Snack's 1967
Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Thiên Cầm

Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Thiên Cầm


Tác giả:
Đăng ngày: 13-07-2016
Số chương: 284
5 sao 5 / 5 ( 29 đánh giá )

Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Thiên Cầm - Chương 284 - Đại kết cục

↓↓
"Ba, xin ba hãy trả thằng bé lại cho con..." Lâm Tử Hàn đau khổ cầu xin, cô thật ra thực sự hy vọng con là trong tay Lâm Trúc, như vậy chí ít thằng bé rất an toàn, không bị phần tử phi pháp ôm đi"


"Ta thật không có!" Lâm Trúc giơ lên ba ngón tay, làm ra một động tác xin thề nói: "Ta thề..." Lời thề còn chưa nói xong, trong phòng liền truyền đến một tiếng khóc nỉ non to rõ của trẻ con, vang trong tai mỗi người.


"Ba~~~! Ba còn nói không có!" Lâm Tử Hàn tức giận đến rống to hơn, bước nhanh đi vào nhà. Cánh tay lại bị Lâm Trúc chặn nắm lấy, Lâm Trúc xấu hổ sờ sờ mũi, ha ha cười gượng: "Tử Hàn, con đừng đi"


Tiêu Ký Phàm lại không để ý đến ông, nhấc chân cất bước đi đến trong phòng, thiếu chút nữa đụng phải Lâm Tử Y. Lâm Tử Y ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người bên cạnh Tiêu Ký Phàm, tiếp xúc đến ánh mắt tức giận của Lâm Trúc, còn có tức giận khẽ gào: "Không phải bảo con nghìn vạn lần đừng làm cho thằng bé khóc sao?"

bạn đang xem “Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Thiên Cầm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Ai nha ba dượng, thằng bé muốn khóc con cũng không có biện pháp nha" Lâm Tử Y vô tội nhún nhún vai.


"Hừ!" Lâm Trúc phẫn hận nghiêng đầu, thực sự là hối hận chết vì giao thằng bé cho cô. Lập tức nhìn sang Lâm Tử Hàn, lại nhìn sang Tiêu Ký Phàm ôm con đi ra từ trong phòng, hắc hắc cười nói: "Ký Phàm, Tử Hàn à, các con muốn bao nhiêu cũng có thể sinh mà, giao thằng bé cho ta thôi, gặp hai chị em các con một người vô dụng hơn một người, sản nghiệp của Lâm gia lớn như vậy cũng không thể không có một hậu nhân tiếp nhận nha..."


"Rất cảm kích ông để mắt tới con tôi như thế, nhưng ông mơ tưởng!" Tiêu Ký Phàm lạnh lùng nói ra những lời này, ôm con khóc nỉ non không ngớt đi đến hướng xe đỗ.


Đánh chết anh cũng sẽ không để Lâm Tử Hàn chịu loại đau khổ khi sinh này, nói nữa, dù cho hiểu ra, con trai anh, sao lại tiếp nhận sản nghiệp của nhà khác chứ? Tiêu thị còn chưa đủ cho nó sao?


"Tử Hàn, con chỉ cần sinh thêm một đứa thôi" Lâm Trúc không buông tha chuyển hướng Lâm Tử Hàn, cố ý tỏ vẻ đau khổ cầu xin nói: "Tử Hàn, con chỉ cần sinh thêm một đứa nữa thôi, ta thực sự rất thích đứa nhỏ này"


Lâm Tử Hàn khó xử nhìn Tiêu Ký Phàm, lại tiếp xúc đến vẻ mặt không cho thương lượng của anh, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Xin lỗi, ba, ba cũng biết một người không thể sinh con"


"Con đi khuyên nhủ Ký Phàm, cậu ta nhất định sẽ nghe lời con"


"Ba..." Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ khẽ gọi, Tiêu Ký Phàm đã có chút phiền hà, đi phía trước một bước, bỏ ra một tay kéo Lâm Tử Hàn, bá đạo nhét cô vào trong xe.


Tài xế khởi động động cơ, xe chạy ra khỏi biệt thự dưới sự thất vọng của Lâm Trúc, cuối cùng cũng tìm được con về, Lâm Tử Hàn hưng phấn bế con từ trong lòng Tiêu Ký Phàm. Tinh tế đánh giá lông mày của đứa con còn chưa trưởng thành hoàn toàn.


"Ký Phàm, em không biết con như vậy lớn lên giống ai?" Lâm Tử Hàn đột nhiên ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Ký Phàm nói.


Tiêu Ký Phàm hôn một cái lên trán cô, lại cười nói: "Con còn chưa lớn, tự nhiên là nhìn không ra"


Lâm Tử Hàn gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Em hy vọng nó lớn lên giống anh, đẹp trai như anh, còn muốn có bản lĩnh giống anh"


"Chỉ cần đừng mơ hồ giống em là tốt rồi"


"Đáng ghét!" Lâm Tử Hàn hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, cô đâu có mơ hồ, nhiều lắm là chỉ có chút đơn thuần quá độ mà thôi!


Tiêu Ký Phàm kéo cô qua, hôn lên trán cô, nói nhỏ bên tai cô: "Nhưng mà, anh cũng thích em mơ hồ như vậy" Một người phụ nữ mơ hồ đến có thể vì trốn hôn, đi khách sạn tìm con vịt, lại sao không phải cực phẩm sao?


Lâm Tử Hàn vỗ nhẹ lưng con, dựa vào lòng Tiêu Ký Phàm, cảm động, trong nháy mắt truyền khắp tứ chi bách hài.


Mỗi một lần biểu lộ của anh, cuối cùng có thể khơi mào một phần rung động dưới đáy lòng cô, gặp gỡ anh, kiếp này không hối hận!


Trời biết cô lúc này có bao nhiêu hạnh phúc, Tiêu Ký Phàm đồng dạng cảm giác được hạnh phúc bao phủ toàn bộ trái tim, khẽ thở dài, thu thu cánh tay ôm chặt cô.


Phần hạnh phúc này, trải qua nhiều đau khổ, mỗi một lần ôm cô, hôn cô, trong lòng cuối cùng có thể không cần cảm giác được không yên ổn, cũng không cần lo lắng sau một khắc sẽ đột nhiên mất đi cô.


Gặp gỡ cô, yêu cô, có cô. Kiếp này, như vậy là đủ rồi...!


*******************The End**********************


Chương trước

↑↑
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Người bán tượng

Người bán tượng

Một người nọ làm tượng thần Hermes bằng gỗ và đem ra chợ bán. Không một ai đến

24-06-2016
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016
Tuyệt chiêu sở khanh

Tuyệt chiêu sở khanh

S bỗng run bắn người khi thấy hắn đứng chắn ngay giữa cầu. Hắn là tên sở khanh

27-06-2016
Cúc áo của mẹ

Cúc áo của mẹ

Buổi trưa về đến nhà, trước mặt khách đến thăm, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới

30-06-2016
Anh ơi em sai rồi!

Anh ơi em sai rồi!

Cô và anh học chung một trường đại học. Cô là một người lạnh lùng, thờ ơ với

27-06-2016
Người hoàn hảo

Người hoàn hảo

Anh ấy là một người hoàn hảo. *** 1. Anh gọi mẹ tôi là dì, nhà anh đối

24-06-2016