Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 208
5 sao 5 / 5 ( 25 đánh giá )

Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 58

↓↓
Hắn khẽ cúi đầu, hai cánh tay mạnh mà có lực, tiếp tục bế nàng, mỗi lần nàng muốn nhổm dậy, hắn lại mạnh mẽ đè nàng nằm xuống.

bạn đang xem “Cảnh Xuân Nam Triều ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ánh mắt xâm lược của hắn, như lửa như chậm, xẹt qua mỗi tấc da thịt của nàng.

Hắn nhìn rất nghiêm túc, rất chuyên chú. Trong ánh mắt của hắn có than thở vui sướng, cổ họng hắn không ngừng lên xuống.

Vươn tay, bàn tay chạm vào nụ hoa vừa chớm nở, vẫn chưa to lên của nàng, hắn khàn khàn hỏi "Tới giờ này, trái tim vẫn loạn thế à?" Hắn từ từ cúi đầu, "Tại sao A Khởi lại sợ?"

Tại sao sợ? Tất nhiên sợ, lòng rối loạn, liền không còn là mình, trái tim không thể khống chế nữa.

Nàng không trả lời.

Nhưng hắn lại không tiếp tục hỏi tới, chỉ khàn khàn cười, từ từ, từ từ, cúi người về phía nàng, từ từ, từ từ, in môi lên mắt nàng.

Đôi môi mỏng mềm hôn lên hai mắt, lướt qua lông mi thật dài của nàng như gió nhẹ, sau đó hắn khẽ cắn chóp mũi một cái, rồi bao phủ lấy môi của nàng.

Bốn môi đụng vào nhau, hắn cầm lấy tay nàng, sờ xuống phía dưới thân thể của mình.

Vật thể nóng bỏng kia vừa vào trong lòng bàn tay, Trương Khởi liền kinh hoảng nhanh chóng hất ra. Hắn hừ nhẹ một tiếng, lại bắt lấy tay của nàng, khàn khàn ra lệnh: "Cầm nó."

Trương Khởi run rẩy nắm.

Hắn ngậm môi của nàng, con ngươi sáng như sao chuyên chú nhìn chằm chằm mắt của nàng, khạc ra âm thanh u ám, "Sờ đi."

Trương Khởi run rẩy giật giật.

Hắn rên rỉ lên một tiếng, đột nhiên cúi đầu, cắn nụ hoa bên trái của nàng.

Đến phiên Trương Khởi khẽ gọi ra tiếng. Chỉ là tiếng gọi của nàng loạn mà quyến rũ, giống như rên rỉ, làm cho vật nóng trong bàn tay nàng lại lớn thêm một phần.

Hắn cúi đầu, lại ngậm lấy nụ hoa của nàng, hàm răng khẽ dùng sức, cảm giác hơi đau và tê dại thẳng tắp bắn vào đầu gối, làm cho thân dưới của nàng vô lực rơi xuống, nó lại thẳng tắp rót vào bụng dưới, làm cho nơi bí ẩn trống không.

Trong tiếng mút vào, hô hấp của hắn càng ngày càng gấp rút rồi.

Đột nhiên, hắn xoay nàng qua, làm cho thân thể sáng bóng của nàng hoàn toàn dán sát với mình, sau đó hắn từ từ ngồi xuống trong thùng gỗ.

Đặt nàng đang không có mảnh vải che thân ngồi xếp bằng trên chân mình, để cho vật nóng bỏng của mình áp sát vào phía dưới nàng, rồi hắn dừng động tác lại.

Thấy hắn đặt đầu cạnh thùng, nhắm mắt lại thở hồng hộc, Trương Khởi kinh ngạc mở mắt ra.

Trong ánh mắt mờ mịt của nàng lộ ra vẻ quyến rũ nhìn hắn, hắn chỉ liếc nhìn, liền thiếu chút nữa đè nàng ở phía dưới lần nữa.

Ngước đầu, mặc cho Thủy Châu theo cái cằm đường cong đẹp đẽ của hắn chảy về phía xương quai xanh, rồi chảy về bộ ngực có đường vân rõ ràng. Nàng cảm thấy, hắn đang rất khó chịu.

Trương Khởi quay đầu đi.

Trong phòng, chỉ có tiếng thở dốc.

Một hồi lâu, Lan Lăng Vương nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Hẳn là cảm giác này. . ." Đảo mắt hắn ra lệnh nói: "Chà cho ta."

". . . . Uhm."

Trương Khởi cầm khăn lông lên, dịu dàng lau lồng ngực của hắn.

Cảm thấy hắn đang cố gắng khắc chế mình, nàng nhẫn nhịn, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Người bỏ qua cho. . . . . ." Người bỏ qua cho ta?

Lan Lăng Vương không có mở mắt.

Hắn biết nàng muốn hỏi điều gì, cũng không thèm nhìn nàng một cái, hắn khàn khàn nói: "Nghe nói nam nhân nặng trinh tiết, lên giường rồi nói."

Trương Khởi hiểu. Thì ra hắn không muốn chiếm nàng ở trong thùng tắm này. Không trách được trên giường còn để mốt tấm vải trắng, thì ra là muốn nàng cho hắn sự trong sạch.

Trương Khởi nghiêng đầu, nàng yếu ớt nói: "Có gì hữu dụng đâu." Vốn chẳng có cái gì cả, không có sính lễ, không có nghênh nạp, không có danh phận. . . . Không có gì cả, nói thế nào trong sạch?

"Có gì hữu dụng đâu" mấy chữ đơn giản vừa phun ra, hắn đột nhiên mở mắt, liếc nàng một cái, hắn lại nhắm hai mắt lại.

Nàng rũ mắt, khăn lông phất qua cơ bụng mạnh mẽ của hắn như gió xuân, cuối cùng mềm mại hỏi: "Người... người có thê thất không?"

Hắn mở mắt ra.

Hai mắt sâu thẳm nhìn thẳng nàng, gương mặt tuyệt mỹ của hắn giống như một tòa bạch ngọc điêu khắc, "Không có." Một nháy kia, nàng có cảm giác hắn đang bật cười.

Cảm thấy Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nói nhỏ: "Ta nói, ta sẽ che chở nàng."

Trương Khởi cắn môi, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn lại nóng bỏng, vội vàng rụt vào trong nước.

Một cái tay nâng cằm của nàng lên.

Hắn chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, đột nhiên đứng lên, theo tiếng bọt nước rào rào, hắn cúi người xuống, ôm lấy nàng, cất bước đi tới giường.

Đi tới trước giường, hắn buông nàng xuống, ra lệnh: "Lau khô cho ta."

Trương Khởi nhẹ đáp một tiếng, cầm khăn lông khô đặt bên cạnh giường lên lau cho hắn. Mới lau hai cái, hắn đã không nhịn được đoạt khăn lông qua, lung tung lau mấy cái, liền xoay thân thể của nàng qua, tỉ mỉ lau cho nàng.

Ánhmắt hắn nhìn chằm chằm nàng, đặc biệt sáng ngời, đặc biệt chuyên chú, động tác lau của hắn cực kỳ dịu dàng, cực kỳ cẩn thận, giống như mượn động tác này, tỉ mỉ thưởng thức mỗi một tấc da thịt của nàng.

Trương Khởi càng cúi đầu.

Đang lúc ấy thì, một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp, âm thanh của một người thị vệ từ bên ngoài truyền đến, "Bẩm Quận Vương, trong phủ đại trùng tể đưa tới mười mỹ cơ, nói là xin Quận Vương vui vẻ nhận."

Lúc này, môi cà tay Lan Lăng Vương, đã đồng thời rơi vào trên nụ hoa của nàng. Hắn vừa hôn vừa liếm, vừa dùng sức xoa nắn, mặc cho đôi nhũ như chim bồ câu của thiếu nữ biến hóa ra các loại hình dáng dưới tay mình. Theo động tác của hắn, Trương Khởi cảm thấy mình đã vô pháp hô hấp, không cách nào suy tư. Trong đầu nàng trống rỗng, đôi tay cũng bất tri bất giác ôm đầu của hắn, đồng thời, vòng eo đã giãy dụa không thể kiềm chế, cọ qua như rắn, chạm phải vật nóng của hắn.

. . . . Vừa động tình, bản năng đáng sợ của nàng liền lộ ra, nàng bắt đầu không tự chủ nghênh hợp hắn.

Nghe được lời nói của hộ vệ kia, Lan Lăng Vương tức giận thở hổn hển nói: "Đưa trở về"

"Nhưng đại trùng tể nói. . . . . ." Không đợi thị vệ kia dài dòng xong, hắn đã thô lỗ quát chói tai, "Câm miệng"

Thị vệ kia kinh hoảng.

Khi bên ngoài đang an tĩnh thì đột nhiên tiếng bước chân mãnh liệt "Bịch bịch bịch" vang lên, chỉ nghe âm thanh mềm mại của Vũ Văn Nguyệt vang dội truyền đến, "Quận Vương đang bận rộn gì? Sao lại không gặp khách?" Nàng không xấu hổ kêu: "Quận Vương, A Nguyệt có thể đi vào gặp người một lát không?" Âm cuối kéo thật dài, nũng nịu đến khiến người run lập cập.

Âm thanh của nàng vừa dứt, âm thanh vang dội trực tiếp của Vũ Văn Thành cũng truyền tới, "Ha ha, nào có lấy được mỹ nhân mà không vui mừng. Lan Lăng Quận Vương chẳng lẽ xem thường Vũ Văn gia ta?"

Hai người không mời mà vào, vừa xông vào viện liền sải bước đi về phía gian phòng kia. Khi thị vệ bọn họ xếp thành một hàng, đẩy các thị vệ từ nước Tề đến ra bên ngoài thì Vũ Văn Thành nhìn về phía căn phòng lờ mờ, tràn đầy ánh đỏ, nhìn về phía hai cái bóng dáng như ẩn như hiện trong phòng kia, ánh mắt trầm xuống: vừa rãnh hắn liền chạy đến, vừa mới đến nửa đường, liền nghe được người làm truyền lời, Lan Lăng Vương bảo người ta treo đèn lồng ở các viện, chính là muốn nạp mỹ cơ. Hắn ra roi thúc ngựa, đuổi gấp, cuối cùng tới kịp thời. Nghe giọng điệu hiện tại của hắn, thật sự là muốn tiến vào. . . . Gặp được một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc hiếm có như thế, vào lúc này, cũng không thể để Cao Trường Cung bỏ mặc huynh muội bọn họ, liền sải bước đi vào. Đảo mắt tiếng bước chân đã đến dưới bậc thang.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Răng của chúng mình

Răng của chúng mình

"Không phải tự nhiên mà tôi nghĩ chị đã không yêu chính chị. Có yêu ngón tay đứt

24-06-2016
Hạnh phúc không muộn

Hạnh phúc không muộn

Từ ngày chia tay Long, Linh trở nên ít nói hẳn, cô thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ,

28-06-2016
Lời cha dặn

Lời cha dặn

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy. Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm

27-06-2016
Lời nói dối của cha

Lời nói dối của cha

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô

29-06-2016
Vở của mẹ

Vở của mẹ

Mùa thu... *** Mùa thu. Cô học trò nhỏ dọn dẹp sách vở. Đi lên đi xuống. Mướt mải

27-06-2016

XtGem Forum catalog