Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 71 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 119

↓↓
Mục Tư Viễn hiểu ông Trịnh có lời muốn nói với anh!

"Chú Trịnh." Anh cúi thấp người. "Chú muốn nói gì với cháu?"

Ông Trịnh bình tĩnh nhìn anh, hít thở trở nên gấp gáp và gian nan.

"Chăm..." Chỉ mới nói ra một từ mà mồ hôi ông đã tuôn ướt trán, nhưng ông cắn răng, ông nhất định phải nói!

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Chăm sóc... Du Nhi..."

Mục Tư Viễn có hơi ngạc nhiên, Tâm Du không phải đang ở cùng Thân Văn Hạo à? Sao chú Trịnh còn nói vậy với anh?

Nhưng lúc này anh chỉ có thể gật đầu. "Chú yên tâm..."

Lạ là khi ông Trịnh nghe anh trả lời xong, vẻ đau khổ trên gương mặt vẫn chưa biến mất.

Ngược lại, đôi mắt kiên định đục ngầu của ông như đang tìm kiếm ai đó.

Rồi không biết ông nhìn thấy gì, ánh mắt dừng lại, trong cổ phát ra những tiếng rít "A.. A..."

Cả người ông run rẩy kịch liệt.

"Chú Trịnh, chú Trịnh!"

Mục Tư Viễn lo lắng gọi ông, Thân Văn Hạo thì chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Nhưng chân anh còn chưa ra đến cửa, Trịnh Tâm Du đã phát ra tiếng thét chói tai: "Ba ơi!"

Cả căn phòng đột ngột trầm xuống.

***

Mục Tư Viễn trở về biệt thự đã là nửa đêm.

Anh mệt mỏi đẩy cửa xe, nghĩ đến lời người trợ thủ nói: "Phu nhân đã biết chuyện, cô ấy đưa tiểu thiếu gia về rồi ạ."

Ngẩng lên nhìn, đèn bên trong phòng khách quả thật vẫn sáng.

Bước vội lên bậc tam cấp, anh đẩy cửa ra, Cố Bảo Bảo nghe thấy tiếng động cũng đứng dậy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi mắt gắn đầy tơ máu của anh, cô đau lòng hỏi: "Anh có sao không?"

Anh mỉm cười. "Em mau đi ngủ đi."

Trong giọng anh lộ ra sự áy náy: "Sự việc phía bên kia rất nhiều, anh về tắm rồi lát nữa có thể lại phải đi!"

Cô gật đầu, lòng dạ lại bối rối phức tạp. Nhưng cô không nói, chỉ đi lên gác.

Không biết tại sao, nhìn cô quay đi, anh lại cảm thấy trống trải và đau lòng.

"Bảo Bảo..." Anh khẽ gọi cô lại. "Em có trách anh không?"

Cô dừng bước: "Trách gì anh cơ chứ?"

Anh nhún vai. "Trách anh không nói thật với em đã về trước, Bảo Bảo, thật ra anh..."

"Em không trách anh."

Cô cắt ngang. "Sao em lại trách anh đây? Xảy ra chuyện như thế, cô Trịnh... nhất định rất cần anh."

Trên gương mặt cô hiện lên nụ cười mỉm: "Anh tắm thì mau đi đi, thay em hỏi thăm sức khỏe cô Trịnh."

Nói xong, cô tiếp tục đi lên lầu.

Bầu không khí trở nên lặng ngắt, anh nhíu mày.

Không đúng, vô cùng không đung. Từng câu đối thoại giữa bọn họ rất bình thường, nhưng sao tim anh vô duyên vô cố thắt lại thế này?

"Bảo Bảo. . ."

Anh lẩm bẩm, định đuổi theo nói thêm với cô, điện thoại đúng lúc này vang lên.

Anh trước giờ qua lại thân thiết với nhà họ Trịnh, dù bây giờ có Thân Văn Hạo với thân phận con rể xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ, nhưng có rất nhiều chuyện anh không rõ lắm.

Cho nên trợ thủ được Mục Tư Viễn phái đến giúp đỡ buộc phải gọi điện hỏi ý anh.

Chuyện thế này không lớn không nhỏ, rất rườm rà, trong mấy phút Mục Tư Viễn đi tắm đã có đến ba cuộc gọi nhỡ.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay."

Cố Bảo Bảo nghe anh nói chuyện trong phòng tắm, trở mình, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tiếng bước chân, tiếng mặc quần áo, tiếng mở cửa... Cô chờ anh nói câu ấy, nhưng anh không nói gì cả, đáp lại là tiếng sập cửa.

Nước mắt lăn xuống theo tiếng xe đi xa, người cô co ro, hai tay vòng chặt quanh người.

-- Người phụ nữ tôi muốn là Trịnh Tâm Du, không phải cô, cô nên nhớ điều đó --

-- Thư ký Cố, mỗi chủ nhật tôi chỉ ăn tối với Du Nhi một lần, xin hỏi cô, tôi có ý bảo cô là có thể lấy bất cứ chuyện gì chiếm dụng khoảng thời gian này ư?

-- Lần sau cô còn tự chủ trương nữa thì mời cô chủ động từ chức --

dieEndDanLeEqu.yDdoOn

-- Cố Bảo Bảo, cô dẹp ý nghĩ đó đi, dù cô có con của tôi thì sao? Nhà giàu có chuyện của nhà giàu cô chưa từng nghe à? Chuyện mang thai hộ có ở khắp nơi, nó nói lên được gì hả? --

Thật kỳ lạ, chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, giờ cô rõ ràng là vợ chưa cưới của anh, sao cô lại nhớ đến chuyện quá khứ đó nữa?

Tiết trời đang là đầu hạ, mà sao cô lại thấy lạnh thế?

Do mùa đông lạnh lẽo quá dài, hay do sự ấm cúng nó quá ngắn ngủi?

Cho nên những chuyện đau lòng ấy sẽ theo cô suốt đời?

Suy nghĩ lung tung cả đêm, tới sáng sớm cô mới ngủ được, khi tỉnh lại Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã được chú Mục đón đi.

Người giúp việc thấy cô ngủ không yên giấc nên tự chủ trương không gọi cô dậy.

"Không sao, hôm qua tôi đã nói với ba rồi, Hoan Hoan Nhạc Nhạc sẽ ở chỗ ông mấy ngày." Cô mỉm cười nói với người giúp việc rồi ngồi xuống sofa.

"Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì để tôi đi làm."

"Cho tôi một ly sữa nóng, cám ơn."

Thực sự cô không muốn ăn gì cả, nhưng nếu không ăn thì người giúp việc sẽ lo lắng thay cô.

Người giúp việc gật đầu vào phòng bếp, lúc này điện thoại của cô rung chuông. Cô nghe máy, bên kia truyền đến giọng của Mục Sơ Hàn.

"Cố Bảo Bảo." Cô ấy vẫn gọi thẳng họ tên cô như trước, nhưng ngữ điệu đã không còn đâm chọc nữa. "Chị ở nhà à?"

Cố Bảo Bảo có hơi kinh ngạc: "Sơ Hàn, chị không ở nhà thì ở đâu?"

"Chị không đến chỗ Trịnh Tâm Du hả?" Mục Sơ Hàn hỏi. "Tôi nghe nói hai ngày nay anh đều ở chỗ cô ta, sao chị lại không đi?"

"Chị... đi?" Cô cần phải đi sao?

"Chị đi thì không hay lắm đâu."

Mục Sơ Hàn "Hừ" một tiếng. "Câu này không phải là tôi nói, có người nhờ tôi chuyển lại cho chị. Nếu chị muốn củng cố vị trí Mục thiếu phu nhân thì chị phải đi ngay lập tức!"

-- Củng cố vị trí Mục thiếu phu nhân --

Cô cười, lập tức hiểu ra câu nói này là do mẹ chồng tương lai nhờ Sơ Hàn chuyển lại.

Cô thật không ngờ mẹ chồng lại dạy cô điều ấy, trong lòng cô vô cùng vui mừng.

Ít nhất thì bà ấy đã thừa nhận cô là con dâu đúng không?

"Sơ Hàn."

"Phiền em cám ơn mẹ giúp chị, nhưng chị sẽ không đi."

"Chị có thể đoán được là mẹ!"

Mục Sơ Hàn lại hỏi: "Sao chị lại không đi? Ở đó có rất nhiều phóng viên, anh bị chụp ở đó một mình thì không biết lại nổi lên tin tức gì nữa!"

"Ngày kia chị sẽ đi, nhưng hôm nay và ngày mai thì không được. Cám ơn em, Sơ Hàn!"

"Không đi thì thôi, ai cần lời cám ơn của chị!" Mục Sơ Hàn nói xong liền dập máy.

Ngày kia là ngày cuối cùng, rất nhiều người sẽ đi, xuất phát từ sự lễ phép cô nên đi.

Còn hai ngày này, cô nên đi không?

Không, cô không đi.

Tối hôm qua cô luôn chờ anh nói: "Bảo Bảo, em và Tâm Du cũng coi là người quen cũ, không bằng em đi cùng anh xem có thể giúp một tay không tốt hơn sao?"

Nếu anh nói thế, cô nhất định sẽ vui vẻ đi cùng.

Nhưng anh lại không nói, cho nên cô không có lập trường đi hay không.

Hoặc giả, chuyện quan trọng này anh vốn không muốn cô tham gia vào.

"Thiếu phu nhân, sữa của cô đây, cô mau uống khi còn nóng!"

Tiếng nói của người giúp việc vang lên, cô bừng tỉnh, mình lại suy nghĩ lung tung rồi.

"Cám ơn cô!"

Cả ngày anh không về, Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng không ở đây, cô ở ngoài ban công phòng ngủ, cảm nhận sự trống trải trong căn biệt thự.

Nó vô cùng yên tĩnh.

d...đ.le.e..q.u!yd[ôn]

Cô dựa người vào ghế, lúc ngủ lúc tỉnh, chưa từng cảm nhận thời gian lại trôi chậm đến thế.

Ăn cơm tối xong, Hoan Hoan Nhạc Nhạc gọi cho cô, lúc đầu thì tranh nhau nói chuyện với cô, sau đó thì nói đến đồ chơi, hai đứa liền phân tâm.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Mảnh trăng gầy

Mảnh trăng gầy

Tôi gặp em vào 1 buổi trưa nắng gắt giữa lòng Cần Thơ ồn ã náo nhiệt. Cái cảm giác

24-06-2016
Bố và con gái

Bố và con gái

Bố dạy con gái tập xe máy... - Mạnh vào! Vào số! Ga

29-06-2016
Dạ cổ

Dạ cổ

Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh

25-06-2016
Cu Tí

Cu Tí

(khotruyenhay.gq) Cu Tí là cái tên do bà ngoại đặt cho tôi hồi còn bé. Má kể hồi mới

28-06-2016
Trạm dừng cho trái tim

Trạm dừng cho trái tim

Tôi không biết ngày mai đôi chân ngựa con của tôi sẽ dừng ở nơi nào, trái tim tôi sẽ

25-06-2016
Làm chồng khổ thật

Làm chồng khổ thật

Để trở thành một ông chồng tân tiến, biết chia sẻ và tạo điều kiện nghỉ ngơi cho

23-06-2016