Viễn ngang ngược, "Xem ai dám bắt nạt vợ anh!"

"Người khác thì không nhưng anh thì có đấy!"

Cố Bảo Bảo lườm xéo, đẩy anh ra: "Xong rồi, mau đi đi."

Cô chợt nhớ ra gì, vội nói: "Nếu không anh đến chỗ cô Trịnh xem, cô ấy nhịn ăn thật thì biết đâu có chuyện quan trọng tìm anh!"

Mục Tư Viễn nghĩ ngợi, "Cũng được."

Anh gật đầu: "Tan làm hôm nay anh sẽ đến đó, em đi cùng anh nhé?"

"Đi cùng anh?"

Cố Bảo Bảo biết anh đề nghị như thế là do không muốn cô có cảm giác mình bị đẩy ra ngoài.

Nhưng sáng nay bọn họ đã nói sẽ tin tưởng vào nhau rồi mà?

Cô cười lắc đầu: "Không được rồi, chiều nay em còn phải đi đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà!"

Thấy gương mặt thất vọng của anh, cô dịu dàng hôn anh: "Em và Hoan Hoan Nhạc Nhạc chờ anh về ăn cơm."

"Được rồi!"

Anh gật đầu: "Anh chắc chắn sẽ giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất rồi về nhà, ba mẹ con nhất định phải chờ anh!"

Chờ anh!

Nhìn theo xe anh ra khỏi cổng, trong lòng cô xuất hiện một dự cảm nhưng lại bị cô lập tức bỏ đi.

Vì tự ti và yếu đuối cùng sự không tin tưởng của cô, bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian tươi đẹp.

Tin tưởng là một phần của tình yêu, từ giờ, cô sẽ phải từ từ học.

Thay quần áo, cô nắm chắc thời gian đi siêu thị.

Cô hi vọng có thể mua được cua đồng Trung Quốc tươi, tôm rảo và sườn dê, đây là những món mà cả anh và Hoan Hoan Nhạc Nhạc đều thích ăn.

Vì vậy hôm nay cô muốn tự xuống bếp nấu ăn!

"Thiếu phu nhân, sao cô không mua những món mà mình thích ấy?" Người giúp việc đi cùng cô hỏi.

Cô thích sao? Ở đây lại không có!

Cô lơ đãng trông thấy một khu bán bánh ga-tô, bỗng nhiên phát hiện mình rất muốn ăn bánh!

Vừa nghĩ trong đầu, chân cô đã đi đến đó!

Nhìn những kiểu dáng bánh đẹp đẽ, cô quả thực sắp chảy nước miếng đến nơi!

Thật lạ!

Trước giờ cô không thích ăn đồ ngọt, sao hôm nay...

Chợt nhớ lại năm năm trước hình như mình cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc đó là do có Hoan Hoan Nhạc Nhạc...

Lẽ nào (di3dnLeeq_uYd0n)

Cô bị chính ý nghĩ của mình dọa, người cứ đờ ra.

"Thiếu phu nhân, cô làm sao thế?" Người giúp việc lo lắng hỏi.

"Tôi..."

Cô định nói mình muốn đến bệnh viện kiểm tra thì một giọng nói vang lên phía sau lưng.

"Cố Bảo Bảo!"

Giọng điệu lạnh lẽo, gương mặt không có chút diễn cảm: "Cô Trịnh..."

Ánh mắt Trịnh Tâm Du xám xịt, hẳn là do quá đau lòng, thần thái cao sang trang nhã trước kia đã không còn.

"Có mấy câu muốn nói với cô!"

Giọng điệu cứng ngắc như ra lệnh đó khiến người giúp việc nhíu mày.

Trực giác mách bảo cô ấy rằng thiếu phu nhân không nên nói chuyện riêng với cô Trịnh.

Nhưng thiếu phu nhân lại đưa đồ cho cô ấy, bảo cô ấy trả tiền rồi ra xe chờ.

Cô ấy không tiện nói, đành phải cầm túi đồ đi.

"Nói chuyện ở đây à?" Cố Bảo Bảo hỏi.

Trịnh Tâm Du đến gần, không nói những lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề: "Cô chắc đã biết, tối nay Tư Viễn sẽ đến nhà tôi!"

Cô ta nói vậy thì hẳn Tư Viễn đã gọi điện cho cô ta.

Cố Bảo Bảo gật đầu, có hơi bất mãn.

Tư Viễn đã nói rõ sau khi tan làm sẽ đến nhà cô ta một chuyện rồi về ngay, vốn không để đến tối!

Nhưng cô không muốn tranh luận với Trịnh Tâm Du, chỉ nói: "Vậy thì sao?"

"Thì sao?"

Trên gương mặt không có chút diễn cảm của Trịnh Tâm Du hiện lên nụ cười gằn: "Buổi tối Tư Viễn đến nhà tôi, cô không thấy là sẽ xảy ra chuyện gì đó à?"

Lời này...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Bạn tôi

Bạn tôi

Những người như anh đã để lại phía sau cuộc đời mình những dấu chân mà thời gian

26-06-2016
Gửi người yêu dấu

Gửi người yêu dấu

Giữa dòng đời bất tận, bản tình ca nào sẽ đi vào thiên thu? Giấc mơ nào sẽ tiến

25-06-2016
Giọt nước mắt cám ơn

Giọt nước mắt cám ơn

"Bác tài, đây là lợi tức của yêu thương, xin bác nhận lấy. Cái vốn vô giá thì vĩnh

30-06-2016
Tri kỷ

Tri kỷ

Thứ đáng giá đến đâu cũng không đáng giá bằng tri kỷ. *** Ngày xưa có một phú

23-06-2016