XtGem Forum catalog
Chết, sập bẫy rồi - KingKong Barbie

Chết, sập bẫy rồi - KingKong Barbie


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 13
5 sao 5 / 5 ( 126 đánh giá )

Chết, sập bẫy rồi - KingKong Barbie - Chương 11 - Lấy lòng mẹ vợ

↓↓

Tôi không nhìn hắn, giọng yếu ớt như u hồn quỷ nữ: Đây chỉ là lo lắng khi kết hôn lần đầu thôi, nếu em có thể giống như người ta, coi kết hôn như trò chơi, cùng lắm là chơi lại từ đầu, thế thì đã không phải tính toán chi li chỉ vì mấy bộ váy rồi, dù sao cũng đâu phải chỉ chụp một lần .

bạn đang xem “Chết, sập bẫy rồi - KingKong Barbie” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hắn lại ngồi xuống, nghiến răng trèo trẹo: Không phải anh đã nói­ cho em hiểu hết rồi à .


Tôi gật đầu: Thì hiểu rồi đó, nhưng anh cũng biết mà, em là điển hình cho những con người nhỏ nhen khó chữa. Khó đảm bảo hôm ­nào đó sẽ không giở lại chuyện cũ, anh đừng để tâm, cứ để một mìn­h em từ từ mục nát trong góc tối đi .


Hắn hung hăng trợn mắt nhìn tôi, tôi giả bộ như không thấy, tiếp tục quyết chí làm ma nữ chập chờn. Cuối cùng, hắn thở dài, cầm lấy hợp đồng, đọc qua mấy lần, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng trở nên ­tính toán: Anh ký, nhưng sau này em đừng nhắc lại những chuyện này nữa .


Tôi giả ngơ: Cái nào? .


Mặt hắn xị xuống.


Tôi cuống quýt gật đầu: Được, được, được .


Tuy bị mất đi một điểm để có thể uy hiếp hắn, nhưng có thể chụp được ảnh đẹp, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.


Tôi mặc lại bộ váy cưới ban nãy ngồi yên chờ, cả đống người trong ­phòng hóa trang đều vây quanh một cô người mẫu, chẳng ai thèm quan tâm tới tôi. Lát sau, có người đi vào kêu cô người mẫu kia ra chụp ảnh, tôi cũng tò mò chạy theo coi thì thấy Tống Tử Ngôn cùng cô ta đi vào chỗ chụp. Tôi ké o một người bên cạnh lại, hỏi: Có có phải nhầm rồi không? Người mẫu nam có phải là người đó không? .


Người kia lơ đãng đáp: Cậu Tống đó không phải người mẫu bên chúng ta mới mời sao, tuy chỉ là khách thôi nhưng khí chất đúng là không tệ chút nào. Nhưng vợ anh ta cũng rộng lượng thật, chỉ vì tí tiền thôi mà để cho chồng mình chụp ảnh cưới với người khác .


Tôi hóa đá, mãi s au mới hiểu, chẳng trách ánh mắt bà chủ kia cứ lóe lên như thế, hóa ra bà ta chỉ muốn mời một mình Tống Tử Ngôn làm ­người mẫu, căn bản là tôi chẳng có miếng nào! Nhìn về chỗ chụp ảnh, cô người mẫu kia đang tựa vào người Tống Tử Ngôn, còn đặt một tay lên vai hắn nữa chứ. Tôi hừ một tiếng, chạy vọt vào, đẩy cô ­ta ra, bám lấy Tống Tử Ngôn như gà mẹ: Không được chụp! .


Cả đám người dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên, chỉ có Tống Tử Ngôn là trưng bộ mặt sẽ biết tôi như thế này, cười khẽ với tôi. Phó nháy từ trong tấm vải đen ló đầu ra: Cô là ai hả? Đừng có gây rối ở đây .


Tôi dang hai tay cố sức che lấy Tống Tử Ngôn, tuyên bố chiếm hữu: Tôi là ai à? Tôi là vợ anh ta! .


Mắt Tống Tử Ngôn cong lên, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay tôi còn bám trên cánh tay hắn. Được tiếp thêm sức mạnh, tôi chất vấn: Có người như các người sao? Tôi còn mặc váy cưới mà các người đã tóm lấy chồng tôi ghép đôi với người khác rồi! .


Phó nháy chẳng biết trả lời sao, tôi kéo tay Tống Tử Ngôn đi ra n­goài, chưa ra tới cửa, bà chủ đã đi tới, câu đầu tiên đã khiến tôi phải khựng lại: Hai người không thể đi, hợp đồng đã ký rồi .


Đó là vì tôi bị mấy lời nhập nhèm của bà ta lừa, tôi nổi giận: Phá hợp đồng thì làm sao? .


Bà ta thả lại hai từ: Đền tiền .


Chỉ hai từ này thôi đã kéo tôi vào biển lửa ngùn ngụt ngay lập tức,hình ảnh cao lớn của tôi cứ từ từ co lại, co lại, co lại, thành một chấm đen. Tống Tử Ngôn bước lên trước, kéo tôi ra đằng sau, nói đều đều: Tiền phá hợp đồng với tiền chụp ảnh thanh toán cả thể đi .


Lúc ra khỏi ảnh viện, tôi ầng ậng nước mắt, nghĩ tới mớ tiền phải bỏ ra đó, tôi e dè hỏi hắn: Tống Tử Ngôn, anh không trách em chứ.


Hắn lắc đầu, chỉ nhắc nhở: Sau này làm chuyện gì thì cẩn thận một chút .


Hắn vừa nói tôi liền nhớ ra, tôi lơ mơ không đọc hợp đồng, nhưng hắn thì đọc mà, kẻ cáo già như hắn sao có thể tùy tiện ký được, tôi hỏi lại: Có phải ngay từ đầu anh đã biết sẽ như thế không?.


Dưới ánh mắt hồ nghi của tôi, hắn thản nhiên gật đầu, chẳng trách ­sao hắn lại nghe lời tới thế, còn hại tôi nghĩ mưu đồ của mình thàn­h công, hóa ra là bị người ta tính kế giăng bẫy, mất mặt thì không nói làm gì, còn hai tay dâng nhược điểm để hắn có thể nắm thóp Nhìn Tống Tử Ngôn cứ nhơn nhơn, tôi thương cảm vô ngần, dựa vào chuyện chiều nay thì tới ngày nào, tháng nào, năm nào tôi mới có ngày lật ngược tình thế cơ chứ! Lúc về nhà, tôi cúi đầu suy nghĩ, đi thẳng vào phòng, mẹ tôi cũng đi theo, câu hỏi đầu tiên là: Lại bị mắc bẫy hả? .


Tôi sụt sùi: Mẹ, mẹ chắc chắn không định giữ con thêm hai năm để nâng cao đẳng cấp của con một chút à? Giờ mà gả con đi, con chắc chắn là tới khúc xương mẩu da cũng chẳng còn đâu .


Mẹ tôi than thở: Mẹ với bố mày chẳng phải cũng sợ đêm dài lắm mộng sao .


Tôi không hiểu: Giờ ly hôn dễ thế, chỉ cần hắn có ý gì khác thì có kết hôn hay không cũng có khác gì đâu .


Mẹ gõ đầu tôi: Mẹ không lo Tiểu Tống, chủ yếu là địa vị của mày thôi .


Nhắc đến địa vị, tôi chỉ hận không thể ngồi thu lu trong góc mà vẽ vòng tròn: Mẹ nghĩ giờ con có địa vị sao? .


Nhìn đôi mắt thất thần của tôi, mẹ cũng im lặng.


Chỉ còn một luồng gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng, báo rằng đã tới mùa hoa tàn lạnh lẽo Một lát sau, mẹ tôi mới nói: Dù có là thủ hạ của địa chủ thì người hầu với tá điền cũng khác nhau, tuy số phận bị áp bức là không tránh khỏi, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ cách nâng địa vị của con lên cao một chút .


Bà hỏi: Tỉ lệ sau này con có thể tóm được nhược điểm của cậu ta là bao nhiêu?.


Tôi nhe răng: Không .


Bà lại hỏi: Tỉ lệ sau này con không sợ chết, cứ chạy về đây như lần này, lại còn làm khó cậu ta là bao nhiêu? .


Tôi nhếch mép: Không .


Mẹ xoa xoa đầu tôi: Cho nên nói giờ là đỉnh cao nhất trong lịch sử của con rồi, giờ mà kết hôn thì còn có thể trá hình tá điền, để lâu thêm chút nữa thì chắc con biến thành người ở rồi .


Tôi ngẫm nghĩ, quả nhiên là thế, lập tức vứt bỏ luôn thành kiến vốn có với mẹ già, nhìn bà vô cùng sùng bái: Mẹ, mẹ nghĩ xa thật đó.


Mẹ cười: Ai cũng bảo đàn ông là cổ phiếu, nhưng thực ra phụ nữ mới là cổ phiếu. Làm một người phụ nữ hiểu người đương nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải hiểu rõ mình, hiểu được k­hi nào giá trị mình lên cao nhất để tung ra .


Đợi tới khi ảnh chụp đã được rửa ra, chọn tấm ưng ý rồi gửi lại cho bên kia, cổ phiếu là tôi đây cam tâm tình nguyện theo cổ đông quay về. Ngày trở về, Tống Tử Ngôn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, tôi vội vàng đi giảm cân, quyết tâm nhịn ăn thành một thục nữ yểu điệu trước lễ cưới. Hôm nay, đương lúc ngồi ôm bụng đói sôi sùng sục ở nhà coi ti vi thì di động đổ chuông, tôi lơ đễnh nhận điện thoại, bên kia là giọng nói của Tóc Vàng đã lâu không gặp: Tần Khanh, tôi nghe nói cô đã về rồi, phải không? .


Vừa nghe đã thấy bực mình, tôi gom chút sức lực còn lại hét lên: Này, cậu đúng là đồ xấu xa, hôm đó tôi hỏi cậu đã ly hôn chưa, cậu cứ nói chưa kết hôn thì không được à, hại tôi bây giờ từ thiếu nữ tuổi thanh xuân biến thành thiếu phụ, cậu phải chịu trách nhiệm đó!Tôi tin tưởng cậu thế, sao cậu lại đào hố cho tôi nhảy vào chứ? .


Điều đáng thương là, cuối cùng Tống Tử Ngôn đã lấp đất.


Im lặng một hồi lâu, cậu ta mới nói, nhưng cũng không phải câu trả lời: Tôi gọi tới để tạm biệt cô .


Tôi sửng sốt: Cậu muốn đi đâu? .


Dường như cậu cười khổ, tiếng thở rất nhẹ vang lên: Về Mỹ, có lẽ sau này không quay lại đây nữa .


Đầu óc tôi chao đảo, vội vàng hỏi lại: Khi nào bay?.


Cậu ta nói: Ba rưỡi chiều nay .


Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng mười phút nữa thôi,tôi sốt ruột: Sao giờ cậu mới gọi điện chứ? .


Tóc Vàng cười: Sợ cô đi tiễn tôi .


Tôi hét vào điện thoại: Sợ cái đầu cậu ấy, cậu cứ chờ ở đó đi, giờ tôi phải đi đánh cho cậu một trận .


Vội vàng cúp máy, đi xuống lầu.


Ở sân bay không chỉ gặp Tóc Vàng, mà còn gặp cả Triển Lộ, làm tôi hơi mất tự nhiên. Trong suy nghĩ của Tống Tử Ngôn, họ đã chia tay rồi cũng không thể coi là bạn bè, hắn cũng sẽ không chủ động liên lạc với đối phương. Nhưng nếu có ngày đối phương có việc muốn nhờ giúp đỡ, nếu khả năng cho phép, không phiền hà thì chắc chắn hắn sẽ giơ tay cứu giúp.


Không thân thiện, nhưng cũng không thất lễ, đây là phong cách hành sự nhất quán của Tống Tử Ngôn. Nếu không phải những người mà Triển Lộ quen biết sau khi về nước không nhiều lắm mới tới tìm hắn thì có lẽ hắn chẳng thể nhớ ra cô ta.


Tuy cũng biết là thế, nhưng với Triển Lộ, tôi vẫn thấy khó chịu, vẫn có vọng tưởng cô ta sẽ biến mất tăm trong phút chốc. Thế nên chỉ cứng đơ chào hỏi một câu đơn giản. Tuy mắt cô ta to hơn tôi, nhưng lòng dạ cũng hẹp hòi như tôi, chỉ cười đáp lại rồi nói với Tóc Vàng: Hai người nói chuyện đi, chị đi trước .


Tóc Vàng gật đầu, cô ta mỉm cười với tôi, ra hiệu chút nữa thì tới chỗ cửa đăng ký.


Cô ta vừa đi, tôi liền trừng mắt nhìn chiếc ba lô to trên lưng Tóc Vàng: Sao cậu đi mà không nói trước một tiếng hả? .


Cậu ta chỉ cười, không đáp.


Tôi cũng không hỏi tiếp, bóng lưng chập chờn của Triển Lộ cứ ẩn hiện, nhớ tới chuyện Tống Tử Ngôn từng nói Tóc Vàng hơi có xu hướng thích chị gái, tôi càng lo lắng hơn: Không thì đừng về đó nữa, chị cậu là người thân, còn ở đây cậu cứ coi tôi là người thân cũng được mà .


Cậu ta nhìn tôi một lát, cúi đầu: Không giống đâu.


Tôi nhìn cậu ta cúi gằm mặt, mắt cụp xuống, đôi môi đỏ hồng, đây là khuôn mặt trẻ con tôi đã bắt nạt biết bao lần. Từ lúc tôi mới vào công ty tới nay, thực ra lúc nào cậu ta cũng ở bên tôi, từ bữa tiệc đón nhân viên mới dở khóc dở cười tới tận giờ phút này. Nghĩ kỹ lại, mỗi lần tôi ấm ức khổ sở, cậu ta đều ở bên tôi, từ lúc hung hăng bày tỏ ở bữa tiệc, tới lần gặp lại Tô Á Văn trong bệnh viện, cả lúc thảm hại chạy về từ Thanh Đảo và trong bữa tiệc rượu xa hoa cuối cùng.


Mỗi khi tôi khổ sở thảm hại, cậu ta đều ở bên, giơ khuôn mặt trẻ con chịu ức hiếp chà đạp. Cậu ta là người bạn đầu tiên khi tôi vào công ty, mắt tôi bỗng nhiên hơi ươn ướt, Không đi được không?Sau này tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa? .


Bỗng nhiên cậu ta nở nụ cười: Tần Khanh, sao cô lại dễ bị lừa quá vậy chứ? .


Tôi tròn mắt nhìn cậu ta.


Dường như cậu ta rất vui: Cô bắt nạt tôi ấy à? Tới giờ mà cô vẫn còn nghĩ mình bắt nạt tôi sao? Nói cho cô hay, là tôi lừa cô đó, mấy kiểu ngây thơ vô tội dễ bắt nạt là tôi giả bộ để lừa cô đó, tôi vẫn muốn thử xem người khiến Tống Tử Ngôn bỏ rơi chị tôi là người như thế nào. Cho dù cô không biết, nhưng cuối cùng tôi đã lừa cô,nói Tống Tử Ngôn là anh rể tôi, hại cô tức tới mức đó, cô không nhớ ra sao?.


Tôi nhìn cậu ta, chẳng biết phải làm thế nào. Gương mặt châm chọc thẳng thắn của cậu chẳng còn chút xíu thuần khiết vô hại ngày nào.


Thấy tôi đờ người ra, cậu ta còn cố ý véo mặt tôi, kết luận: Cô ngốc quá, ngay cả người lừa cô như tôi cũng chả thấy thỏa mãn chút nào,thế mới nói tôi ghé t nhất là quen với người ngốc .


Người trước mặt, khuôn mặt quen thuộc, nhưng tính cách xa lạ biết bao, tôi không biết phải nói gì. Giọng nữ ngọt ngào giục người đăng ký vang lên trong sân bay, chúng tôi đều ngẩng đầu nhìn hàng chữ đang chạy liên tục trên bảng điện tử.


Đó là chuyến bay của cậu ta.


Nếu như bình thường, nếu khí thế cậu ta yếu ớt, tôi sẽ đánh cậu ta,nếu khí thế cậu ta mạnh, tôi sẽ thầm đánh cậu ta trong đầu, nhưng ­giờ đã sắp tới lúc chia tay, trong lòng tôi chỉ còn đầy thương cảm,nhìn qua bảng điện tử rồi dặn dò như trẻ con: Không quan tâm, tới nơi rồi nhớ phải chăm sóc mình thật tốt nhé.


Cậu ta im lặng, chỉ cúi đầu khẽ thở dài, lát sau đột nhiên ngẩng đầu n­hìn ra sau lưng tôi, sửng sốt kêu lên: Tổng giám đốc? .


Tôi vội vàng quay người ra sau nhìn, bỗng nhiên tóc bị cậu ta kéo,đau, toàn thân ngã về phía trước, trên môi ấm áp. Đầu óc trống rỗng,tới lúc có phản ứng thì tên thủ phạm đã khoác ba lô đi tới cửa soát vé. Tôi nhìn theo ba lô của cậu ta lẫn vào trong đám người nhốn nháo, rất muốn nói lời tạm biệt, nhưng chẳng hiểu sao không thể cất nên lời.


Mãi tới khi cậu ta rẽ vào góc khuất, không còn nhìn thấy bóng, tôi mới quay người, chậm rãi đi về.


Lúc ngồi trên xe taxi, di động trong túi tôi rung lên, hóa ra là tin nhắn của Tóc Vàng.


Có một câu nói thật chưa kịp nói cho cô biết.


Dù không xem phim kinh dị, tôi vẫn luôn muốn nắm tay cô.


Tạm biệt .


Suy nghĩ rối bời, không dám nghĩ tiếp, nhưng nước mắt đã rơi.


Lúc về nhà, Tống Tử Ngôn đã về, hỏi: Đi đâu thế? .


Tôi thả túi xuống, nói: Đi tiễn Tóc Vàng, hôm nay cậu ấy ra nước n­goài .


Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, không hỏi nhiều, chỉ ừ một tiếng, rồi vào phòng ngủ. Trong lòng tôi bỗng xúc động, vội đi nhan­h vào, ôm lấy hắn từ phía sau. Hắn không nhúc nhích, chỉ hỏi: Làm ­sao thế? .


Tôi khịt mũi: Không sao, chỉ muốn ôm anh một cái, thấy hạnh phú­c lắm .


Hắn không nói, chỉ đặt tay lên bàn tay tôi đang ở bên hông hắn, từ từ siết chặt.


Tôi cúi đầu nhìn bóng hai chúng tôi ôm nhau trên sàn nhà, cảm động ­biết bao.


Khi tôi đã đến bước này, mới phát hiện hóa ra anh vẫn ở nơi đây.


Khi anh vô tình chờ tới ngày này, mới thấy tôi đã bước tới đó rồi.


Không sớm chẳng muộn, không tương lai chẳng quá khứ, cứ đi thẳng đến đó, đúng vào thời khắc tuyệt đẹp nhất.


May mắn biết bao, chúng ta kịp gặp nhau; khó khăn biết bao nhiêu,chúng ta đã kịp học được phải quý trọng, không để vuột mất.


Còn chuyện tổ chức hôn lễ ra sao, lần đầu tiên giữa tôi với Tống Tử Ngôn bùng nổ chiến tranh gia đình.


Theo chủ nghĩa thực dụng của hắn mà nói, ngày ấy là cho bản thân,chẳng cần cho ai coi cả.


Theo tư tưởng lãng mạn của tôi mà nghĩ, kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, cho dù làm xiếc khỉ, tôi đều hận một nỗi không thể khiến cho cả ngàn người đều đổ ra đường.


Tống Tử Ngôn chẳng chút mảy may đếm xỉa tới tâm tình của tôi,nhưng lúc ở nhà tôi, còn nể bố mẹ nên quyết định cử hành hôn lễ đơn giản . Cứ theo hiểu biết của tôi về hắn, cái đơn giản đó tuyệt đối là tiêu chuẩn thấp nhất, vì thế, tôi bèn ra đòn sát thủ, hôm ­nào đó làm bộ vô tình gọi điện cho ông nội hắn. Hiệu quả ngay tức thì, ba tiếng sau, hai chiếc xe dừng ở dưới lầu, bốn vị phụ huynh hai đời nhà họ Tống cùng lên sân khấu, mưu sự bí mật trong phòng với Tống Tử Ngôn hồi lâu, ba tiếng sau mới ké o nhau đi ra. Khuôn mặt không giấu nổi niềm vui, ông nội quay sang hứa hẹn với tôi: Tiểu Liên, hôn lễ của cháu cứ gi­ao cho ông, đảm bảo là cháu sẽ không quên được .


Nhìn sang khuôn mặt u ám của Tống Tử Ngôn bên cạnh, tôi còn giả bộ chớp mắt ngây thơ: Sao thế? .


Hề hề, gần mực thì đen, giờ đầu tôi quả nhiên cũng toàn ý nghĩ xấu xa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Chị à!

Chị à!

Rồi một hôm chị hỏi sao tôi muốn gặp chị vậy, tôi giật mình mà chẳng biết nói

29-06-2016
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tên truyện: Thử Yêu Côn ĐồTác giả: WinnyThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 42 chương
Chốn thiên đàng

Chốn thiên đàng

Thân em như hạt mưa sa... *** Dân làng gọi cô là Lú. Có người giải thích rằng cô có

24-06-2016
Nha Trang! Em yêu anh

Nha Trang! Em yêu anh

Hai mươi tuổi, trái tim tôi bắt đầu biết tổn thương trước một người, và nó đã

25-06-2016
Chiếc cầu

Chiếc cầu

(khotruyenhay.gq) Không biết ông nói gì mà kể từ giờ phút đó bố mẹ không trò chuyện,

28-06-2016
Đêm biển

Đêm biển

(khotruyenhay.gq- Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016