Những câu nói của bà đánh trúng chỗ yếu hại của ông, giọng điệu của ông bỗng thay đổi: "Vậy bà nói nên làm gì bây giờ?"
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Mẹ Trịnh hít sâu một hơi: "Chúng ta đừng đợi thêm nữa mà hãy chủ động xin phá sản!"
Đây là cách tốt nhất trước mắt bọn họ có thể làm được!
Nhưng ông lập tức gạt bỏ: "Không thể nào!"
Mẹ Trịnh cũng tức giận: "Không thể? Chẳng nhẽ ông muốn đợi đến khi tổ thanh tra sổ sách tra ra được vấn đề trước đó rồi lập tức niêm phong toàn bộ tài sản của chúng ta sao? Ông có nghĩ đến không, Du Nhi phải làm sao bây giờ?"
Từng câu từng chữ của bà đánh trúng chỗ yếu hại khiến ba Trịnh không biết nói gì.
Trong lòng ông biết chuyện đến nước này đã không còn cách nào tốt hơn, nhưng muốn ông vứt bỏ tâm huyết của cả đời thì sao ông cam tâm được chứ?
Bỗng ông thở dài, đau buồn nói: "Lẽ nào công ty không cứu được nữa thật sao?"
"Tôi không tin, không tin..."
Mẹ Trịnh biết ông đang có ý nghĩ để Mục Tư Viễn giúp một tay, bà lập tức quả quyết nói: "Chính ông cũng hiểu, công ty đã đến bước đường này, dù là ai đầu tư cũng không có ích lợi gì, ngày mai tôi sẽ sắp xếp, hai ngày nữa chúng ta phải đi làm thủ tục ngay!"
Buổi sáng hai ngày nữa!
Tối ngày mốt chính là tiệc đính hôn của bọn họ!
Trịnh Tâm Du sửng sốt.
Cô ta xoay người chậm rãi đi đến cửa sổ ở phòng khách, đứng một lúc lâu, không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Cho đến khi người giúp việc đến cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta: "Cô chủ, cô Mục ở bên ngoài nói muốn gặp cô!"
Kỳ thật không cần người giúp việc nói, cô ta đã nghe được giọng của Mục Sơ Hàn từ vườn hoa.
"Trịnh Tâm Du, cô tốt nhất nên nói rõ ràng với tôi!"
Nghe giọng đã biết cơn tức giận của cô ta rất lớn.
Trịnh Tâm Du cười lạnh, bước nhanh ra ngoài. "Sơ Hàn, muộn vậy rồi sao cô còn đến tìm tôi?"
Cô ta bước thẳng tới trước mặt Mục Sơ Hàn, dù là đang hỏi nhưng lại không cho người đối diện bất cứ cơ hội nói chuyện.
"Đúng lúc tôi đang đói, chúng ta đi ăn khuya chút gì đi!" Nói xong, cô ta nhanh chóng kéo tay Mục Sơ Hàn đẩy vào trong xe.
Mục Sơ Hàn còn chưa hiểu có chuyện gì thì cô ta đã ngồi vào, khởi động xe.
"Này." Cho đến khi ra ngoài, Mục Sơ Hàn mới bừng tỉnh, hỏi: "Cô muốn đưa tôi đi đâu?"
Cô ta không trả lời, sắc mặt âm trầm.
Bỗng cô ta phanh xe lại, đỗ chiếc xe ở ven đường.
"A!"
Mục Sơ Hàn chưa kịp chuẩn bị nên đầu đập mạnh vào thân xe. "Cô làm gì thế hả?"
"Phải là tôi hỏi cô mới đúng!"
Trịnh Tâm Du lạnh lùng quay sang: "Muộn vậy cô còn đến nhà tôi làm ầm lên là có ý gì?"
"Cô còn hỏi tôi?"
Mục Sơ Hàn tức giận. "Tôi hỏi cô, vì sao cô để anh Văn Hạo đưa cô về? Cô bảo tôi giúp cô làm nhiều chuyện như vậy không phải để đuổi Cố Bảo Bảo, tiếp cận anh tôi ư? Tại sao lại không cho anh tôi đưa cô về?"
"Cô thật ngây thơ!"
Trịnh Tâm Du âm thầm bật cười. "Cô cho rằng lên xe của ai thì cũng thay đổi được gì sao?"
Mục Sơ Hàn không trả lời được câu hỏi cao thâm như thế, cô ta chỉ thấy, hình như lúc này Trịnh Tâm Du rất khác thường.
Chẳng nhẽ cô ta có cách?
"Cô..." Mục Sơ Hàn hỏi dò: "Cô có ý kiến gì hay sao?"
"Tôi có một cách rất hay, lần này tôi muốn tiệc đính hôn biến thành tiệc chia tay! Cô có bằng lòng giúp tôi không?"
Còn cần hỏi nữa sao?
Mục Sơ Hàn không kịp chờ đợi gật đầu: "Nếu cô nói là thật thì bảo tôi làm gì cũng được! Cô nói đi, cô có kế hoạch gì!"
Trịnh Tâm Du khẽ gật đầu: "Sau khi gọi điện cho cô, tôi sẽ nói cho cô biết nên làm thế nào!"
***
Đây là lần thứ tám Tuế Tuế đến đồn cảnh sát nhưng cô vẫn không tìm được người muốn tìm.
Cô thất vọng đi xuống cầu thang, từ xa lại thấy một người quen đi vào cửa chính.
Mục Sơ Hàn?!
Cô ta đến đồn cảnh sát làm gì?
Cô bước chậm lại, cẩn thận quan sát từng hành động của Mục Sơ Hàn.
Cô ta đi rất nhanh giống như có chuyện gấp, hai tay thì ôm chặt một túi hồ sơ.
Tuế Tuế nhanh trí, cúi đầu đi theo bờ tường.
Đợi khi Mục Sơ Hàn đi ngang qua, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cô thò mũi chân ra, thành công ngáng được chân cô ta!
"Ai nha!"
Mục Sơ Hàn mất cân đối, hét lên lao về phía trước.
Túi hồ sơ liền rơi xuống đất.
Tuế Tuế vội vàng nhặt nó lên, miệng túi chưa được dán kín!
Sự phát hiện này khiến cô ấy vui vẻ, không chút do dự lấy thứ trong đó ra!
Chỉ mấy hàng chữ ngắn nhưng lại là bí mật quan trọng của công ty, cô hãi hùng khiếp vía!
"Này! Cô làm cái gì thế!"
Mục Sơ Hàn bám lấy bờ tường ổn định cơ thể, quay lại thì thấy một cô gái nhặt đồ của cô ta lên xem, không khỏi giận dữ.
"Trả lại cho tôi!"
Cô ta ra lệnh, định đi đến lấy nó lại.
Tuế Tuế linh hoạt né tránh, hỏi: "Công ty quảng cáo Hằng Mỹ có quan hệ gì với cô?"
Cô giơ túi hồ sơ lên. "Bọn họ tham ô công quỹ, cô đến để báo cảnh sát à?"
Mục Sơ Hàn sửng sốt.
Cô ta thật không ngờ, chỉ mới một phút mà cô gái xa lạ này đã biết được chuyện cô ta sắp làm!
Không sai, công ty quảng cáo Hằng Mỹ là công ty của nhà Trịnh Tâm Du, không có chút quan hệ nào với cô ta.
Còn tài liệu này cũng do Trịnh Tâm Du đưa cho cô ta, cô ta chỉ dựa theo lời dặn của Trịnh Tâm Du đi báo cảnh sát thôi!
"Cô mau trả đây!"
Nghe Mục Sơ Hàn hét lên, Tuế Tuế không khỏi nhíu mày.
Cô ta ầm ĩ như thế nhất định sẽ kêu cảnh sát đến.
Đôi con ngươi xoay tròn, cô cười khiêu khích với Mục Sơ Hàn: "Muốn lấy lại sao? Vậy tới đây lấy đi!"
Nói xong cô xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Mục Sơ Hàn tính tình hấp tấp mà lại không có não.
Rõ ràng ở đồn cảnh sát bị cướp đồ mà cô ta cũng không nghĩ đến việc báo cảnh sát ngay mà còn chạy theo Tuế Tuế!
Tuế Tuế chạy thẳng về phía trước, cô ta cũng đuổi theo sau.
Nhưng Tuế Tuế đi dép lê thì tự nhiên chạy nhanh hơn giày cao gót của cô ta nhiều lắm.
Thấy cô chạy vào một công viên, Mục Sơ Hàn rốt ruột, cuối cùng cởi giày mới tiếp tục chạy theo.
Song khiến cô ta không ngờ là khi chạy lên cầu vòm trong công viên thì Tuế Tuế đang ngồi chờ cô ta ở đầu cầu!
"Này! Cô rốt cuộc là ai?"
"Mau trả lại đồ cho tôi!"
Tuế Tuế cười, quơ quơ túi hồ sơ lên.
Tay cô rất mảnh mai, dường như chỉ cần sơ ý một chút là túi hồ sơ sẽ rơi xuống hồ.
Mục Sơ Hàn khẩn trương. "Này, cô cẩn thận chút đi! Bằng không cô sẽ đẹp mặt đấy!"
Tâm Du đã nói, lần này có thể thành công hay không có quan hệ trực tiếp với cơ hội cô ta được ở cùng anh Văn Hạo, cô ta tuyệt đối không thể làm hỏng việc.
Tuế Tuế nhướng mày cười nói: "Cô muốn lấy lại cũng được, nhưng cô phải nói cho tôi biết trước, tại sao lại muốn cầm nó đi báo cảnh sát?"
"Cô quản được sao?" Mục Sơ Hàn dậm chân nói.
Tuế Tuế nắm một góc túi hồ sơ, nhàn nhã quạt gió: "Đúng là không liên quan tới tôi! Nhưng túi hồ sơ này có rơi xuống hồ hay không thì hình như rất có quan hệ đấy!"
Nói rồi cô cố ý lỏng tay ra.
Thấy túi hồ sơ sắp rơi xuống, Mục Sơ Hàn vội vàng nói: "Cô dám, cô dám! Được rồi, tôi nói cho cô!"
Dù sao cô ta chẳng có liên quan gì với chuyện này, cô ta có biết thì cũng làm gì được?
Tuế Tuế cười hài lòng, hất cằm ý bảo cô ta nói nhanh.
Cô ta đành phải nói: "Công ty quảng cáo Hằng Mỹ là công ty nhà của bạn tôi, cô ấy bảo tôi cầm tài liệu này đến bảo cảnh sát!"
Chương trước | Chương sau