Ngón tay thô ráp ấy lau nước mắt đi.
bạn đang xem “Chiến Lang ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cô không nên mở mắt ra, nhưng mí mắt cô không nghe theo chỉ huy, cô mở mắt ra nhìn người đàn ông kia.
Hắn là quái vật, máu lạnh tàn khốc, quái vật không có tim.
Nhưng hắn ở trước mắt cô cởi trần nửa người trên, tóc tai bù xù ngồi quỳ bên cạnh, cạnh đầu gối đặt một bát gỗ đựng thuốc mỡ, trong đôi mắt đen hiện lên một thứ cảm xúc cô không muốn nhìn thấy.
Hắn nói: Ta xin lỗi.
Không, cô không nghe thấy gì hết.
Quái vật không bao giờ nói xin lỗi.
Cô không nghe thấy gì hết, nhưng hắn không chỉ nói một lần, khi làm bỏng vết thương cho cô hắn cũng đã từng nói.
Ta xin lỗi.
Cô không muốn nghe, cô sẽ không vì thế mà tha thứ cho hắn, cô hận tên quái vật này, cô hận hắn; cho nên cô mới cố gắng ngất đi, coi như không nghe thấy.
Nhưng giây phút này, lúc hắn nhìn cô, đôi mắt đen kia tràn ngập rất nhiều cảm xúc khác nhau, không giống con quái vật máu lạnh, mà lại giống con người.
Một người đàn ông có máu có thịt.
Đột nhiên, cô rất sợ, rất sợ hắn mở miệng lặp lại câu nói kia.
Không, hắn là quái vật, hắn phải là quái vật.
Cô bám chặt vào ý nghĩ này, không dám thả lỏng.
Cho nên, lúc hắn hít vào định nói chuyện, cô bật thốt lên.
“Ngươi chỉ là. . . . . . Một con chó. . . . . . Chó của quân Mông Cổ . . . . . .”
Lúc này đồng tử màu đen trong mắt hắn co rút lại.
Không không nên cảm thấy đau đớn mới đúng, hắn là quái vật. Huống hồ những lời này là tự hắn nói ra.
“Không sai, ta là chó.” Hắn nở nụ cười, thu tay lại, cười lạnh nói: “Mà cô là chó của nô lệ.” Nhưng cô nhìn thấy nỗi đau trong mắt hắn.
Cô luôn biết, có đôi khi lời nói còn tổn thương người ta hơn đao kiếm. Cô làm tổn thương hắn, đáng lý ra cô phải thấy hả hê, nhưng trong lòng cô lúc này lại không hề thoải mái chút nào, ngược lại, nó giống như một khối đá đè nặng lên trái tim cô.
Hắn vốn là chó, chó của quân Mông Cổ.
Nhưng cô không dám nhìn hắn nữa, rũ mắt xuống. Mà hắn chỉ xoay người đi, tiếp tục phát ra những tiếng thùng thùng thùng.
Hắn đang giã thuốc, rất nhiều thuốc, để dùng cho cô.
Hắn là con quái vật.
Quái vật —
Cô nhắm mắt lại, vẫn nghe thấy tiếng giã thuốc, không ngừng vang lên theo quy luật, mỗi một tiếng đều đập vào trong lòng cô.
Quái vật –
***
Cô ở trong lều mấy ngày.
Khi cảm thấy đã khá hơn, cô bắt mình phải đứng lên, mặc quần áo vào, chịu đựng cơn đau sau lưng đi ra ngoài nhận cơm.
Đây không phải là mệnh lệnh của hắn, nhưng cô biết cô không thể tiếp tục ở trong lều nữa, như thế rất đáng ngờ.
Mấy ngày nữa sẽ nhổ trại, cô biết, cô nghe thấy mọi người bàn tán ở ngoài lều.
Trước khi rời doanh trại, cô nhìn thấy những người lính nô lệ bị thương bị ném ở trong góc chờ chết, không ai muốn phí sức khi khiêng họ cả.
“Người anh em Tiểu Dạ, cậu khỏe không? Tôi còn tưởng rằng cậu đã chết rồi cơ, chỉ sợ A Lãng Đằng sẽ bắt chúng tôi đi nhặt xác.” Thấy cô, mọi người quan tâm bu lại xung quanh cô hỏi nhỏ.”Vết thương trên lưng cậu thế nào rồi? Chỗ tôi vẫn còn ít thuốc, hay để chúng tôi bôi thuốc cho cậu nhé?”
Nghe vậy, cô lập tức lắc đầu, trả lời: “Không cần đâu, tôi có bôi thuốc, đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Rất xin lỗi, chúng tôi muốn đi thăm cậu, nhưng người khác không được vào lều của A Lãng Đằng.”
“Tôi biết, không sao đâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt.
“Mấy hôm nay cậu thế nào?”
“Mê man ở trên thảm thôi.” Cô ậm ờ, hỏi ngược lại: “Đã qua bao nhiêu ngày rồi?”
“Sáu ngày rồi.”
Hóa ra đã sáu ngày rồi, cô không biết mình hôn mê lâu như vậy.
“Sắc mặt cậu khó coi quá, đến đây, tôi cho cậu ít sữa ngựa, sữa ngựa bổ lắm, có thể bổ sung thể lực, nhớ là uống từ từ thôi.” A Lợi Lạp mở lời, những người khác nhao nhao chia ít sữa ngựa trong bát mình cho cô.
“Tôi cũng có.”
“Tôi cũng chia một ít cho cậu.”
“Tôi có túi nước, đổ vào trong này đi.”
Da Luật Thiên Tinh lấy túi nước ra, để mọi người đổ sữa ngựa vào trong, A A còn giúp cô đưa cơm của A Lãng Đằng đến trước cửa lều.
Ngày hôm đấy, cô ép mình phải lên chiến trường giúp nhặt xác.
Trong trận đánh này, rất nhiều người đã chết, nhiều hơn lần trước.
Bởi vì quân đội Mông Cổ có ý định chiếm tòa thành này, cho nên chúng sẽ để lại một bộ phận quân đội ở đây. Điều đó có nghĩa rằng họ phải thu dọn tập trung hết toàn bộ thi thể.
Chương trước | Chương sau