Chỉ có điều kỳ lạ sao một người đàn ông như anh lại phải bận tâm đến chuyện này? Thực sự không thể nào hiểu được.
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tuy nhiên nếu Châu Sinh Thần không kể hết câu chuyện, cô cũng không cần thiết hỏi kỹ làm gì. Dù sao hiện tại Thời Nghi chỉ là vợ chưa cưới, cho dù thực sự muốn làm một thành viên của gia đình này, có lẽ chặng đường phải đi còn rất dài.
Trong lúc hai người nói chuyện, cô gái tên Liên Tuệ mang một chén trà lên lầu, sau khi hơi cúi cười hành lễ, cô đem trà vào phòng Thời Nghi. Đợi sau khi Liên Tuệ đi, Châu Sinh Thần mới giải thích: "Đây là nước tâm sen, uống một chút có thể ngủ ngon hơn, nhưng không nên uống quá nhiều, ban đêm tỉnh ngủ khát nước cũng có thể uống cho nhuận họng".
Chẳng trách có mùi sen nhàn nhạt.
Thời Nghi thấy xúc động, cô gật đầu, định ngẩng đầu lên chúc ngủ ngon với Châu Sinh Thần thì bỗng nhiên anh cúi xuống.
Khoảng cách gần thế này, thậm chí có thể cảm nhận được đầu mũi anh chạm vào mũi cô, khẽ cọ nhẹ nhưng không tiến thêm bước nữa.
Cô mở to mắt không dám tin.
"Hôn chúc ngủ ngon, được chứ?" Anh hơi nghiêng đầu.
Thời Nghi khẽ nói được.
Hai người cách nhau gần như vậy, đều có thể cảm thấy hơi thở của đối phương.
Nếu không đồng ý thì sao? Anh sẽ làm thế nào?
Cô lúng túng khép chặt mắt lại, cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào môi mình.
Lúc đầu cô tưởng rằng chỉ là khẽ chạm, nhưng chẳng ngờ lại là một nụ hôn sâu kéo dài, môi anh có mùi sen nhàn nhạt, mùi bạc hà đăng đắng nhưng không nồng. Dường như không giống với buổi tối hôm ấy, nhưng tại sao lại như vậy, cô không nói ra được. Thời Nghi chỉ cảm thấy đầu lưỡi của Châu Sinh Thần khẽ lướt qua hàm trên của mình, vậy mà giống như bị chạm vào nơi nhạy cảm nhất, Thời Nghi lùi lại theo phản xạ nhưng rất nhanh anh đưa tay đỡ lấy sau eo, khiến cô bất động.
Châu Sinh Thần nhận ra sự khác thường của Thời Nghi, anh chậm rãi thử tìm lại nơi nhạy cảm nhất của cô.
Cảm giác khi chạm vào chỗ đó cực kì khó chịu, nhưng rời đi lại có chút trống trải. Đến cuối cùng, cô cũng không hiểu là dễ chịu hay khó chịu nữa. Lúc Châu Sinh Thần buông ra, cô thấy hoa mắt, mê muội nhìn anh.
"Vẫn ổn chứ?" Anh dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt cô.
Rất nóng.
Anh trượt ngón tay chạm vào đôi môi đã hơi sưng của Thời Nghi.
Cô hơi tránh, chỉ vâng rất nhẹ.
Cuối cùng Thời Nghi đã hiểu ra điểm khác biệt với ngày hôm đó. Khẳng định Châu Sinh Thần đã rất nghiêm túc nghiên cứu hôn như thế nào, đối diện với một người đàn ông có tinh thần học hỏi như vậy, thật không biết nên khóc hay cười.
Có lẽ do sự yên tĩnh trong núi nên hôm nay cô ngủ dậy muộn hơn nửa tiếng so với thường ngày.
Châu Sinh Thần không ở đó, cô một mình ngồi trong phòng khách chậm rãi ăn sáng. Liên Tuệ và Liên Dung đều đối xử với Thời Nghi vô cùng cung kính, thậm chí có phần dè dặt thái quá khiến cô không nhịn được cười: "Hai em ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì đi ăn đi, không cần ở cạnh chị đâu".
"Ăn rồi ạ". Liên Tuệ nhỏ tuổi hơn một chút, cười nói: "Chắc chị Thời Nghi không biết từ khi cậu cả chuẩn bị đính hôn đến nay, bữa sáng ở đây đều là năm giờ đấy ạ. Vì thế, ngoài chị Thời Nghi ra thì tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều đã dùng bữa sáng từ sớm rồi". Cô cúi đầu cười, tiếp tục ăn canh hạt sen.
Quy định này Châu Sinh Thần chưa từng nhắc đến với Thời Nghi vì muốn để cô thoải mái ngủ, sau đó yên tĩnh ăn bữa sáng. Thời Nghi uống một ngụm canh, gạo tím rất vừa miệng, hạt sen thơm phức, nhưng sự ân cần tỉ mỉ của anh mới khiến người ta rung động.
Sáng nay như đã hẹn trước, anh sẽ đưa cô tới chùa dâng hương, Thời Nghi kiên nhẫn đợi đến mười rưỡi, vẫn không thấy Châu Sinh Thần xuất hiện, cô đành lấy quyển sách đem theo người để đọc giết thời gian. Kim giờ chậm rãi dịch chuyển, cô đang đọc say sưa thì chuông đồng hồ quả lắc bỗng nhiên vang lên, tiếng vang nặng nề có quy luật đúng mười một lần rồi yên tĩnh trở lại.
Mười một giờ rồi?
Cô từ cửa sổ nhìn xuống dưới, Châu Sinh Thần vẫn chưa quay lại, Liên Tuệ trong sân dường như cũng đang chờ cậu cả trở về, lo lắng đi tới đi lui. Bỗng nhiên có bóng người vụt vào, là Liên Dung lớn tuổi hơn một chút.
Tầng lầu không cao, tiếng nói chuyện của hai cô gái nhanh chóng truyền lên.
Liên Dung thở dài: "Càng ngày càng phiền phức, đứa bé mất rồi".
Liên Tuệ "á". một tiếng, hạ giọng nói: "Mất rồi?"
"Ừ, nghe nói là bát tự[1] cô ấy không tốt nên khắc".
[1] Bát Tự: Còn có tên gọi khác là tứ trụ, là tám chữ thiên can địa chỉ tra trong lịch pháp, căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch để tính ra, là một dạng bói toán dựa vào tám chữ này để đoán mệnh cách. (HD)
"Khắc gì chứ? Tối qua rõ ràng là cái cô họ Đường ỷ có thai nên va vào cô ấy trước. Chị nói xem có gì không tốt, đằng này hết lần này đến lần khác nhắc chuyện cô ấy từ hôn trước mặt mọi người? Nếu như cô ấy không từ hôn có khi cậu chủ nhỏ của chúng ta cũng đã ra đời rồi, ai dám châm chọc khiêu khích như vậy?" Giọng nói bỗng nhiên im bặt.
Hiển nhiên họ nhớ trên lầu còn có Thời Nghi, bèn nhanh chóng dừng cuộc nói chuyện lại.
Thời Nghi quá bất ngờ khi nghe những lời ngày, cảm thấy rất sợ hãi về chuyện sinh non và cái chết của cô gái kia. Cô vẫn nhớ lúc ăn cơm cạnh chùa Kim Sơn, Đường Hiểu Phúc bỗng nhiên đi vào.
Cô gái không hợp với Đường Hiểu Phúc kia, Thời Nghi không đoán ra thân phận.
Nhưng hiển nhiên người đã từng có hôn ước với cô gái ấy là Châu Sinh Thần.
Người đầu tiên Thời Nghi nghĩ đến chính là người vợ chưa cưới cô nghe được khi ở Tây An, nhưng cô nhanh chóng phủ định khả năng này, theo lời Liên Tuệ nói, nếu cô ấy không từ hôn với Châu Sinh Thần thì đã sinh con từ lâu. Dựa vào mốc thời gian đó thì có lẽ chuyện đã khá lâu rồi.
Vì vậy còn có người khác sao?
Trong hai mươi tám năm qua, Châu Sinh Thần đã trải qua những chuyện gì cô hoàn toàn không biết.
Giờ đây nhìn thấy Châu Sinh Thần phong nhã lịch sự, không sợ phong ba, dường như cũng không quá hứng thú chuyện nam nữ, rốt cuộc quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Giống như một câu đố, càng tiếp xúc nhiều, càng cảm thấy khó hiểu.
Thời Nghi, mi phải kiên nhẫn, từ từ hiểu anh.
Châu Sinh Thần trở lại vào buổi chiều. Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu lam đậm, quần dài đen, trang phục cả người đều sẫm màu, chỉ có duy nhất cúc áo hơi ánh lên tia sáng màu bạc. Anh yên lặng ngồi xuống cạnh Thời Nghi, nới cúc cổ áo, khẽ thở ra.
"Buổi chiều đi đón bố mẹ em nhé?" Cô rót cho anh ly nước.
"Chuyện này có lẽ phải hoãn lại". Dường như anh đang suy nghĩ phải nói với cô như thế nào. "Trong nhà xảy ra chút chuyện, nói chính xác là có tang nên sắp tới không tiện tổ chức tiệc đính hôn".
Thời Nghi bừng tỉnh.
Việc này rất hợp tình hợp lý nên cô gật đầu, không truy hỏi anh gì nữa.
Châu Sinh Thần thấy cô không kinh ngạc cũng đoán ra được phần nào: "Em nghe thấy bọn Liên Tuệ nói rồi à?"
Cô lè lưỡi, khẽ nói: "Em nghe lén, anh đừng trách họ". Đáy mắt anh thấp thoáng ý cười: "Biệt thự này có sáu mươi tám khu nhà và một nghìn một trăm mười tám phòng, nhiều người nên cũng rất phức tạp. Vì thế...". Châu Sinh Thần ngừng lại, cô nghi hoặc nhìn anh: "Vì thế?"
"Vì thế khó tránh khỏi lời qua tiếng lại, thật thật giả giả, nghe được thì cũng kệ, đừng nghĩ quá nhiều".
Cô cười: "Em biết rồi, thường thì các gia tộc lớn trong phim đều như vậy".
Lễ đính hôn bị huỷ bỏ gấp gáp, tuy cô có thể hiểu được nhưng vẫn phải nói chuyện với bố mẹ.
Hai người về cơ bản đã thống nhất xong.
Châu Sinh Thần gọi điện cho bố mẹ cô, xin lỗi vô cùng thành khẩn, giải thích cũng rất ngắn gọn. May chỉ là đính hôn, mẹ cô cũng cảm thấy trong nhà người ta có tang, cho dù thế nào đi nữa đính hôn cũng không thích hợp, huống hồ chỉ là chuyện ngoài ý muốn, vì thế nhanh chóng thông cảm, huỷ bỏ lịch trình.
Có điều ít nhiều mẹ cô cũng kín đáo phê bình, từ đầu tới cuối mẹ của Châu Sinh Thần đều không hỏi han gì, hoàn toàn không giống thái độ sắp kết thông gia. Thời Nghi đành cười trừ, giải thích rằng mẹ anh ấy đang rất đau lòng với việc có tang bất ngờ, vì thế lễ nghĩa với bên này mới sơ suất như vậy.
Thời Nghi...". Giọng nói của mẹ cô đầy yêu thương, "mẹ cũng không cần con lấy nhà điều kiện quá, gia đình như thế nếu như con cảm thấy không thích ứng được thì vẫn kịp. Nói thật đám thanh niên bọn con, kết hôn rồi ly hôn cứ như trò chơi, huống hồ là đính hôn, con còn có rất nhiều cơ hội để suy nghĩ rõ ràng. Tuy mẹ rất thích anh chàng kia nhưng không muốn lúc nào con cũng thấp hơn người ta một bậc".
"Con biết rồi, con biết rồi". Cô cười, nói đùa: "Con sẽ dần dần tạo dựng địa vị của mình, trở thành người phụ nữ có quyền lực tối cao trong gia đình".
Mẹ bị chọc cười, dặn dò cô không nên thiếu lễ nghĩa phải đến thăm hỏi người họ hàng sinh non kia.
Nghe mẹ nhắc nhở, cô mới nhớ ra phải đi viếng Đường Hiểu Phúc, dù sao thì cũng coi như có duyên gặp người chị dâu này một lần. Lúc hỏi Châu Sinh Thần, anh giải thích cô ấy đã rời khỏi Trấn Giang, Thời Nghi chỉ có thể coi như không có gì.
Sát giờ Châu Sinh Thần mới thay đổi lịch trình, chuẩn bị ngày mai đưa cô về Thượng Hải.
Anh phải giải quyết những chuyện lớn nhỏ còn lại vào buổi chiều, vừa mới đi một lúc thì Châu Văn Hạnh tới, nói là được anh dặn dò đưa Thời Nghi đi dạo xung quanh. Cô vốn rất hứng thú với kiến trúc cổ khổng lồ này nên đương nhiên rất vui vẻ.
Biệt thự Giang Nam kiểu cổ đều là những hành lang dài liên tiếp, từng khu nhà nép vào nhau san sát thế này. Không giống với biệt thự ở Tây Bắc, trong mỗi khu nhà đều có cửa lớn ra vào, quy cách hết sức khuôn khổ, chuẩn mực.
"Anh cả em nói nhất định phải đưa chị đến một nơi". Lúc Châu Văn Hạnh cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Thời Nghi đoán không ra: "Là nơi nào? Từ đường nào?"
Châu Văn Hạnh phì cười: "Chỗ đó bình thường không hay đến lắm, hơn nữa đến cũng chẳng có gì hay. Bây giờ em không nói, đến rồi chị sẽ biết".
Hai người đi sâu vào phía trong, cây cối hai bên đã dần được thay bằng những rặng trúc.
Trúc không nhiều lắm, chưa đến mức gọi là rừng nhưng xung quanh đều có tiếng nước và tiếng gió nhẹ, khiến người ta có cảm giác rất mát mẻ. Đi qua một cánh cửa hẹp, rừng trúc càng rậm rạp hơn, có thể nhìn thấy một toà nhà kiểu cũ cao ba, bốn tầng đang sừng sững yên lặng đằng xa.
"Chính là tàng thư lâu này đây!" Châu Văn Hạnh nói với cô. "Anh cả nói chị đã từng hỏi anh ấy chuyện liên quan đến tàng thư lâu, vì thế anh ấy đoán chắc chị sẽ thích nơi này".
Có gió thổi qua lá trúc vang lên những tiếng xào xạc.
Cô nhớ tới khi ở chùa Thanh Long mình từng hỏi Châu Sinh Thần đã đến tàng thư lâu kiểu cũ, có từng tầng giá gỗ và vô số những cuốn sách chưa. Lúc đó anh làm bộ nghe không hiểu, chỉ cười nhạt, nửa đùa nửa thật nói nơi anh đến có từng tầng từng tầng giá gỗ đặt các dụng cụ thí nghiệm.
Không ngờ nơi đây thực sự tồn tại một chỗ như thế này.
Chương trước | Chương sau