XtGem Forum catalog
Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai

Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 82 đánh giá )

Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai - Chương 18

↓↓
Nhất Định Là Người Vũ Trụ



Nằm viện vài hôm, đến một ngày trước khi ra viện, Khang Duật đến thăm tôi. Mà anh cũng nên đến đi thôi, chứ không thì tim tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Thế mà khi Khang Duật đến, tôi lại không dám gặp. Lúc anh tới, tôi đang nằm kềnh trên giường bệnh vừa ăn táo, vừa đọc truyện thì Diễm Diễm đột nhiên xông vào phòng bệnh cùng anh.

bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Chị, Khang Duật đến thăm chị nè!”

Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa là té xuống đất. Phản ứng đầu tiên là quăng quả táo đang ăn dở cùng quyển truyện qua một bên rồi chui ngay vào trong chăn, nằm ngay đơ trên giường.

“Ngủ rồi, chị ngủ rồi!!” – Tôi nhắm chặt mắt rồi nói.

Rõ ràng Diễm Diễm chẳng tinh ý gì, nó còn chả thèm nghĩ qua chuyện giúp tôi từ chối, lại bảo – “Khang Duật, hai người cứ từ từ trò chuyện, vừa đúng lúc mẹ em mang quần áo về giặt, mới đi nên sẽ không về sớm vậy đâu. Có điều để chắc ăn, em sẽ ở ngoài canh chừng hộ anh chị.

Tuy ngày trước tôi mạnh miệng dám bảo rằng nếu Khang Duật mà tới gặp thì tôi nhất quyết sẽ chia tay, nhưng may mà nhà tôi cách âm tốt, bố mẹ dưới lầu không nghe thấy, vẫn chưa lộ chuyện! May mắn lắm thay!

Tôi nghe đến đó, trong lòng vội gào thét, đừng… đừng để chị mày một mình với ảnh mà.

Tôi đang ở buồng đôi, nhưng bà bác giường bên vừa đi làm xét nghiệm, không biết khi nào mới về, bác ấy đi rồi thì chỉ còn một mình tôi, tôi… tôi… tôi sợ!

Tiếp tục giả chết! Vờ ngủ!

Khi Diễm Diễm đóng cửa, tôi vẫn cảm nhận được Khang Duật đang đến bên giường bệnh, bây giờ lấy tai thay mắt, nên thính giác đột nhiên rất nhạy. Khang Duật chồm người lên cái tủ đầu giường, hình như là lấy cái gì đó, ngửi mùi thì chắc là chuối tiêu rồi, sau đó, anh kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường.

Tôi nghe được tiếng anh hít thở, rõ ràng là đang rất gần, làm tôi càng lúc càng chui vào trong chăn, từ từ rúc vào, đến khi chăn che kín mặt. Đến lúc không cảm thấy gì nữa, tôi mới dám xả hơi một chút.

Thế mà sao Khang Duật vẫn không nói tiếng nào, anh tới đây làm gì?

Nói chuyện? Thế sao lại không lên tiếng, anh không nói thì tôi biết nói thế nào?

Năm phút sau, oxy trong chăn cũng hết, cực kì khó chịu, tôi liều mình chịu đựng, cuối cùng vẫn không làm gì được khi phổi thiếu khí. Không được, tới giới hạn rồi, tôi xốc chăn, ngồi dậy trên giường, hít thở từng ngụm không khí.

Sống… sống… sống rồi!

Ánh mắt lại vô thức nhìn qua Khang Duật…

Á… hù người! Xem cái bộ hung dữ như chó Ngao đang gầm gừ kìa.

Tôi sợ đến không nói được tiếng nào, nghẹn chặt trong cổ họng, tự làm mình bị sặc, tôi giả vờ trợn mắt – “Anh… anh tới lúc nào vậy?”

Khang Duật trừng mắt nhìn tôi – “Lâu rồi!”

Tôi ho khẽ, – “Á… thế sao… lại không lên tiếng?”

“Ai đó trốn trong chăn, giả vờ không hay không biết gì, anh nói gì thì có nghe được sao?” – Anh lạnh nhạt trả lời.

Tôi hơi run một chút, nháy mắt trán đã đầm đìa mồ hôi.

“Vậy sao không lật chăn lên, làm người ta trốn ở trong như đồ ngốc!” – Tôi lầm bầm.

Nào ngờ anh thính tai, nghe được – “Hơi nào, chẳng phải sớm muộn gì em cũng tự mò ra hay sao, việc gì anh phải động tay?”

Gáy tôi đổ mồ hôi như điên, càng lúc càng dữ dội.

Đồ nham hiểm!!

Tôi vặn xoắn mấy ngón tay trong chăn, sau đó cúi đầu, cúi gằm xuống, cằm chạm ngực.

“Anh cho em thời gian trình bày!” – Anh ngồi bắt chéo chân, nhìn tôi như thể một ông lớn.

Rõ ràng anh cũng rõ là tôi đã biết sai rồi.

Đột nhiên tôi chợt nhận ra, mỗi lần tôi nổi điên thì cuối cùng cũng là tôi nhận sai, lần này cũng vậy. Thế là đành nói chuyện khiến mình cứ ấm ức trong lòng.

“Cô ta… gọi em là ‘con béo’, còn nói… không cho em gặp anh…” – Nói ra tôi lại càng thêm tủi thân, chớp mắt vài cái, tức thì nước mắt ngập mi, không nhìn rõ thấy gì – “Nó còn lôi em vào trong lớp, đứng trước cả lớp hỏi… Là nó đẹp… hay em… em đẹp…. Cả lớp đều nhìn vào em, em cảm thấy mình như một con vật, không có chút danh dự nào! Tiểu Phàn không có… anh… anh cũng không có… không ai giúp em cả… em rất sợ…. Em mặc cảm biết là bao nhiêu!”

Nói xong, tôi sụt sịt mũi, cảm thấy thật sự rất oan ức.

Chuyện này cũng do Tiểu Phàn, đưa tiền để nó giám sát, thế mà chưa từng nói cho tôi biết có một người như thế. Khi tôi nằm viện, Tiểu Phàn tới thăm tôi đầu tiên.

Lúc đó tôi hỏi, nó cũng không thua, đáp ngay một câu ‘Cả tên nó Khang Duật cũng không nhớ thì tao nói với mày chuyện đó làm gì?’ khiến tôi im lặng tắp lự. Thế cũng được đi, thì ra là con bé đó bị ăn dưa bở, trong lòng khó chịu, vớ được tôi liền đem ra trút giận.

Khang Duật thở dài một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, an ủi.

Nhìn anh có vẻ đã bớt giận hơn, khiến lòng tôi cũng thêm can đảm, nói tiếp – “Em cũng có tự ái, không đâu lại trở thành người bị bắt nạt! Lúc đó, chỉ muốn tát nó một cái, có điều… lại không dám.”

Nửa câu sau đúng là dư thừa, chọc đúng nọc.

“Hừ, không dám đánh nó thì quay sang đánh anh!” – Anh nhìn tôi, mũi xịt khói.

Tôi cứng đờ, len lén nhìn anh, hôm ấy đầu óc tôi rối loạn, tát anh một cái, không biết là má trái hay má phải. Nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng không còn thấy vết gì, nhưng lúc đó tôi đánh mạnh lắm, không biết có bị thương gì không.

“Đừng có săm soi nữa, là má trái!” – Khang Duật tức giận trừng mắt nhìn.

Tôi rụt cổ – “Em xin lỗi mà!”

Anh hừ một tiếng, với tay bẻ một quả chuối.

“Có đau không?” – Tôi nói vuốt đuôi.

“Em nói thử xem?”

“Lần sau… lần sau em không dám nữa!” – tôi trân trọng hướng tay về phía anh mà thề.

“Lần sau? Còn dám có lần sau nữa hả? Thế nào, em còn tính cho lần sau nữa hả. Lần sau em định làm gì, hay tính lấy dao đâm anh luôn đi cho xong!” – Khang Duật nổi điên, vừa lột hết quả chuối đưa đến miệng tôi thì giật tay lại, hung hăng ngoặm một miếng.

Tôi lập tức lắc đầu, xua tay – “Không mà, em không lấy dao đâm anh đâu!”

Đúng là dễ sợ, vừa tưởng đã nguôi rồi thì lại nổi điên lên thế đấy.

“Được rồi, anh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, tiếp đi!” – Anh ăn xong quả chuối, nhoài người lấy trái khác, tưởng đâu là lột cho tôi, hổng dè lại tiếp tục ăn một mình. Thật quá đáng, rõ ràng biết tôi thích ăn chuối nhất mà.

Tôi nuốt nước miếng – “Tiếp? Tiếp tục cái gì cơ?”

“Nói xem vì sao đang không việc gì em lại vác xác nhập viện?” – Anh tra hỏi.

Tôi ngập ngừng – “Không phải… thì là…”

Tôi chắc rằng anh đã biết nguyên nhân, thể nào Diễm Diễm cũng huỵch toẹt hết cả rồi, anh hỏi vậy rõ là đang muốn tôi tự giác kiểm điểm, Khang Duật rất phản đối việc tôi giảm cân.

“Vì… giảm… giảm cân!!” – Ánh mắt mạnh mẽ như thể có dòng điện cao thế chạy qua, tôi kiên quyết trả lời.

Lời vừa thốt ra, trông Khang Duật giận đến nỗi tóc cũng dựng ngược.

“Em cũng chỉ muốn trông xinh xắn hơn thôi, nào biết là sẽ thế này…” – Tôi không cam lòng, muốn biện hộ cho mình một chút, nhưng nhìn vẻ mặt tối sầm của anh liền lập tức rối rít – “Em biết sai rồi, không dám nữa, không dám nữa!! Em đáng giận, đáng ra không nên giảm cân mới phải, em không nên dày vò bản thân, hại… hại… hại anh lo lắng!”

Rõ là tôi rất sợ anh.

Hình như tóc tai Khang Duật cũng đã quay về trạng thái bình thường, nhìn thấy ánh mắt tôi, có vẻ đang suy tính gì đó, có phải là định tha lỗi cho tôi rồi không? Tôi ngồi ngoan ngoãn trên giường, thật sự là đã biết lỗi rồi mà.

Thật lâu sau, anh đưa cho tôi một quả chuối đã được lột sẵn – “Ăn đi!”

Mắt tôi sáng hẳn… đây… đây là tha cho tôi rồi sao.

“Không giận nữa à?” – Tôi cẩn thận hỏi lại.

“Lo ăn chuối của em đi!” – Tuy anh vẫn trừng mắt nhìn tôi, nhưng đỡ hơn ban nãy nhiều. Tôi vui vẻ cắn quả chuối một cái ngon lành. Ngọt, ngon quá! Tôi ăn xong, vẫn chưa đã thèm, muốn ăn thêm – “Em muốn ăn nữa!”

Khang Duật lột thêm, đưa cho tôi. Tôi ăn, bất ngờ nhìn sang, thấy anh để tay ở đầu tủ, chống đầu nhìn tôi.

Bắt gặp ánh mắt đó… tôi liền lập tức tim đập rộn ràng, mặt đỏ bừng bừng. Khi không anh lại dùng ánh mắt như thể tôi là vật quý báu nhất của mình. Tôi vội đảo mắt, tập trung vào chuyên môn – ăn chuối. Anh chẳng biết mình quyến rũ biết là bao nhiêu, cứ như nam chính trong truyện tranh, làm tôi muốn chảy cả máu mũi.

“Miểu Miểu…” – Anh nhẹ giọng.

“Dạ vâng?” – Giọng nói dịu dàng kia chỉ tổ làm tôi ngứa lỗ tai kinh khủng, như thể có cái gì đang ngọ nguậy ở trong.

“Đừng có giảm cân nữa!”

“Em biết rồi! Không dám giảm nữa!” – Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nổi giận.

“Anh thích phụ nữ ngực lớn!!”

“…”

***

Sau khi xuất viện, tôi biết nghe lời cực kì, ăn ngon ngủ kĩ, tiếp tục vỗ béo bản thân. Cũng chẳng còn cách nào khác, bây giờ, chỉ cần tôi ăn ít hơn bình thường một muỗng cơm thôi thì bố mẹ tôi lại lo sốt vó cả lên, cho rằng tôi lại đang định giảm béo. Tôi nào dám, cũng đâu phải là chưa nhận bài học, không dám nghĩ tới hai chữ ‘giảm béo’ nữa. Cứ thế nên sinh hoạt bình thường cũng chả khác heo là mấy.

Chớp mắt cũng đã trôi qua một nửa kì nghỉ đông, khi sắp đến tết thì lại xảy ra hai chuyện trọng đại.

Việc thứ nhất, nhà của tôi bị chính phủ trưng dụng – phải dỡ bỏ và chuyển đi nơi khác, chuyển vào chung cư cao ốc. Bố tôi muốn một đôi việc, liền lập tức huy động toàn bộ họ hàng, bắt đầu công cuộc chuyển nhà. Tôi vừa bệnh dậy, bố mẹ cũng không nỡ để tôi làm việc nặng, chỉ khổ cho Diễm Diễm, không chỉ phải dọn dẹp phòng mình mà còn phải kiêm luôn phần của tôi, khiến nó suốt ngày than thân kể khổ, la làng lên rằng mình là con được nhặt về.

Mà đã không có phần việc của mình thì tôi càng rảnh rỗi, thường lén chạy đi gặp Khang Duật.

Đêm ba mươi ấy, cuối cùng cũng hoàn thành công cuộc chuyển nhà, vì gấp gáp dọn nhà, mẹ tôi không kịp chuẩn bị đồ ăn gì cả nên bữa tối cũng ăn qua loa. Cả nhà xúm quanh TV cùng xem chương trình chúc tết, nấu đại gì đó cùng mì ăn liền, coi như cũng qua bữa, chưa tới 10 giờ, bố mẹ, cả Diễm Diễm đều mệt rã rời, kéo nhau đi ngủ sớm.

Nhưng ngược lại, tinh thần tôi lại cứ phơi phới. Tranh thủ dịp cả nhà đều ngủ cả, tôi vội vàng chui vào phòng của mình, gọi điện thoại cho Khang Duật, định cùng anh đón thời khắc giao thừa.

Đúng 0 giờ, ngoài cửa sổ như đang phát ‘Chiến tranh giữa các vì sao’, nào là pháo trúc, khói pháo hoa mờ mịt khắp bầu trời, đến là đinh tai nhức óc, khiến tôi và Khang Duật không thể không tắt điện thoại, đồng thời cũng đánh thức bố mẹ và Diễm Diễm dậy. Vì thế, ngay sau đó, cả nhà chúng tôi cũng xuống lầu, gia nhập ‘cuộc chiến’, góp thêm rộn rã, cùng mọi người nghênh đón năm 1997.

Năm mới đã trôi qua như vậy đấy.

Chuyện thứ hai, nhân dịp tháng 10 năm 1997, Thượng Hải đăng cai tổ chức Bát vận hội, sau tết, nhà nước đưa xuống thông báo cho hơn 10 trường trung học Thượng Hải phải tham gia đồng diễn thể dục trong buổi khai mạc Bát vận hội. Chỉ thương cho tụi học trò chúng tôi, bị trưng dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu, trở thành lao động giá rẻ, bắt đầu 8 tháng tập luyện nhàm chán cho buổi biểu diễn.

Nếu đã là biểu diễn khai mạc thì đương nhiên trang phục cổ động phải có màu sắc tươi sáng, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ mấy bộ trang phục kia đáng sợ biết chừng nào. Phần trên bó sát, phần dưới thì chỉ có đúng mỗi cái quần xòe đủ che mông. Màu mè lại càng phát kinh, có trường màu lam tươi tắn, có trường dùng cam hoặc hồng, thế mà trường Nữ Trung lại dùng màu xanh lục như ếch. Gọi nó là xanh ếch cũng đúng lắm, mặc lên người, cho dù có đẹp đến mấy cũng thành ếch cái cả. Sau đó lại còn cầm một tấm bảng tròn hai màu xanh – đỏ, để tạo thành hình ảnh chuyển đổi tập thể. Mãi cho đến ngày ra diễn cũng chẳng biết sẽ tạo ra hình gì, bởi vì chỉ có người ngồi trên khán đài trong sân vận động mới có thể nhìn được mà thôi.

Bởi vì dáng người tôi không mặc được những bộ này, thế nên không cần tham gia tập luyện cho buổi biểu diễn, được đưa xuống tổ hậu cần.

May mà được chuyển xuống tổ hậu cần, chứ muốn tôi mặc trang phục như ếch nhái rồi nhảy múa thế kia, mặt mũi tôi biết để vào đâu.

A Di Đà Phật! Thánh Mập Mạp vạn tuế!

Ấy mà trường Diễm Diễm lại không nhận được thông báo, nên không tham gia tập luyện, thế là so với tôi nó càng vui hơn gấp bội. Toàn bộ nam sinh các trường tham gia thì mang vuốt rồng và phần bụng dưới(*), màu mè ra sao thì tôi cũng không cần nhắc lại, rõ là không thể nào xấu hơn được, phục trang cũng là áo bó quần xòe. Còn nhớ lúc đám nam sinh đang tập luyện ở sân vận động Giang Loan, khi Khang Duật mặc bộ đồ như thế xuất hiện trước mặt, lại khiến tôi cảm thấy như nhìn thấy tên đồng bóng nào…

(*) Có lẽ ý bảo biểu diễn múa rồng.

Nhưng mà, nửa dưới… không biết sao lại chật đến vậy…, khiến tôi chảy máu mũi không dưới mười lần.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Thu về, tình tôi

Thu về, tình tôi

Em à, mình xa nhau bao mùa thu rồi em nhỉ? Mùa thu lá tìm về cội, lá vàng khẽ rụng trong

29-06-2016
Về nhà

Về nhà

Trong khi đợi bạn tôi ở sân bay, tôi đã chứng kiến những khoảnh khắc đáng quí nhất

01-07-2016
Ngốc thế

Ngốc thế

  Người đâu mà ngốc thế không biết! *** "Nè, Nam làm cái gì vậy hả?". Giọng nhỏ

23-06-2016
Ngôi nhà hoa vàng

Ngôi nhà hoa vàng

Trước kia, trong mảnh vườn đó và ở hiên ngôi nhà được trồng rất nhiều hoa cánh

24-06-2016
Bản tình ca màu nắng

Bản tình ca màu nắng

Họ đã xa nhau sáu năm. Cứ ngỡ rằng khoảng cách sẽ dập tắt tình yêu nhưng đối với

23-06-2016
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương