Lưu Lý Quân cay cú nhấc nhân ra khỏi ghế, trở về chỗ ngồi, quay đầu nhìn tôi, nói thêm – “Cứ chờ đó!!”
bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tôi chảy mồ hôi hột, ép người ta thừa nhận là có ghen thì vui đến vậy thật sao?
Chuông học reo hết một hồi mới thấy Khang Duật quay vào lớp, mặt mày vui vẻ.
Tôi như mụ vợ già thức cả đêm đợi chồng về, vừa thấy anh thì tức tối hỏi – “Đi đâu thế?”
Khang Duật chớp chớp mắt – “Không đi đâu cả.”
Tôi lầm bầm – “Có gan làm mà không có gan nhận.”
“Sao vậy?” – Khang Duật về lại chỗ, nhìn tôi.
“Chết đi, đi chết đi!!” – Tôi quay sang anh, quát tướng.
Khang Duật nổi cáu, hình như cũng bực mình lên rồi, nhưng tại giáo viên vừa vào lớp, anh cũng ráng nhịn.
Mấy tiết sau, tôi và anh chiến tranh lạnh, chả ai thèm đếm xỉa gì tới ai, khuỷu tay cành cựa nhau đường phân chia của bàn.
Vất vả lắm mới hết giờ, tôi vung cặp bỏ đi, không hiểu sao lại sượt qua đầu anh.
Tôi không cố ý, nhưng lại chả thèm giải thích, liếc anh một cái, bước ra cổng.
Vừa ra khỏi phòng thấy Diễm Diễm như bướm vờn hoa tung tăng chạy tới, tưởng là tìm tôi, vậy mà câu đầu tiên nó nói lại là – “Khang Duật, em muốn ăn đậu hũ thúi!!”
Mặt tôi xám xịt.
Chuyện gì vậy chứ?
Khang Duật bước ra từ phía sau tôi, trả lời ngay lập tức – “Được thôi!!”
Mặt tôi càng đen thui hơn.
Như vậy là sao? Đã nhanh chóng công khai rồi hả? Không băn khoăn lo lắng tẹo nào sao?
Vừa định nổi giận, Diễm Diễm đã kéo Khang Duật bước qua cổng, tới trước hàng đậu hũ.
Khang Duật để mặc nó lôi đi.
Tôi đột nhiên nhận ra ,rõ ràng chả thèm để tôi vào mắt!! Tức tối đi theo.
Diễm Diễm thật sự ăn rất nhiều, mua đậu hũ thúi, thịt nướng xong thì thôi đi, còn mua rất nhiều sung, ô mai nữa, đã vậy toàn do Khang Duật trả tiền.
Hai người bọn họ tới quan hệ này từ lúc nào?
Ngay sau đó, tôi cay cú bước tới, chỉ vào cây kẹo mạch nha Khang Duật vừa mua cho Diễm Diễm, đẩy nó ra, đứng trước mặt Khang Duật nói – “Tôi cũng muốn ăn!!!!”
Khang Duật hơi sững sờ, sau đó lại sa sầm mặt, nói – “Cậu không được ăn!!”
Tôi phát cáu, hét lớn – “Tại sao? Sao lại phân biệt đối xử vậy hả!!”
Anh cũng hét lên với tôi – “Đã gầy như vậy rồi, lại còn ăn vặt là thế nào! Ngoan ngoãn về nhà ăn cơm cho tôi!!”
“Tôi không cần cậu lo!!” – Tôi quát vào mặt anh.
Anh tức đến nỗi tóc cũng dựng đứng, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cũng không chịu thua, anh trừng thì tôi cũng trừng.
Rất nhiều học sinh cũng tới mua đồ ăn, thấy hai đứa đấu mắt nhau như vậy, đều vây quanh lại xem.
Diễm Diễm đứng một bên, hình như cảm thấy rất xấu hổ, đẩy đẩy tôi – “Chị à, đừng đứng trừng nhau nữa, về nhà thôi.”
“Tao không về!!” – Tôi nói, sau đó tiếp tục thi gan với Khang Duật, lại bị Diễm Diễm sống chết gì cũng cố lôi tôi đến một góc yên tĩnh khác.
Khang Duật cũng đi cùng.
Tôi chả còn tỉnh táo nổi nữa, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng, cả đầu bốc hỏa, nắm lấy cổ áo anh kéo xuống mà hét – “Cậu nói đi, rốt cuộc cậu có thích tôi không!!!”
Khang Duật thoáng sững sờ, ánh mắt đang cau có lập tức mất tập trung, thay vào đó như muốn phát ra tia sáng rất đẹp, anh nhìn tôi, nhưng vẫn không hề trả lời.
Tôi nổi nóng – “Cậu là đồ chó chết, đồ thay lòng đổi dạ!!”
“Thay lòng đổi dạ!?” – Trong mắt Khang Duật mất dần đi tia sáng ban nãy, lại bắt đầu trừng tôi, giọng lạnh tanh – “Ai?”
Tôi gào lên – “Em gái tôi!!”
Diễm Diễm cũng choáng váng, mớ đồ ăn trên tay cũng rớt xuống đất.
Tôi rất nhát, nếu đã nhỡ nói cả rồi, đành giả khóc để che giấu sự xấu hổ của mình thôi, đành ngồi xổm xuống đất, vừa khóc vừa kể lể – “Hai người bắt nạt tôi!! Cậu mua đồ ăn Diễm Diễm, nhưng lại không mua cho tôi. Vậy thì gọi là gì? Không gọi là coi thường thì gọi là gì?!”
“Chị à, không phải vậy đâu, chị hiểu lầm rồi!!” – Diễm Diễm cũng ngồi xuống.
“Tao có mắt, tao thấy hết rồi!!” – Tôi nói với nó như thế, rồi quay sang nhìn Khang Duật, không biết tại sao anh lại không nói lời nào.
Không thấy thì thôi, vừa nhìn thấy đã dọa người ta nhảy dựng lên, Khang Duật đứng đó y như ma vương.
Anh tức tối nhìn tôi chằm chằm, giận đến long trời lở đất, cuối cùng quát thẳng một câu.
“Đồ ngốc, không thấy là tôi đang hối lộ em vợ tương lai sao?”
Ai cơ!?
Tôi ngồi xổm trên đất, choáng váng.
Trong đầu thật hỗn loạn, ý này là….
“Em vợ?”
Em vợ là em là gái của vợ đó hả?
Diễm Diễm là em gái tôi!
Vậy thì tôi… không phải là…
Mặt tôi tái mét, trong đầu bắt đầu hồi tưởng.
Hình như ban nãy tôi có hỏi anh, rốt cuộc cậu có thích tôi không!
Tôi hỏi hả?
Là tôi hỏi hả?
Hảảả!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Có tiếng dây thần kinh nào đó vừa đứt cái phựt.
Tôi đứng lên, đỏ ửng mặt, đối diện anh mà bước thụt lùi… sau đó xoay người, chạy như bay về nhà…
Chương trước | Chương sau