Chỉ là lời này của cô vừa nói xong, tiếng dây thừng văng tung tóe vang lên, cô khẩn trương quay đầu lại, chỉ thấy dây thừng trói trên người anh đã bị giãy đứt rồi.
Anh? ? Thậm chí còn có loại sức lực này ? ? ?
Sợi dây thừng to như vậy anh cũng có thể giãy đứt ? ?
“ Bảo bối, em xem thường sức lực của anh rồi đó.” Anh cười tà mị, đứng dậy đi về phía cô.
bạn đang xem “Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Hai chân của cô như hơi nhũn ra, bước nhanh về phía phòng ngủ chạy trốn, chặn ngang khóa cửa lại.
Cô biết, một khi cửa này mở, như vậy có nghĩa là cô thật sự sẽ bị anh giày vò đến chết.
Cô không hối hận khi trói anh, cô chỉ hối hận là tại sao không dùng dây xích sắt để trói anh.
Ngoài cửa vẫn rất yên tĩnh, không có một tiếng gõ cửa nào của Dạ Thiên Ưng.
Cô hơi cúi lưng xuống, muốn bí mật nhìn qua khe cửa xem Dạ Thiên Ưng có hay không ở bên ngoài.
Đúng lúc này thì……
Đột nhiên một đôi tay ôm ngang eo của cô, cô theo bản năng quay đầu lại: “Anh…… Anh làm sao vào đây được???”
“Trèo cửa sổ.”
Trời ơi, đây là tầng năm a, tính là anh từ ban công đi đến cửa sổ này, chẳng lẽ không sợ bị ngã chết sao?
Bây giờ anh vì hành hạ cô, thật đúng là dọa máu mình mà.
“Anh Bắc, tha lỗi cho em đi, em chỉ vừa mở một trò đùa nhỏ với anh thôi mà!” Lúc này lời nói của cô đã tràn đầy khẩn cầu.
Anh khẽ mỉm cười, ôm ngang lấy cô, cô vẫn còn đang trên giường: “Bảo bối, em xin anh Bắc cũng vô dụng, anh cũng cùng với em mở một trò đùa nhỏ nhé.” Dứt lời, anh đưa tay xé cái áo sơ mi duy nhất trên người cô ra.
Vừa vặn dùng đoạn dây thừng còn lại lấy hai tay của cô cột vào đầu giường, lấy một sợi dây màu đen, che hai mắt cô lại.
Cái gì cô cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dùng cảm giác, cô cảm thấy Dạ Thiên Ưng hình như đi rồi: “Thiên Ưng anh đang ở đâu?”
Anh ngồi vào ghế sô pha ở đầu giường, vẻ tà mị phủ trên mặt, khẽ cắn ngón tay, nhìn chăm chú vào cô bởi vì khẩn trương mà không ngừng vặn vẹo thân thể.
“Thiên Ưng, nói chuyện với anh đấy.” Chiêu đen tối, hai tay lại bị trói, giọng điệu của cô có chút bất lực.
Đứng dậy, anh nhẹ nhàng cất bước ra khỏi phòng ngủ, cầm một chai vang đỏ cùng với cái ly đế cao đi vào phòng ngủ, đi đến bên cạnh cô, rót rượu vào trong ly đế cao, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, anh mang toàn bộ rượu còn thừa đổ lên trên người của cô.
“A —- lạnh quá, là cái gì vậy?” Nhìn không thấy, chỉ có thể cảm nhận, cô có thể ngửi được mùi hương của rượu, cũng có thể cảm thấy cảm giác mát lạnh của rượu.
Anh vẫn im lặng, cúi đầu dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm thân thể dính đầy rượu đỏ của cô, đầu lưỡi chậm rãi quét qua cổ, hai vai # đã che giấu #. 10nlk.
“Ừ.” Khẽ ngâm một tiếng.
Chiêu đen tối, bị anh dùng miệng trêu đùa thân thể càng thêm nhạy cảm, càng làm cho bất đồng. 14967626
Một dòng điện quét xuôi chỗ bụng của cô, đầu lưỡi linh hoạt của anh xoay một vòng trên bụng bằng phẳng của cô.
# đã che giấu # cô biết anh muốn làm gì, cô phát ra một âm thanh cầu xin.
Anh tà mị cười, đem rượu vang để bên cạnh, đầu lưỡi thỏa thích mút hoa lúa xinh đẹp của cô, cô mê loạn(mê hoặc, hỗn loạn) đung đưa đầu, khẽ cắn xuống khóe miệng.
# đã che giấu # bỏ cái quần làm vương bận, dục vọng của anh thật lớn dường như muốn căng ra nổ tung như mọi khi, buông lỏng dây thừng cột ở đầu giường, thân thể của anh quay lại một chút.
Cảm thấy tư thế này, cô hơi sửng sốt: “Thiên Ưng?”
# đã che giấu # “Anh muốn trừng phạt em!” Anh nói giống như trêu đùa, cầm rượu vang bên cạnh đổ toàn bộ lên trên lưng bóng mịn của cô.
# đã che giấu # cô đã gần như điên cuồng rồi, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ, cô đã không đếm được bản thân mình cuốn the mấy lần rồi.
Chỉ có thể ngửi được trong phòng hương vị mê loạn cùng với hương thơm của rượu, còn có đầu óc kia của cô không phân biệt rõ được thật giả.
# đã che giấu # dường như hết thảy đều đã dàn xếp, anh muốn cô sinh cho anh một đứa con, anh muốn một gia đình……
Buông hai tay ra, cả người cô vô lực xụi lơ ở trên giường, cởi dây thừng ở cổ tay cô, cùng với miếng vải đen phủ trên mắt, anh mỉm cười, pha trò hỏi cô: “Bảo bối, lần sau tiếp tục trêu đùa anh.”
“Em phục rồi.” Giường đã bị rượu vang làm ướt rồi, nhưng cô lại không có sức lực đứng dậy, mà ngay cả hơi sức mặc quần áo cũng đã không có rồi.
Kéo thân thể mệt mỏi của cô, anh đem áo sơ mi che trên người của cô, ôm ngang lấy cô, đi về phía phòng ngoài.
“Chúng ta đi đâu?”
“Quay về nhà của chúng ta.”
Có ý gì? Nhà của chúng ta là có ý gì?
Cô ngạc nhiên với lời giải thích của anh.
Chỉ phán đoán đánh giá anh. Một lúc xe đến khu biệt thự cao cấp.
Dọc đường đi, cô nhìn biệt thự xung quanh, một tòa nhà chế tác thạch anh hết sức hấp dẫn ánh mắt cô: “Cái biệt thự này thật đẹp nha.”
Đó là nơi anh cùng những người phụ nữ ngày trước đã dùng qua, anh sẽ không bảo cô vào lưu lại, cũng sẽ không nói cho cô, trước đây anh sa đọa không chịu nổi cuộc sống dù cho ở nơi nào cũng trải qua: “Nhà của chúng ta hấp dẫn hơn.”
Dọc đường đi, cô nhìn biệt thự xung quanh, một tòa nhà chế tác thạch anh hết sức hấp dẫn ánh mắt cô: “Cái biệt thự này thật đẹp nha.”
Đó là nơi anh cùng những người phụ nữ ngày trước đã dùng qua, anh sẽ không bảo cô vào lưu lại, cũng sẽ không nói cho cô, trước đây anh sa đọa không chịu nổi cuộc sống dù cho ở nơi nào cũng trải qua: “Nhà của chúng ta hấp dẫn hơn.”
Dứt lời, xe dừng trước một căn biệt thự thạch anh màu tím nhạt, đưa mắt lên nhìn, toàn bộ bên ngoài đều làm bằng thạch anh, biệt thự ba tầng lại hùng vĩ.
Trước biệt thự bể bơi thật lớn sóng gợn lăn tăn, vườn hoa đủ các loại hoa tươi.
Quả thực như một tòa biệt thự trong mộng ảo, cô hoàn toàn nhìn ngây người.
“Đây là?”
“Anh đã nói rồi, là nhà của chúng ta, từ nay về sau chúng ta sẽ mãi mãi sinh sống ở nơi này.”
Đây là anh một mực đặt kế hoạch xây dựng biệt thự, tổ ấm mới của bọn họ, không có bất cứ người phụ nữ nào từng bước vào, mà cô là người phụ nữ đầu tiên bước và biệt thự này, cũng là nữ chủ nhân của tòa biệt thự này!
Nhà của bọn họ, ha ha, mãi mãi? Tim của cô nhảy lên bùm bùm.
Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, đi vào trong biệt thự, phòng khách tầng một hoa lệ mà thanh lịch, lầu hai có rất nhiều phòng ngủ.
Đẩy của một gian phòng ngủ, cô ngây ra.
Toàn bộ là màu hồng phấn, bên trong đầy búp bê, còn có một cái giường trẻ con.
“Căn phòng này là?”
“Phòng của con chúng ta.”
“. . . . . .” ‘bùm’ lập tức, gò má của cô nóng rực lên, khẽ đám xuống lồng ngực của anh, ngượng ngùng cúi đầu: “Ai muốn sinh con với anh hả?”
Mặt của anh âm trầm xuống, lời nói cũng đã tràn ngập chất vấn: “Vậy em muốn sinh con với ai?”
“Đáng ghét! Em mới 18 tuổi, anh chuẩn bị cái này có phải có chút sớm hay không?”
“Sớm sao? Anh không đợi kịp nữa rồi.” Anh muốn một gia đình, muốn cùng cô có được một gia đình thực sự……
Giường lớn ở phòng ngủ mới của bọn họ là hình tròn, vừa lớn lại vừa thoải mái , cô mông lung từ từ mở mắt ngái ngủ đã là sáng sớm rồi.
Anh đã chuẩn bị xong điểm tâm.
Đôi khi cô rất muốn mắng mình, mỗi lần nấu ăn đều là anh làm, nhưng cô lại không có sức chia sẻ.
Mỗi ngày anh đều ở bên ngoài bận bịu, ở nhà còn phải bận rộn.
Tương lai cô thật sự có thể làm vợ anh sao? Cô có khả năng giúp anh cái gì?
“Thiên Ưng, quần áo bỏ quên trong nhà trọ rồi.” Cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi kia từ ngày hôm qua.
Ngẫm lại, hôm nay còn muốn đi làm, giờ đi nhà trọ lấy quần áo chắc chắn đến muộn.
“Lầu ba, phòng đầu bên trái, có quần áo của em.”
Có quần áo của cô? Cô đã đưa quần áo cho anh lúc nào?
Chạy tới lầu ba, cô đẩy phòng bên trái ra.
Oa.
Toàn bộ vách tường trong phòng đều là gương, phía tay trái treo không dưới trăm bộ trang phục nữ, phía tay phải giá giày cũng trưng bày vô số đôi giày.
Cỡ quần áo, cùng với số giày, toàn bộ đều là số đo của cô.
Rốt cuộc anh đã chuẩn bị căn phòng này bao lâu?
Thật sự giống như tân hôn của gia đình thông thường, cái gì cần có đều có.
“Thích không?” Dạ Thiên Ưng gắt gao ôm cô từ phía sau lưng.
Đôi mắt của cô phủ lên một tầng nước mắt cảm kích: “Nhà này anh đã chuẩn bị bao lâu?”
Ha ha, thời gian cụ thể? Có lẽ là từ hai năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cũng đã chuẩn bị nhà này rồi đấy: “Rất lâu, rất lâu.”
“Thiên Ưng, em……” Cô đối với sự sắp đặt của Dạ Thiên Ưng thật sự rất cảm động, nhưng mà, cô lại không thích.
“Không thích sao?”
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy không ấm áp bằng cùng anh ở nhà trọ.”
Ha ha, anh cũng có loại cảm giác này.
Bọn họ đều là cùng một loại người, có lẽ hoàn toàn không có phúc hưởng thụ loại xa xỉ này.
Đối mặt với gian phòng lớn bọn họ đều có loại cảm giác rộng lớn, mênh mông không thực tế, mà đối với cái nhà trọ nho nhỏ kia bnj họ ôm trong lòng một phần ấm áp……
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ cầm ☆★ đầu ☆★ là ☆ sói ★ lớn ☆ nhất ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
☆★☆★☆★☆★ ngài ☆★ ☆★ cầm ☆★ đầu ☆★ là ☆ sói ★ lớn ☆ nhất ★ ☆★ viết ☆★ làm ☆★ động ☆★ lực ☆★☆★☆★
“Tiếu Cục trưởng, tôi là Thiên Ưng.”
“Thiên Ưng à, ta vẫn luôn luôn chờ điện thoại của cậu đây, ha ha, bây giờ cậu có tiện đến chỗ tôi một chuyến không?”
Chương trước | Chương sau