Con Đường Cầu Hôn Dai Dẳng
Tôi và Khang Duật ở Phủ Thuận suốt 10 ngày, đi đến từng ngóc ngách của Phủ Thuận. Khi rời đi, mẹ chồng tương lai của tôi nước mắt nước mũi sụt sùi, tôi có thể hiểu được nỗi lòng của người mẹ không có con trai thường xuyên ở bên, lên máy bay, không kiềm được hỏi Khang Duật, sao không đưa bà lên Thượng Hải sống cùng. Bây giờ đã không giống trước, anh không còn là cậu học trò nghèo sống nhờ nhà người khác nữa.
Khang Duật trả lời, bà ở Phủ Thuận cả nửa đời người, quen với cuộc sống ở Phủ Thuận, bạn bè cũng là người ở đây, tuy muốn bà lên Thượng Hải, nhưng không chỉ thói quen sinh hoạt khác trước, mà bạn bè cũng chẳng có một ai, tuổi ngày càng lớn, mỗi ngày chẳng phải lại càng thêm khó khăn, hơn nữa thời tiết Thượng Hải lại hoàn toàn trái ngược với miền Bắc, nhất là vào đông, ở Thượng Hải không đã không ấm áp, lại còn ẩm ướt lạnh lẽo, sợ rằng các đốt ngón tay bà sẽ không chịu được mất.
bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tôi nghĩ cũng đúng, không phải người trẻ tuổi, khó có thể hòa nhập với sự xa lạ của cuộc sống nơi thành thị.
Nhưng mà, tôi cũng biết, khi chia tay, Khang Duật còn đau buồn hơn cả mẹ anh.
Tôi dựa người vào vai anh, nắm lấy tay anh thỏ thẻ – “Duật, sau này hằng năm em sẽ cùng anh trở về gặp mẹ anh, nếu anh không rảnh thì em sẽ đến một mình!”
Khang Duật rất cảm động, bao lấy tay tôi, nói – “Không chỉ là mẹ anh, còn là mẹ em nữa!”
Tôi cười, anh cũng chẳng cần nói gần xa nhắc nhở tôi, trái tim này sớm đã là của anh rồi.
Sau khi máy bay cất cánh, chơi bời cũng thấm mệt, hơi buồn ngủ, liền gối đầu vào vai anh.
“Miểu Miểu!”
“Vâng?” – Tôi mơ mơ màng màng trả lời.
“Chờ đến khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn ngay, được không?”
Tôi lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh cực kì nghiêm túc, như thể chỉ cần tôi đồng ý, ngay cả mạng sống anh cũng giao hết cho tôi.
Tôi lại dựa sát vào người Khang Duật hơn, nắm tay anh thật chặt – “Được!”
***
Sau khi trở về Thượng Hải, Khang Duật liền bận rộn, các nhiệm vụ đều là bay chuyến quốc tế, có nhiều nơi tôi còn chưa nghe qua tên bao giờ. Tôi bận hơn cả anh, năm cuối cấp quan trọng, không chỉ phải làm luận văn, còn cần phải tìm chỗ thực tập, bận đến sứt đầu mẻ trán. Hai đứa đều không có thời gian, càng ngày càng ít gặp mặt nhau.
May mà internet phát triển, có thể dựa vào chat hình, MSN, QQ mà nhìn mặt nhau, trò chuyện đôi ba câu, hỏi han tình hình đối phương.
Lúc tôi đang đau đầu làm luận văn, Diễm Diễm sau khi tốn hết 350 bản sơ yếu lí lịch cũng đã tìm được việc làm, tuy tiền lương không cao, nhưng còn hơn nằm khểnh ở nhà, nó vui vẻ gia nhập đội ngũ công nhân viên chức, có điều lúc cần kiến thức thì lại thiếu xót, sau khi bước vào xã hội mới biết rằng bằng cấp và kinh nghiệm rất quan trọng, vì thế tuy làm nhiều, nhưng cũng tham gia một lớp bổ túc cho người đi làm, trau dồi Anh văn chuyên ngành, cuộc sống rất phong phú.
Qua nửa học kì, Khang Duật đem một phần hai tiền tiết kiệm mua một căn hộ trả góp, căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, không lớn nhưng ở khu rất tốt, bác Thẩm cũng rảnh rỗi nên giúp việc tu sửa.
Trang thiết bị cũng rất đơn giản, bởi Khang Duật có phòng ngủ riêng ở công ty, lúc về nhà bác Thẩm ngủ nên đem căn hộ cho thuê, lấy tiền thuê để trả góp, hơn nữa tiền lương anh cũng cao, không quá nửa năm, đã trả góp xong xuôi.
Tôi cũng vừa chính thức tốt nghiệp.
Ngày 9 tháng 7 năm 2003, là lễ tốt nghiệp của tôi, bởi vì lúc ấy Khang Duật có nhiệm vụ bay sang Paris, cho nên không thể tới chúc mừng, nhưng sáng sớm liền gọi điện cho tôi, còn đặt riêng một bó hoa hồng thật lớn ở cửa hàng, bù đắp phần nào tiếc nuối của tôi.
Bố mẹ nhìn tôi đội mũ, mặc áo học sĩ, vui sướng đến chảy nước mắt, Diễm Diễm thì cầm máy chụp, giúp tôi chụp ảnh, sau đó tìm Linh Lợi, nhờ cô ấy chụp cho cả nhà tôi một bức.
Lúc kết thúc buổi lễ, tôi và những người bạn không định ở Thượng Hải, trở về quê, hoặc định đến những thành phố khác ôm nhau khóc lóc.
Cùng trường với nhau bốn năm trời, đến khi chia tay, mới biết thời gian người với người ở chung với nhau thì ra cũng ngắn ngủi thế thôi.
Thế là cùng một lúc, đám chị em chúng tôi đều tốt nghiệp cả, đều mong có ngày sum họp với nhau.
Tiếc là, khi ấy Khang Duật phải bay đến Đức, vẫn không thể cùng tham gia.
Tôi là một người rất thấu tình đạt lí, biết rõ đây là lúc quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh, hoàn toàn thấu hiểu cho sự bận rộn ấy. Về chuyện anh bảo chờ tôi tốt nghiệp xong liền kết hôn, tôi ghi nhớ trong lòng, nhưng cũng chẳng hề sốt ruột, bởi tôi tin tưởng Khang Duật.
Tôi vừa tìm việc, vừa chờ đến khi anh bớt bận rộn, lúc ấy dù tôi có nổi cáu, trút giận, ồn ào ầm ĩ bao nhiêu, tin rằng anh cũng không trách.
Chỉ phiền nhất là mẹ tôi, liền bắt đầu tìm bạn trai cho tôi và Diễm Diễm.
Cái này đúng là bệnh chung của các bậc phụ huynh, lúc đi học thì không cho yêu nhau, tốt nghiệp xong thì liền mong con cái mình yêu đương phóng khoáng. Nào có chuyện dễ vậy.
Sau khi tốt nghiệp, tôi muốn nói với mẹ không chỉ một lần rằng, tôi đã có bạn trai, thậm chí đã bàn tới chuyện kết hôn, nhưng nhìn những người mẹ đang xem xét có hộ khẩu Thượng Hải, không phải thạc sĩ cũng là nghiên cứu sinh, tôi đột nhiên mướt mồ hôi vì Khang Duật.
Tránh chuyện rút dây động rừng, tôi tiếp tục che giấu, chờ khi Khang Duật quay về, hai đứa có thể vui vẻ bên nhau.
Nhưng trời mây gió bất ngờ, người họa phúc sớm chiều, tới khi Khang Duật rảnh rỗi được chút, bác Thẩm đến bệnh viện phát hiện ra bị ung thư gan thời kì cuối. Tôi và Khang Duật không còn thời gian đâu mà bàn chuyện kết hôn, chỉ nghĩ đến chuyện chăm sóc cho bác thôi đã rối tung rối mù.
Bác Thẩm không có con, người thân đều ở nước ngoài, đương nhiên Khang Duật là người chăm sóc khi bác ngã bệnh.
Con người là thế, không thể biết trước được chuyện gì, có thể sống rất vui khỏe, nhưng một khi phát hiện mình mắc bệnh nan y, như thực vật trên sa mạc, cho dẫu thế nào, cũng nhanh chóng khô héo.
Chỉ mới bốn tháng, còn chưa kịp sang năm mới, bác Thẩm đã rời khỏi thế gian.
Tôi chưa từng thấy Khang Duật khóc, cũng chưa từng nghĩ tới, một người đàn ông có thể khóc thương tâm đến vậy. Anh đã xem bác Thẩm như cha mình, thậm chí còn định sẽ mua một căn nhà lớn, định để bác ở cùng tôi và anh sau khi kết hôn.
Tôi có thể hiểu được, còn xúc động theo, một ‘lão ngoan đồng’ như bác, sẽ là nỗi nuối tiếc nhất suốt đời Khang Duật.
Cũng bởi chúng tôi đã quyết định người chủ hôn sẽ là bác từ trước.
Lễ truy điệu được tổ chức ở nhà tang lễ Long Hoa, chọn một phòng nhỏ, không nhiều người lắm, nghi lễ cũng rất ngắn gọn. Rất nhiều bạn bè của bác Thẩm đã đến, quan tài là Khang Duật tự mình đóng đinh, cũng do anh đưa bác đến nơi hỏa táng, bốc từng nắm tro, bỏ vào hủ cốt.
Khi bác Thẩm hạ huyệt, ngày âm u, như cả ông trời cũng đang khóc, Khang Duật mua một phần mộ ở nghĩa trang núi Thiên Mã khu Tùng Giang Thượng Hải. Anh biết bác Thẩm thích ở những nơi cao, nên đặc biệt đặt mộ phần ở trên núi.
Anh tự mình bỏ hủ tro cốt vào trong huyệt, vành mắt đỏ hồng nhìn huyệt lấp xi măng để bảo tồn. Lúc lập bia, người thợ khắc hỏi – “Muốn khắc gì lên chăng?”
Khang Duật trả lời – “Cha quá cố Thẩm Bách Tùng! Con nuôi Khang Duật lập.”
Người thợ gật đầu, bắt đầu khắc chữ, Khang Duật vẫn đứng ngây trước mộ, không hề cử động.
Tôi biết có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể im lặng cùng anh. Cuối cùng anh không gắng gượng nổi, xoay người ôm lấy tôi, khóc thật to.
Anh khóc rất lâu, như thể muốn chảy hết nước mắt của một đời.
Tôi cũng đau xót trong lòng, khóc chung với anh.
Chờ đến khi bia đã được thợ làm xong, chữ được sơn vàng, cuối cùng Khang Duật cũng bình tĩnh lại, nhưng từ đầu đến cuối chưa hề buông tay tôi.
“Anh ơi, kiểm tra lại đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi lập bia!”
Khang Duật gật đầu, tôi liền bảo – “Anh thợ ơi, khoan đã, thêm mấy chữ vào nữa!”
Khang Duật vô cùng kinh ngạc nhìn tôi – “Miểu Miểu?”
Tôi hướng về người thợ kia mà nói – “Làm phiền thêm vào – Con dâu nuôi Âu Dương Miểu Miểu!”
Khang Duật xúc động run lên – “Miểu Miểu!”
Tôi nắm chặt tay anh – “Tuy rằng bác ấy không thể làm người làm chứng cho đám cưới chúng ta, nhưng lập bia cho bác là anh và em! Cũng như nhau cả!”
Khang Duật lại ôm tôi mà khóc, có điều lần này anh khóc vì hạnh phúc.
Chuyện bác Thẩm vừa qua, Khang Duật cũng không rảnh rỗi nữa, lại lao đầu vào công việc, vì chuyện của bác Thẩm, tự dưng chúng tôi không còn tâm sức đâu mà đề cập chuyện kết hôn, đến tết, có lẽ vì bác Thẩm qua đời nên càng làm anh nhớ người mẹ đang ở Phủ Thuận xa xôi. Được mấy ngày tết, anh bay về Phủ Thuận.
Đương nhiên tôi không thể đi cùng, phải ở nhà ăn tết.
Nhoáng cái là qua năm 2004, tôi lại lớn thêm một tuổi, trong tết Khang Duật và tôi có gọi điện thoại cho nhau vài lần, bảo rằng phải qua Nguyên tiêu mới về được, tôi cũng chỉ dặn dò anh phải chăm sóc bản thân, không nói gì khác.
Ngày 14 tháng 2 năm đó, tôi đang buồn bực không biết tại sao Khang Duật không gọi điện cho mình, cũng không đặt cửa hàng mang hoa hồng tới như năm trước thì mẹ tôi vào phòng, quăng một bộ quần áo vào người tôi.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” – Tôi bị quần áo che lấp, không thể nhìn được gì.
“Mặc quần áo vào, đi xem mắt với mẹ!!” – Mẹ bắt lấy tay tôi, nhét vào trong tay áo.
“Xem mắt gì chứ!!” – Con gái mẹ đã là hoa có chủ rồi, chỉ là mẹ không biết mà thôi.
“Đừng nói là con không muốn đi, mẹ nói cho con biết, hôm nay con không muốn cũng phải đi, điều kiện của đối phương rất tốt, không đi sẽ mất cơ hội, có biết không!!” – Mặc đồ xong, mẹ còn lấy lược chải đầu giúp tôi.
“Mẹ đi mà tìm Diễm Diễm ấy!” – Tôi mặt dày quăng nợ cho em gái.
“Con nhỏ kia cũng giống con, vừa nghe tới xem mắt, liền cắp dép chạy mất!”
Tôi đổ mồ hôi lạnh, mình đã chậm một bước rồi!!
“Á mẹ, mẹ ơi, mẹ nhẹ tay thôi, rách da đầu con rồi!” – Tôi giơ tay ôm đầu.
Mẹ tôi quyết tâm muốn tôi đi xem mắt, sợ tôi chạy, đến cửa cũng khóa trái, sau đó lấy đồ trang điểm của bà, bắt đầu tô vẽ lên mặt tôi.
“Đừng tưởng mình còn trẻ mà không vội chuyện yêu đương. Mẹ cho tụi mày đi học sớm một năm không phải vô ích đâu, là muốn hai đứa sớm kết hôn, bố mẹ cũng sớm yên lòng!”
Tôi lại chảy mồ hôi, từ khi còn nhỏ, mẹ đã tính toán đến thế rồi sao.
Sau khi bôi trét, tôi bị mẹ lôi ra phòng khách, định đi ra ngoài, tôi rất muốn trốn nhưng lại không tìm được cơ hội.
Kính coong! Kính coong! Bấy giờ chuông của reo lên, tôi kích động hết lên – “Mẹ, có khách, có khách!”
Lassie bị nhốt trên sân thượng, nghe giọng tôi liền sủa vang.
Trong lòng tôi lẩm bẩm, mặc kệ là ai, nếu có thể dời sự chú ý của mẹ tôi, nhất định tôi sẽ thắp cho người đó mỗi ngày ba nén nhang.
Mẹ tôi bước ra mở cửa – “Cậu… tìm ai?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa, trợn tròn mắt.
“Thưa bác, cháu là Khang Duật, bạn trai Miểu Miểu!!”
Như thể vừa dẫm phải đuôi mèo, tôi nhảy lùi một bước.
Anh sao đã về rồi, không bảo phải sau tết Nguyên tiêu mới về sao? Còn nữa, anh tới nhà tôi làm gì chứ?
Mẹ tôi nghe xong, tức thì quay đầu về tôi quát – “Âu Dương Miểu Miểu, con giải thích rõ ràng mẹ nghe coi nào!!”
Tôi ngập ngừng – “Đây chính là… chính là bạn trai con.”
“Con có bạn trai từ bao giờ, sao mẹ không biết!” – Mẹ tôi tiếp tục biến thân thành mụ Dạ Xoa.
Trong lòng tôi còn nghĩ thầm, nếu cho mẹ biết, con và Khang Duật đã sớm bị mẹ phản đối.
“Mẹ, mẹ khoan hẵng giận, để anh ấy vào nhà đã được không?” – Con gái lấy chồng rồi thì đều thành người ngoài.
Mẹ tôi nguôi bớt, mở cửa – “Cậu, vào đi!”
Khang Duật cởi giày, đi đôi dép mẹ tôi đưa cho, mang theo bao lớn cặp nhỏ bước vào phòng, tranh thủ lúc mẹ tôi vào bếp pha trà, tôi lập tức xông tới hỏi nhỏ bên tai anh – “Sao anh về sớm vậy? Còn nữa, anh tới làm gì?”
Đột nhiên đánh tập kích thế này, tôi hoàn toàn không chuẩn bị tâm lí.
“Cầu hôn!” – Anh bình tĩnh trả lời.
Chương trước | Chương sau