XtGem Forum catalog
Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai

Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai - Chương 04

↓↓
Tôi tự chửi mình, thật là đồ vô dụng, chưa kịp vào đã vội vàng rút chân rồi.

bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thế là cứ đứng ngay ở cửa, hết duỗi ra lại thụt vào.

Một bạn cùng lớp của tôi ngồi gần cửa nhìn thấy, lập tức hỏi lớn – “Lớp trưởng, đang làm cái gì thế hả?”

Đang bực mình, tôi quát lên – “Không cần cậu quan tâm!!”

Âm lượng quá lớn khiến cả lớp đều hướng về phía tôi, Khang Duật cũng quay đầu lại.

Bó tay, tôi đành đau khổ bước vào.

Đến chỗ ngồi, tôi để cặp sách xuống, nhưng không dám nhìn, lại nghe anh chào – “Sớm ha!!”

Sớm cái đầu cậu chứ sớm. Tôi chửi thầm nhưng ngoài mặt không dám biểu lộ gì, cười gượng một cái, trả lời – “Ờ… Sớm… Cậu cũng đến sớm quá ha… haha…”

Tôi lôi hộp bút, sách bài tập, còn có môn chính của tiết này, sách ngữ văn, sau đó ngồi xuống.

Anh cũng không nói gì thêm, tôi càng cảm thấy xấu hổ, lại nghĩ nếu mà không nói gì thì hình như có lỗi với tinh thần truy bài đầu giờ.

Không biết có phải do tôi nhạy cảm quá hay không, lại có có cảm giác rằng Khang Duật đang nhìn mình, nhưng với người đang không dám nhìn mặt anh thì càng cảm thấy khó chịu, bứt rứt.

“Ngày hôm qua…” – Im lặng một hồi, Khang Duật cũng bắt đầu mở miệng.

Tôi vừa nghe tới hai chữ ‘hôm qua’, lồng ngực lại nảy lên một cái. Ngày hôm qua thì sao, hôm qua có cái gì??

Tôi nóng nảy, vội vàng cắt lời anh, đổi đại sang một đề tài khác, vốn là muốn hỏi ‘sáng nay cậu đi ăn chưa?’

Đây chính là câu chào hỏi phổ biến nhất của người Trung Quốc.

Đúng vậy, chính nó!

Tôi trong đầu rõ ràng là muốn hỏi câu này, nhưng lại nhớ tới sự tình đi nhỏ hôm qua của mình, kết quả lời nói ra lại trở nên lộn xộn.

Tôi cứng lưỡi, lắp bắp nói – “Thế cậu… cậu… sáng nay đã… đi… xi chưa?” (Từ ‘ăn –吃’ phiên âm là [chī], còn ‘đi tè, đi xi’ – 嘘嘘’ phiên âm là [shī], nên Miểu quíu quá, nói lộn.)

Lời vừa nói ra, tôi nhìn anh như bị sặc nước miếng, ho khan một trận.

Mấy phút đồng hồ sau tôi mới nhận ra mình vừa nói cái gì.

Mặt tôi lập tức đỏ ửng, lan tới tận mang tai.

Tôi thật là ngu.

Là vạch áo cho người xem lưng, là tự bôi tro trát trấu lên mặt mình đây mà.

Nhất định anh sẽ cho rằng tôi là sinh vật ngu ngốc nhất thế giới.

“Ha ha ha ha ha!!!”

Không như dự đoán của tôi, Khang Duật bỗng phá lên cười, cười cật lực, còn gục đầu xuống, lấy tay đập lên bàn rầm rầm, cười như điên.

Giọng cười của anh khiến các học sinh khác quay xuống nhìn. Một lần nữa, tôi lại trở thành trung tâm của cả lớp.

Tôi thấy xấu hổ chết đi được, đầu càng cúi thấp hơn nữa.

Thấy mọi người đều quay xuống nhìn, không còn cách nào khác, tôi đành đưa tay qua bàn bên, kéo kéo tay áo anh.

Anh nhận thấy, cười nhỏ hơn. Mọi người thấy cũng không còn chuyện gì nữa, quay lên làm chuyện của mình.

Hình như Khang Duật nhịn cười rất khổ, cả người cứ run bần bật. Tôi trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng lại không dám nói gì. Nếu như anh nảy ra ý đồ gì, đem cái chuyện xấu hổ này của tôi nói cho người khác biết thì tôi còn nhìn mặt ai được nữa.

Bảy giờ rưỡi, ngoài trời bắt đầu mưa lâm râm, chúng tôi được ngồi trong lớp nghe phát thanh chương trình thể thao. Động tác của tôi cứng ngắc, cẩn thận từng tí một, không dám đụng chạm, không để cho anh có cơ hội kiếm cớ.

Truy bài xong, nghỉ một chút, tiếng chuông đầu tiên trong ngày vang lên, môn thứ nhất, ngữ văn, bắt đầu vào tiết.

Thầy giáo ngữ văn của chúng tôi cũng là phó chủ nhiệm của lớp, vì làm chủ nhiệm cấp hai sẽ khó lên cấp, giáo viên chủ nhiệm hiện tại dạy anh văn.

Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ chăm chú nghe giảng như trong tiết ngữ văn hôm nay, vô cùng chăm chú. Mỗi câu mỗi chữ đều ghi lại rất kĩ càng, cẩn thận đến từng nét bút.

Thế mà Khang Duật vẫn không tha cho tôi, nhích lại gần, nói khẽ – “Không muốn hỏi tôi hôm qua nhìn xong thì có cảm nghĩ gì à?”

Nghe xong, ngòi bút tôi chệch một cái, thành một đường cong kì dị.

“Cậu muốn… Cậu muốn gì?” – Tôi nghe kiểu gì cũng thấy rõ ràng là anh đang định đe dọa.

“Cậu nói thử xem?” – Tiếng anh rất êm, dễ nghe, nhưng vào tai tôi, lại thấy rất đáng sợ.

Da mặt tôi mỏng, đã thế lúc đó còn nhỏ nên cực kì ngây thơ. Nếu để chuyện đó vào mười năm sau, tôi hoàn toàn có thể trả đũa lại, khép anh tội nhìn lén con gái đi vệ sinh.

Nhưng lúc đó tôi chỉ là một đứa nhóc cấp hai, không có sâu xa được vậy, chỉ nghĩ chuyện mất mặt này do tự mình gây ra, không dám để cho người khác biết.

Khi trả lời, giọng tôi cũng run lên, căng thẳng nhìn anh – “Cậu muốn thế nào… thì… thì thế ấy… được hết…”

Tôi thấy Khang Duật đang nheo nheo mắt, hình như đang xem xét câu trả lời của tôi có mang tính khả thi hay không, lúc mở to ra, lại cảm tưởng như thấy tinh quang chợt lóe.

Tại sao cặp mắt này nhìn gian như vậy chứ?

Anh nhìn thẳng vào tôi, đối diện, khiến tôi càng sợ hơn.

Qua một giây, hai giây, ba giây, anh mới từ từ mở miệng – “Tốt lắm!!”

Tôi không hiểu lắm, tại sao con mắt anh lại ánh lên sự hài lòng thỏa mãn như thế?

Là ý gì??

Chẳng lẽ từ đầu anh đã giăng lưới rồi đợi tôi tự chui vào hả?

Chưa kịp suy nghĩ kĩ thì đã cảm thấy trên đầu có bóng người.

Ngẩng lên, là giáo viên ngữ văn.

Thầy nhìn tôi và Khang Duật, run run bóp vụn viên phấn, sau đó đưa tay đẩy cái gọng kính sáng chóe.

“Tốt cái gì? Các trò nói tôi nghe thử.”

Á…

“Đi học không nghe giảng, lại ngồi trong lớp nói chuyện riêng, thế là cái thể loại gì?”

Tôi cúi đầu, điệu bộ hối lỗi.

“Anh chị đến bục giảng, đứng đó tự kiểm điểm bản thân cho tôi ngay.”

Thời đó các hình phạt hầu như là phạt đứng.

Ngay sau đó, tôi bị bắt đứng bên bục giảng cùng Khang Duật, chịu bao ánh nhìn của cả lớp.

Dù gì tôi cũng là trưởng lớp mà, bao nhiêu uy nghiêm trước giờ mất sạch hết cả rồiiiiiiiiiiii.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Có một ngày như thế

Có một ngày như thế

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi thích

27-06-2016
Mùa xuân trở lại

Mùa xuân trở lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cô quá đau

27-06-2016
Xà lục tươi

Xà lục tươi

(khotruyenhay.gq) Trên đĩa, một con rắn lục xanh lè to bằng ngón tay cái nằm khoanh tròn,

29-06-2016
Vết thương

Vết thương

Anh nói, bởi vì em là một cô gái mãi mãi luôn xuất hiện cùng vết thương. *** Lần

24-06-2016