Quay trở lại trong phòng bao, Trì Đông Chí vẫn một bộ lười biếng hàng năm không thay đổi như cũ, nhưng mà sắc mặt bạc hơn so với lúc mới vừa đi ra ngoài. Chu Nhiễm nhìn thấy thì lo lắng không yên, múc chén canh nóng đưa cho cô, cái gì cũng không có nói, chỉ là dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô uống hết. Cốc Tử uống cực kỳ nhiều, ngồi vào giữa hai người, mỗi tay khoác bả vai một người, trong lòng gắng sức bao quát tất cả.
bạn đang xem “Cây Xương Sườn Thứ Hai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Em nói này sư phụ, có phải chị ở sau lưng em bắt đầu thiên vị cho Chu Nhiễm hay không, tại sao chị vừa rời đi thì anh ta cũng ra ngoài, khi anh ta quay lại chị cũng lập tức quay về thế?"
Trì Đông Chí bộ dạng uể oải lại điềm đạm dịu dàng nhìn cô ấy mà cười, một khăn tay nhỏ che trên mặt cô.
"Chị nói đầu óc em lộ ra sáng loáng, quả nhiên là vừa nhiều chuyện lại vừa lo lắng cho số phận nhỉ."
Mọi người cười sằng sặc, Cốc Tử cảm thấy bị người làm lộ khuyết điểm ở trước mặt anh cảnh sát nhỏ, cố ý hướng tới đám đông còn lại mà lôi kéo.
Trì Đông Chí cũng là mạnh mẽ chống đỡ, vừa mới đem một ly rượu quá lớn đốt trong bao tử, lại e ngại mình tại sao lại mang theo hai tiểu đồ đệ bất hảo này, cũng quá mất thể diện mà. Dù sao cũng bố trí một người khác không uống say giúp đỡ anh cảnh sát nhỏ đưa Cốc Tử về nhà, sau đó cũng có chút không chịu nổi, loạng choạng lui lại mấy bước, được người đỡ từ phía sau.
"Chị say rồi."
Trì Đông Chí quay đầu nhìn lại, là Chu Nhiễm, vừa vặn dựa sát vào tiểu tử này.
"Cậu không có uống rượu?"
"Không có uống."
"Vậy cậu đưa tôi đi bệnh viện nhé."
Chu Nhiễm sửng sốt.
"... Được."
Vừa lên xe taxi Trì Đông Chí đã không chịu nổi, dùng nắm đấm sít chặt vào bao tử, đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra trên trán, đang lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người quay đầu của cô qua ổn định ở một nơi rất ấm áp, cảm thấy rằng không tệ.
Đây là một thói quen ăn uống không có khuôn phép dẫn đến dạ dày không tốt của người phụ nữ này. Chu Nhiễm biết mình có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, có thể không bàn về tình cảm nhưng không ngờ lý trí cũng yếu ớt đến có thể xem nhẹ. Anh đau lòng nhất chính là người phụ nữ này uống say, không thoải mái vậy mà vẫn có thể lý trí đến mức tìm người đưa mình đi bệnh viện. Dường như tất cả mọi chuyện cô cũng có thể dựa vào bản thân, không cần người khác quan tâm chút nào.
Khi Trì Đông Chí tỉnh lại nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, trên tay vẫn còn truyền nước biển, toàn thân cô không có sức, muốn tháo xuống mà lại làm không được, động tác cứ như vậy lại làm người bên cạnh thức dậy.
Chu Nhiễm khẩn trương đứng lên.
"Chị tỉnh rồi, có khá hơn chút nào không?"
"Được rồi được rồi, em nhanh chóng gọi y tá vào đây, lập tức tháo xuống, một lát thì máu sẽ lưu thông thôi."
Sau khi rút hết kim tiêm ra, Chu Nhiễm giúp cô đem góc chăn nhét vào ổn thỏa, bản thân ngồi ở trên ghế nhìn cô, hoàn toàn không có buồn ngủ. Trời còn mờ tối, Trì Đông Chí buồn ngủ nhưng mà chạy tới cười hì hì hỏi.
"Này, đệ tử, chị vừa mới uống nhiều quá không có làm trò cười chứ hả."
Chu Nhiễm rất nghiêm túc rất thành thật nói.
"Không có, chính là liên tục khóc lóc đến đây."
"Nói chuyện vớ vẩn."
Vậy mà Trì Đông Chí không tin một chút nào. Chu Nhiễm cười khổ, chính xác là nói chuyện vớ vẩn, cô thật đúng là không có, chính là đau đến mức cắn nát đôi môi cũng không lên tiếng. Duy nhất nói mấy chữ đứt quãng chính là tên của người khác, anh đang còn không bằng khóc đây.
"Aiz, Chu Nhiễm, cho chị điếu thuốc."
"Dạ dày của chị không tốt."
"Hai hơi thôi mà."
Chu Nhiễm đưa cho cô một điếu Thất Tinh, thuốc sợi màu trắng cũng được xem là mùi vị êm dịu, nhưng mà Trì Đông Chí hít một hơi vẫn bị sặc chảy nước mắt, vẫn vừa cười vừa trêu ghẹo anh.
"Không được nha Chu Nhiễm, chị không tiếp thụ nổi loại hàng ngoại quốc này, còn không bằng em cho chị cây ngọc khê đây."
"Không có."
Chu Nhiễm có chút ** nói.
"Chị cũng sẽ không hút thuốc lá, còn muốn để làm chi?"
"Thưởng thức thôi."
Hai tay Trì Đông Chí gối lên sau đầu, cặp mắt cong cong nhìn trần nhà.
"Đã là anh ấy thì cái gì cũng muốn học."
Lần đầu cô nếm thử mùi thuốc lá là ở lúc cô mười bốn tuổi, khi đó là ngày thứ hai Lương Hạ Mạt học hút thuốc lá. Cô không chịu nổi mùi thuốc lá nhưng hết lần này tới lần khác muốn anh ấy hút trôi qua đầu lọc, cũng bởi vì chuyện này cô bị anh ấy trừng phạt không chỉ một hai lần, về sau thì cô biến mất ý nghĩ đó.
Lần thứ hai là ở thời gian cô lên đại học, cô đi thăm anh ấy, bọn họ ở trong khách sạn ân ái một ngày một đêm. Sau đó cô phát hiện Lương Hạ Mạt sau khi làm xong thường hút một điếu thuốc, lúc ấy cô đang quá mê muội hưởng thụ giữa tình yêu lại thỏa mãn hưởng thụ mùi thuốc lá của anh, thỉnh thoảng cũng sẽ cướp để hút một hai hơi, anh ấy chỉ nghiêm cấm cô không được hút thuốc lúc ở một mình, cũng không phản đối cô cùng hút chung một điếu thuốc với anh ấy.
Khi đó, hai người hút chung mộ điếu thuốc,mùi thuốc lá lây sang người cũng dược gọi là bằng chứng của tình yêu.
Bất luận một câu nói ngốc nghếch cô cũng không có nói tiếp, anh cũng không có tiếp tục hỏi nữa. Cô quẳng đi điếu thuốc vẫn còn cháy ở trong tay mình, chỉ còn dư một hơi cuối cùng, Chu Nhiễm lại lén lén lút lút dè dặt đưa tới khóe miệng của mình, môi anh phủ lên dấu môi son của cô, sợ cô phát hiện ra anh lặng lẽ xoay người, hít sâu vào một cái, khoang miệng và đầu ngón tay đều có cảm giác bị bỏng, đầy tư vị vụng trộm.
Chương trước | Chương sau