Nó lại cải trang đi học. 1 ngày bình thường hết sức bình yên đối với nó. Hoàng và Như không quậy nó, và cho đến giờ, tên hậu duệ của Tôn Ngộ Không vẫn chưa xuất hiện. Băng thôi không khiến cho nó cảm thấy cắn rứt lương tâm bằng cách lạng qua lạng lại trước mặt nó với 1 bộ mặt vô cùng thê lương và câu nói cửa miệng luôn luôn là : Có ai thấy Tuấn Anh em tui đâu hông? Nó nghe loáng thoáng là cha mẹ Băng đã cho đăng tin tìm Tuấn Anh ở khắp mọi nơi nhưng không có kết quả khả quan. Bởi vì nó đã đăng kí cho Tuấn Anh nhập viện = tên Hoàng Anh, Tí nị cũng đã sửa lại đôi chút khuôn mặt của Tuấn Anh, phòng khi tên Nam lại đến phá quấy. Nó thong thả thưởng thức sự bình yên đến khi vào lớp.
Kì lạ, hậu duệ của Tôn Ngộ Không hôm nay bị bệnh hay sao mà không thấy vào lớp. Có khi nào núi Hoa Qủa Sơn bị sụp, bít luôn đường ra của tên khỉ trời đánh kia hông ta?
_Được zậy cũng mừng à – Nó lẩm nhẩm khi nghĩ đến cảnh tên khỉ nhảy loi choi trong hang động, cố tìm lỗi ra, trong khi nó đi ăn kà rem với Như và Hoàng – Ôi...Hạnh phúc sao đâu á...
Đúng lúc đó...
bạn đang xem “Cô là dân chơi hả? - Vitconxauxi1995ct” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
_Xin lỗi...Ở đây có em nào tên Hân không ạ?
Nó giật thót, nhìn về phía cửa. Chú giao hàng đang cầm 1 bó hoa hồng...to y như bó hoa mà hôm qua tên kia tặng cho nó. Nó thấy lạnh xương sống...Nó đi lên nhận bó hoa mà lòng như lửa đốt, mắt nó liếc chừng xung quanh, sợ bị đột kích,lúc nó trở về, nó cảm giác rõ là có rất nhiều sát khí xung quanh nó...Nó ngồi xuống ghế...vừa mới ngồi xuống thôi...
_Hân ơi! Của ai tặng đấy?
_Ai vậy? Ai vừa ngu mà mắt vừa lé thế hả???
_Trời ạ...Bộ con gái trên đời này chết hết rồi sao?
Bla bla bla
Nó nghe mấy con nhỏ mỏ nhọn kia chí choé với nhau mà tức ói máu. Nó liếc qua bó hoa, cũng lại thấy 1 mảnh giấy nhỏ.Không cần nhìn mảnh giấy, nó cũng thừa biết tên nào bày trò này.
_Em Hân! Của ai tặng em đấy? – Bà cô già nua đứng trên bục, nhướn mày dòm xuống hỏi.
_Ơ...Ơ...
_Nói đi Băng...
_Nói đi, nói ra tụi tui mới biết thằng nào vừa đui vừa ngu thế chứ.
....
_Là tôi!
Cả lớp giật thót, quay về phía cửa.
_Ơ...Charlie!
_Là Charlie đó bà con...
_Chết rùi...
Charlie bỏ ngoài tai những lời nói thì thầm kia, ung dung bước đến chỗ Hằng, con nhỏ vừa phát ngôn 1 câu hết sức dễ ghét.
_Hằng ơi, bạn có thấy mắt mình sáng ko?
_Ờ...Ờ...Sáng, sáng lắm.
_Bạn thử chơi trò đoán ngón tay với mình xem.
Hằng giơ 3 ngón tay lên, ko hiểu Charlie đang muốn làm cái gì.
_3 ngón! Đúng ko?
_Đúng.
_Mắt mình sáng, nhìn rõ thế,vậy mà có ai đó nói mình đui đó.
_Ôi...ai vậy? Ai mà...Nói sai trầm trọng thế? – Vừa đáp, Hằng vừa ngó quanh quất,tìm sự trợ giúp từ mọi người.
Charlie tiếp tục tiến về phía thằng Hùng. Móc trong túi ra cuốn sổ liên lạc.
_Hùng ơi, xem này. Học kì 1 mình đứng hạng mấy?
_Hạng Nhất...-Hùng đáp bằng cái giọng run run sợ sệt. Tên này cũng đã phát ngôn 1 câu vô cùng...nặng
_Thế mà có người nói mình ngu đấy.
_Ơ...Thế hả?Chắc người đó đánh giá sai bạn rồi...
Charlie mỉm cười, bước lên bục.
_Mình nghe nhiều người nói xấu mình lắm cơ. Mà những điều họ nói đều sai hết.Như vậy,mọi người có công nhận:Những người đó là những người ác mồm ác miệng,vu khống nhằm hạ thấp giá trị của người khác ko?
_...Công nhận... – Cả lớp đồng thanh bằng cái giọng xìu xìu. Dĩ nhiên là trừ Minh và Hân ra rồi. 2 người này chẳng để ý gì đến chuyện đang xảy ra hết.
Thực ra Charlie định **** nặng hơn kia. Nhưng vì hắn đang gầy dựng hình ảnh 1 tên con trai ga lăng trong mắt mọi người nên ko tiện.Hắn ung dung bước về chỗ, ngồi xuống cạnh Hân, cười hì hì. Nó đau khổ, liếc qua Minh tìm 1 sự cảm thông nho nhỏ giữa 1 đống sát khí xung quanh, nhưng nó đau lòng hơn...khi Minh bắt gặp ánh mắt của nó, đã nhíu mày, úp mặt xuống bàn đánh 1 giấc ngon lành.
_Cô xin thông báo : 2 ngày nữa, trường tổ chức cho các em đi Sapa chơi 1 tuần...
Chưa nói dứt câu, cả lớp đã oà lên, quăng tập, quăng bút, thậm chí có tên còn lột áo quăng luôn cơ...(khiếp)
_IM NGAY CHO TÔI!!!EM KIA! MẶC ÁO VÀO! Như cô đã nói, chúng ta sẽ được đi Sapa 1 tuần. Các em xin phép cha mẹ đi nhé.Bây giờ, vào bài học.
———————-
Tối hôm đó. Tại nhà nó...
_Trời ơi là trời!!! Đừng có đu lên nhà tui nữa!!! Tường tróc hết sơn là tại ông đó! Biến đi cho tui nhờ!
Trước sự giận dữ của nó, Charlie cứ cười hì hì
_Thiệt là..Tức ói máu!
_Thôi. Đừng ói. Ói cơm thì được, ói máu thì ko được đâu. Người đã ốm cà tong cà teo thế rồi, ói ra hết cho quy tiên sớm àh?
_Mi...Mi dám...-Nó quắc mắt nhìn Charlie, thật sự...thật sự...con mắt của nó bây giờ...rứt là..rứt là...
_Giống chó Chi hua hua quá Băng ơi...Lúc Băng tức lên, 2 mắt Băng nó lồi ra 1 cục như zầy nè – vừa nói, Charlie vừa đưa 5 ngón tay lên, chụm lại, để lên 2 con mắt minh hoạ – giống cái con...Uí da!
Chưa dứt lời, hắn đã lãnh đủ 3 cái đá, 4 cái đấm.
_Híc..dữ quá...dữ như vợ của Sherk ý...vợ của Sherk ít ra còn hiền hơn...đâu như ai kia...Aí! Đau người ta!
Trong khi 2 người "tình tứ" "đánh iu nhau" thì có 1 người đau khổ biết bao. Tại quán Bar do Minh làm chủ...
_Cậu biết không Tom? Yêu người ta...mà trót làm người ta xa cách mình...khó có thể lại gần nhau lắm...
_Này...cậu nốc nhiều rượu quá đó Minh...Nhỡ xảy ra chuyện gì thì...- Người pha rượu ở quầy Bar ra sức khuyên can Minh
_Cô ấy tên Băng...1 cái tên rất đẹp...Đúng ko?À...hay cô ấy tên Hân nhỉ...Her her her...tôi...cũng ko nhớ nữa...À...đúng rồi. Cô bé ấy tên Hân...Cô bé xấu xí...nhưng bên trong lại rất đẹp...đẹp đến mức cậu ko thể cưỡng lại được...- Minh vẫn nói, vẫn nốc rượu cho đến khi gục hẳn.
Người pha rượu bấn loạn, tìm sự trợ giúp.
_Được rồi Tom.Tôi sẽ đưa anh ấy về.
_Ồh. Ra là tiểu thư. Vâng.Phiền cô...
_Anh...Con nhỏ đó dám làm anh khổ như thế này..Em thề, sẽ làm nó khổ gấp mười lần như thế...
Cô gái ấy hôn nhẹ lên trán Minh, dìu Minh ra khỏi quán Bar...
Ngày đi chơi....
Nó ngồi thui thủi 1 mình ở hàng ghế dưới cùng. Như và Hoàng bị mấy đứa kia rủ rê ngồi trên kia với cái tụi mỏ nhọn kia.Những hàng ghế trên coi bộ đã chật cứng.Thế mà bọn nó vẫn cứ chen nhau mà ngồi, công khai tẩy chay cái đứa " xấu xí mà khoái làm chuyện để ý", "dám bỏ bùa 2 chàng đẹp trai nhứt trường", theo như tụi kia nói là nó. Nó cũng mặc kệ, Như và Hoàng lên trên kia ngồi càng tốt,nó không muốn thấy tụi nó suốt ngày cứ quấn quýt nhau như sam thế,nó không thích thấy tụi nó cặp kè với nhau trước mặt nó, vì tụi nó khiến nó nhớ lại nó và Minh lúc trước. Với cả, nó không muốn ban bè của mình cũng bị tẩy chay khi bị bắt gặp đang chơi với nó.
_Càng rộng càng tốt – nó lẩm bẩm,rồi đeo headphone vào, đầu dựa vào cửa sổ, lắc lư theo nhạc. Nhưng chỉ 1 lúc thôi.Nó lại nhớ tới Minh. Tiếng nhạc không còn đưa vào tai nó được nữa, nó bắt đầu suy nghĩ lan man về Minh.
Nó gật gù,hài lòng trước sự sắp xếp vô cùng hoàn hảo của mình.
Bên cạnh có tiếng động, nó quay phắt lại,đưa tay thủ thế. Ai biết được,ở cái lớp này kẻ thù của nó đâu có ít.Nó phòng thủ như vậy cũng chỉ là cẩn thận thoai.
Tên khỉ hâm chớp chớp mắt nhìn nó.
1 phút lặng thinh trôi qua...
Cái khuôn mặt đang thộn ra của nó chợt nghiêm lại,xụ xuống.
_Êy ku! Ai cho mi ngồi đây hử?
_Ờ...Ờ...Ở trên đó hết chỗ rồi. Cô xếp tui ngồi dưới đây.
Nó bực mình thấy rõ, giật phắt đống hành lý dưới chân hắn kéo về phía mình.
Im lặng...Im lặng...chỉ im lặng được 30 giây thôi...
Phía bên kia,tên khỉ cứ tạo ra cái âm thanh gì đó,nghe bực kinh khủng. Nó liếc sang tên kia xem hắn đang lằm gì. Ầy...nó thấy bông gòn...băng keo cá nhân...
_Êy ku! Bị đứt tay hả?
_Ơ...Không! Đâu có...-Hắn bối rối trả lời, làm rơi *** tùm lum cái đống hổ lốn bông băng thuốc đỏ kia.Trong nỗ lực nhặt đồ,hắn vô tình(hông biết có phải âm mưu j không...) để tay vướng vào dây nghe nhạc của nó,kéo luôn cái headphone của nó xuống đất.Nó ngồi yên trên ghế, không nói gì,mắt chăm chăm nhìn tên khỉ đang lúng túng nhặt lại đồ, miệng rối rít kêu xin lỗi.Tự nhiên nó thấy...
Nó bỗng để ý thấy trên mặt hắn có cái gì đó...hình như...Không ngại ngần,nó đưa 2 tay đón lấy khuôn mặt của hắn,nâng lên để nhìn cho rõ. Là vết xước. Rất nhiều nữa.
_Bị gì mà mặt xước nhiều thế? Oánh lộn hử?
_À không...Là là...
Mắt nó nheo lại. Nó đưa những ngón tay run run lên, sờ lên mặt hắn. Có 1 chỗ, không phải vết xước, mà như có vật gì đó đâm vào, rất sâu.
_Là cái gì? Nói mau!
_Là gai hoa hồng...
_Làm gì mà bị gai hoa hồng đâm nhiều thế?
Hắn lúng túng. Hắn không muốn nói là chính nó làm hắn bị như vậy...Nó sẽ cảm thấy có lỗi,tội nó lắm. Hắn lại không giỏi nói dối. Mà nếu không nói thì nó oánh hắn chết...Chỉ còn cách nói thật thôi...
_Ờ...Ờ...Là do...
_Do tui đúng hông?
_Ơ...Không...Không phải
Chương trước | Chương sau