Sau đó cô phát hiện đó là miếng thịt đầu tiên, trước khi cô vào, hắn không hề ăn miếng nào.
bạn đang xem “Chiến Lang ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cô không dám nhìn hắn nữa, há miệng chậm rãi ăn thịt. Có lẽ hắn không biết rằng khi cô đưa tay nhận lấy con dao của hắn, hắn đã bất giác thở phào.
Đêm hôm đó cô thấp thỏm giúp hắn thay thuốc, sau đó nhìn hắn mặc lại quần áo, để nguyên quần áo nằm xuống.
Cô dọn dẹp đồ đạc, do dự một lúc lâu mới cầm lấy con dao nhỏ nằm xuống bên cạnh hắn. Hắn không đưa tay kéo cô vào lòng giống đêm qua mà lại nằm im không nhúc nhích.
Cô đề phòng nhìn mặt hắn, hơi thở của hắn đều đều, nhưng cô biết kỳ thực hắn còn chưa ngủ.
Đêm rất dài, gió rất lạnh.
Hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay. Hắn không nhịn được nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
“Ta cũng là người, không phải làm bằng sắt. Cô nên biết nếu cô dùng dao đâm ta, ta sẽ đổ máu; cứa vào cổ ta, ta cũng sẽ chết.”
Cô biết hắn nói đúng, nhưng cô không thể nào bình tĩnh nổi. Sự im lặng và cứng ngắc của cô khiến hắn cũng khó xử theo.
Cô không thích như vậy, không thích không khí căng thẳng như thế. Trước khi cô kịp nghĩ thì đã nghe thấy mình nói.
“Nói cho ta biết vì sao ngươi không cạo tóc?”
Hắn vẫn nhắm mắt, cô cho rằng hắn sẽ không đáp, nhưng sau đó hắn lại nói.
“Bởi vì ta không phải người Mông Cổ, ta không cho phép mình bắt chước bộ dáng của bọn chúng.”
“Vì sao ngươi lại phải làm nô lệ?”
“Vì sao cô lại phải làm nô lệ?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại.
Bởi vì chiến tranh.
Đó là một vấn đề ngu ngốc.
“Ngươi làm quân Mông Cổ đã bao lâu rồi?”
Hắn không muốn trả lời, không muốn nhắc lại quá khứ, nhưng vì cô đang cố dời chủ đề khỏi chuyện hắn sàm sỡ cô nên hắn cũng chỉ đành cố gắng hùa theo. Hắn thở sâu, đáp: “Chắc khoảng mười lăm hay mười sáu năm, ta đã không tính thời gian từ lâu rồi.”
Tú Dạ hoảng hốt.
Hơn mười năm là quãng thời gian rất dài, mà cô cũng biết vì sao hắn không tính thời gian nữa. Bởi vì sống trong hoàn cảnh quá mức khổ cực, cho nên hắn không muốn nhớ.
“Vì sao. . . . . . Ngươi không thử chạy trốn?”
“Cô biết kết cục của đào binh mà.”
Hắn mở mắt nhìn cô, trả lời nhanh chóng lại đơn giản. Nhưng cô thấy huyệt thái dương của hắn căng lên, gân xanh trên trán giật giật.
Vẻ mặt của hắn bỗng dưng khiến cô nhớ tới lúc hắn tức giận cảnh cáo.
‘Hãy quên chuyện báo thù này mà sống qua ngày. Nếu không cô không những phải trả giá bằng thân thể và tính mạng của mình, mà còn có linh hồn và trái tim cô nữa. Sau đó chờ khi cô phát hiện ra chuyện dơ bẩn gì mình cũng đã làm, trên tay trên người là vết máu không tài nào rửa sạch, ngay cả tim cũng đã biến thành màu đen, ngay cả cô cũng không nhận ra bản thân nữa, khi soi gương sẽ chỉ thấy một con quái vật máu lạnh. Đến lúc đó, kẻ cô phỉ nhổ, căm ghét sẽ không phải là ta mà là sự lựa chọn của chính bản thân cô.’
Cô biết, khi đó hắn đang nói chính hắn.
Đột nhiên, cô chợt hiểu ra, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ngươi muốn báo thù, đúng không? Muốn báo thù, cho nên không trốn.”
Hắn im lặng, khóe mắt giật giật, cơ hàm căng cứng, nhưng cô biết cô đúng.
Hắn giống cô, bởi vì chiến tranh mà mất người thân, cho nên hắn muốn báo thù, cho nên hắn không chạy trốn.
“Ai?” Cô không nên hỏi, nhưng cô không nhịn được. Cô nhìn thấy đau đớn trong mắt hắn, nghe thấy mình hỏi: “Ngươi mất ai?”
Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô.
“Là ai?” Cô lại hỏi.
Cô thấy đồng tử hắn co rút lại, thấy hầu kết hắn trượt lên xuống, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, đáp: “Mẹ ta.”
Chương trước | Chương sau