XtGem Forum catalog
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 23 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 122

↓↓
Nhưng bọn họ chưa tới gần, hai mắt Mục Sơ Hàn đỏ bừng lên vì tức giận: "Các cô ai dám đụng vào tôi, tôi liều mạng với người đó!"

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Bình thường trong đám bạn bè, cô ấy nổi danh là chua ngoa và tùy hứng, cộng thêm việc cô ấy là con gái Mục Phong Minh nên cũng không ai dám lên đụng vào cô ấy!

Cô ấy cười hài lòng, ánh mắt quay lại Trịnh Tâm Du và Thân Văn Hạo.

"Trịnh Tâm Du, cô nói... Tôi đến chúc mừng cô... Ha ha... Tôi đương nhiên... vì sao tôi lại không... Phúc khí này cô nên có mà..."

"Bạn bè cô, cha mẹ cô đều bị cô lừa, cô bỏ ra bao công sức, tôi đương nhiên... đương nhiên là chúc mừng cô..."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.

Cố Bảo Bảo muốn kéo cô ấy xuống thì bị Mục Tư Viễn giữ lại.

"Đừng đi." Anh thấp giọng nói. "Cứ để nó điên!"

Để cô ấy điên?

Cố Bảo Bảo kinh ngạc. Anh muốn Sơ Hàn giúp anh phá hôn lễ này sao?

Gương mặt Trịnh Tâm Du trắng bệch.

Cô ta rút tay nằm trong tay Văn Hạo về, đến trước mặt Mục Sơ Hàn.

"Sơ Hàn, cô uống say rồi, về nghỉ trước có được không?"

"Làm sao! Giả vờ quan tâm? Cút ngay!" Mục Sơ Hàn liền đẩy cô ta.

Cô ấy say thật, nhưng tay có đụng đến Trịnh Tâm Du không?

Cô ấy không cảm thấy rõ, dù sao cô ấy vừa đẩy thì Trịnh Tâm Du liền lùi lại, ngã xuống đất.

Cô dâu bị người ta bắt nạt vậy mà được sao?

Thân Văn Hạo lập tức tiến lên đỡ, tức giận nói với cô ấy: "Sơ Hàn, em say rồi, đừng có phát điên ở đây!"

Mục Sơ Hàn kinh ngạc nhìn lại anh. "Em đến, là để chúc mừng anh... Anh... anh không muốn thấy em... vậy em sẽ đi, sẽ đi..."

Nước mắt thương tâm liền tràn ra khóe mi.

Thân Văn Hạo không để ý tới cô ấy, đỡ Trịnh Tâm Du quay lại trước mặt người chủ trì hôn lễ.

Cố Bảo Bảo không nhìn nổi nữa.

"Thật không thấy người anh nào như anh!"

Cô thấp giọng mắng, giật thoát khỏi tay anh, chạy lên.

"Sơ Hàn." Cô ôm lấy Mục Sơ Hàn, mềm giọng nói: "Hôn lễ bắt đầu rồi, chúng ta qua bên kia ngồi nhé được không?"

"Tôi không muốn!"

Mục Sơ Hàn khóc đẩy cô ra, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn cô dâu chú rể ở đó, hét lên: "Anh Văn Hạo, Trịnh Tâm Du, tôi chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử..."

Cô ấy vừa khóc vừa cười, lời chúc phúc không biết là vui vẻ hay đau lòng quyết liệt: "Tôi chúc hai người trăm năm hòa hợp, bỉ dực song phi, tôi chúc hai người..."

"Đủ rồi!"

Mục Tư Viễn chẳng biết đi lên từ lúc nào, kéo Cố Bảo Bảo về sau, cả giận nói với Mục Sơ Hàn: "Mau đi về cho anh, đừng ở đây mất mặt nữa!"

"Mất mặt?"

Cô ấy cực kỳ bi thương nhìn anh trai, bỗng cười nhạt: "Anh à, anh trai yêu quý của em, anh giả bộ gì chứ, anh giả bộ cái gì hả?"

Cô ấy hét lên. "Tâm Du của anh lấy người khác kìa, anh không khó chịu sao? Chưa từng khó chịu sao... Ha ha, anh thật vô dụng, anh thật vô..."

"Bốp!"

Cái tát vang dội cắt đứt những lời nói xằng của cô ấy, bước chân cô ấy bất ổn, giật lùi lại, ngã bệt xuống đất.

Cô ấy chấn động, giống như đột nhiên tỉnh táo, lại như càng mơ hồ hơn.

Cô ấy không phân biệt rõ phương hướng, không phân biệt rõ mình đang ở đâu, trong lòng cô ấy chỉ có đau đớn, uất ức và tổn thương.

Mọi thứ đều nhao nhao ùa lên đầu, cô ấy không chịu nổi nữa, bật khóc lớn.

"Khóc cái gì!"

Mục Tư Viễn nhíu mày, định tiến tới dẫn cô ấy đi.

Nhưng Cố Bảo Bảo lại vượt lên, chắn trước người Mục Sơ Hàn.

"Đủ rồi đó Mục Tư Viễn!"

Ánh mắt cô kiên quyết mà xa lạ, lạnh lùng mà thất vọng.

"Bảo Bảo, em..." Trong lòng anh chấn động.

"Mục Tư Viễn." Cô lắc đầu. "Là em đã nhìn lầm anh, hóa ra anh là con người lạnh lùng vô tình như vậy? Cô ấy là em gái của anh, là em gái ruột đó! Anh bỏ mặc cô ấy bị người ta bắt nạt không tính, anh còn muốn dẫm đạp cô ấy thêm sao?"

"Em nói gì vậy?"

Anh hoàn toàn giật mình, cảm giác như mình không còn nhận ra người phụ nữ trước mặt!

"Tại sao anh muốn làm như vậy? Là muốn để cho ai đó vui vẻ sao?"

Nếu câu nói trước là vì Mục Sơ Hàn thì câu hỏi này chính là câu mà cô muốn hỏi.

"Người đó rốt cuộc chiếm vị trí thế nào trong lòng anh, đến mức anh không còn thấy được gì khác? Nếu đã như vậy, sao anh không thoải mái nói ra? Vì sao không thoải mái theo đuổi người anh thực sự muốn? Anh không theo đuổi được cho nên mới làm thương tổn tới những người bên cạnh anh?"

"Bảo Bảo..."

Trong mắt cô dần lộ ra sự quyết tuyệt khiến anh cảm thấy hoảng hốt. "Rốt cuộc em đang nói gì vậy?"

Anh muốn kéo cô, muốn cảm nhận xem người phụ nữ trước mặt có phải là Bảo Bảo của anh không.

Nhưng tay anh bị cô gạt đi, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn anh, không nói gì, chỉ xoay lại đỡ Mục Sơ Hàn.

"Sơ Hàn, chúng ta đi!"

Mục Sơ Hàn sớm bị biểu hiện vừa rồi của cô làm cho kinh hãi, bây giờ cô nói gì cũng ngoan ngoãn đứng dậy theo cô ra ngoài.

Bọn họ đi xa rồi, hội trường vẫn rất im lặng.

Có lẽ mọi người còn chưa tỉnh táo sau chuyện vừa rồi nhưng cô cũng không muốn xen vào.

Cô chậm chạp không đi đến bước này, nếu đã bước thì sẽ không nghĩ tới việc quay lại.

"Chị Bảo Bảo!"

Giọng nói quen thuộc tới gần, cô quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: "Tuế Tuế, sao em cũng ở đây?"

Từ lần trước Tuế Tuế ra khỏi bệnh viện, không có để lại số điện thoại, sau đó cũng không liên lạc với cô, cô thực sự rất lo lắng!

Tuế Tuế cười nghịch ngợm. "Đám cưới của con mụ xấu xa đó, em đương nhiên phải xem, không ngờ... Chậc chậc, chị Bảo Bảo có tiến bộ đấy!"

Tiến bộ?

Chỉ có cô nhóc này mới dùng từ kỳ quái như vậy.

Cố Bảo Bảo cười đắng chát, chẳng biết nên nói cái gì.

"Được rồi, không nhiều lời nữa."

Tuế Tuế lập tức vẫy tay gọi taxi. "Chúng ta đi nhanh đi, lát nữa tên quỷ đáng ghét Mục Tư Viễn đuổi theo thì lại tốn nửa ngày nói lý lẽ đấy!"

Ba người lên xe, tài xế hỏi: "Đi đâu đây các cô?"

Cồn dâng lên, Mục Sơ Hàn mê man dựa vào Cố Bảo Bảo, một câu cũng không nói được.

Dáng vẻ này cũng không tiện đưa cô ấy về nhà, Cố Bảo Bảo suy nghĩ. "Ra khách sạn Hải Tân đi."

Đánh phải đến đó thuê cho cô ấy một phòng.

Với lại, cô cũng không muốn về biệt thự.

***

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, cuối cùng cũng đưa được Mục Sơ Hàn lên giường.

Không biết cô ấy đã uống bao nhiêu, còn làm loạn ở hôn lễ cho nên giờ ngủ rất say, chỉ sợ trời có sập cũng không dậy nổi.

Cố Bảo Bảo lau mồ hôi trán, ngồi xuống nói chuyện với Tuế Tuế.

"Tuế Tuế, thời gian qua em đi đâu vậy? Đã lâu không liên lạc với chị, chị tưởng em đã về Mỹ rồi."

"Em chưa thể về Mỹ được!"

Tuế Tuế nháy mắt. "Em đã đáp ứng Công Tôn Diệp là phải nhìn thấy chị hạnh phúc, nhiệm vụ mới coi như xong."

Cố Bảo Bảo cười.

Bỗng nhiên, cô lại nhíu mày: "Tuế Tuế, chị xin em."

Cô khẩn trương nắm tay Tuế Tuế: "Chuyện hôm nay đừng nói với A Diệp!"

"Vì sao?"

Tuế Tuế lắc đầu. "Công Tôn Diệp giao phó, dù xảy ra chuyện gì cũng phải nói cho anh ấy biết!"

"Đừng nói, Tuế Tuế!"

Cố Bảo Bảo lo lắng nói: "Nếu A Diệp biết, anh ấy nhất định sẽ lo lắng cho chị. Chị sao có thể ích kỷ khiến cuộc sống của anh ấy lại thay đổi vì chị được?"

Tuế Tuế cảm thán. "Chị Bảo Bảo, đừng trách em nói chị. Trước giờ sao chị không nghĩ cho mình đi? Chị là phụ nữ, cần phải có đàn ông yêu thương, vì sao chị còn ở lại bên cạnh tên khốn Mục Tư Viễn?"

Cố Bảo Bảo không nói gì.

Cô đứng lên đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài bờ biển mênh mông, mới nói: "Tuế Tuế, chị biết mình nên làm thế nào."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Đi về phía biển

Đi về phía biển

Tặng Khoa. Con sóng lớn ngoài biển khơi. Em không cần một vị trí có thể gọi tên trong

24-06-2016
Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Phùng Tấn Hải - cuối cùng tôi đã tìm ra anh rồi, kí ức tuổi 18 của tôi đều nằm

25-06-2016
Mua giầy

Mua giầy

Một người ở nước Trịnh, anh ta định mua cho mình một đôi giày để đi. Trước khi

24-06-2016