Trương Khởi đáp một tiếng: "Ta tới liền."
Sau khi đưa mắt ra hiệu cho A Lục, Trương Khởi theo sau tỳ nữ này rời khỏi cửa phòng.
Đi được mấy bước, tới rừng cây rợp bóng, Trương Khởi cười ngọt ngào hỏi: "Ngươi ở phòng nào? Hình như ta chưa từng gặp."
Tỳ nữ này quay đầu lại, nói: "Nô tỳ là người của Cẩm cô tử, xin ra mắt Khởi cô tử."
bạn đang xem “Cảnh Xuân Nam Triều ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Trương Khởi kinh ngạc, nói: "Ngươi là người của Cẩm cô tử, nhưng không phải Cửu huynh gọi ta sao? Sao không do tỳ nữ của huynh ấy tới mời?"
Tỳ nữ này ngẩn ngơ.
Mà lúc này, Trương Khởi dừng bước. Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm vào tỳ nữ, bước chân cũng lùi dần về sau.
Ngay lúc đó, một tiếng cười nhẹ vang lên, "Muội cũng rất cảnh giác."
Là giọng của Tiêu Mạc!
Nhất thời Trương Khởi không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay căng thẳng hơn nữa, nàng quay đầu lại.
Tiêu Mạc mặc áo lông buộc hờ, chân mang guốc mộc, nhanh nhẹn bước ra từ rừng cây. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn nhẹ nhàng mà thanh thoát, ánh mắt sáng rực khiến tỳ nữ đứng trước Trương Khởi phải liếc nhìn nàng bằng ánh mắt đố kỵ, rồi lại si ngốc nhìn về phía hắn.
Nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, Tiêu Mạc ra lệnh: "Qua đây nào."
Chỗ hắn đứng là một vườn hoa. Quanh người cây cối cao lớn, lá xanh mới nhú, không lo bị người phát hiện.
Trương Khởi cúi đầu đi về phía y.
Thấy nàng tới gần, Tiêu Mạc xoay người đi tiếp về phía trước, khi hắn dừng lại, hai người đã tới một tòa núi giả được đại thụ bao quanh vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Mạc nhìn Trương Khởi.
Thấy nàng vẫn cúi đầu, hắn tiến đến.
Nhìn nàng, hắn khẽ cười nói: "Hai ngày qua có nhớ ta không?"
Nhớ hắn?
Trương Khởi trừng mắt nhìn, cuối cùng quyết định thành thật lắc đầu.
Nụ cười của Tiêu Mạc hơi sượng lại.
Hắn chắp tay, cất giọng trầm ấm nói: "Muội đừng giận, ta vốn định nạp muội vào phủ một cách chính đáng. Thế nhưng cô nãi nãi lại không chịu, ngay cả cô mẫu cũng nói đỡ mà cô nãi nãi không chịu châm chế. Ngày hôm trước..."
Ngày hôm trước hắn cũng có thuyết phục cô mẫu, cũng đã chuẩn bị xong xe ngựa, chỉ chờ cô mẫu cho nàng ra khỏi phủ với tư cách làm kỹ thiếp cho Tiêu Sách, rồi hắn sẽ tính sau. Nhưng không ngờ rằng cô mẫu lại bất ngờ đổi ý. Điều khiến hắn không ngờ rằng, khu viện hắn vốn sắp xếp cho Trương Khởi lại bị bán mất rồi!
Khu viện rất đẹp, hắn cũng đã phái người bố trí rồi! Thế nhưng Trương Khởi lại bán mất!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tiêu Mạc hơi tối đi.
Hắn nhìn chằm chằm vào Trương Khởi.
Tiểu cô tử này đúng là rất lớn mật!
Những lúc thế này, nàng vẫn luôn cúi đầu, hai tay xoắn chặt góc áo, dáng vẻ đó ngây thơ biết bao nhiêu, ngoan ngoãn biết bao nhiêu!
Đúng rồi, nếu nàng thật sự ngây thơ, khi Quảng Lăng vương để lộ bội kiếm, sao nàng lại không hề sợ hãi, chẳng hề hoảng hốt mà vẫn cười nói như thường? Nếu nàng thật sự ngây thơ, cũng sẽ không mượn cơ hội thay hắn hiến khúc, để lại ấn tượng trong mắt hoàng thượng.
Nhưng điều kỳ lạ hơn hết thảy, khi nghĩ đến hàng loạt hành động to gan lớn mật, tùy hứng làm bậy của tiểu cô tử này, hắn lại hoàn toàn không dị nghị?
Hắn đưa tay kéo tay áo của Trương Khởi.
Theo lực kéo nhẹ của hắn, thân thể Trương Khởi chợt lao về phía trước. Tay hắn siết lại, kéo nàng vào trong lòng.
Trong nháy mắt, Trương Khởi đã bị hắn ôm lấy.
Trương Khởi còn chưa nẩy nở, thân hình nhỏ xinh, mà so với những nam nhân gầy gò bình thường, thân thể Tiêu Mạc cũng được coi là cao lớn. Trương Khởi ngã nhào vào lòng hắn, đỉnh đầu khó khăn lắm mới chạm đến bờ môi hắn.
Đột nhiên rơi vào vòng ôm của một nam nhân, Trương Khởi vô cùng sợ hãi, nàng muốn giãy dụa, nhưng cánh tay đặt ngang hông cứng rắn như sắt. Sau khi động đậy, hắn càng ôm chặt hơn.
Nhịp đập mạnh mẽ vững vàng của trái tim nam nhân xuyên thấu áo xuân mỏng manh truyền tới. Hơi thở nhẹ nhàng của nam tử lại càng quất chặt lấy nàng.
Trương Khởi không thể cử động được chút nào.
Tiêu Mạc thấy nàng không giãy dụa nữa, cánh tay cũng hơi nới lỏng. Hắn cúi đầu nhìn Trương Khởi trong lòng, dùng ngón tay làm lược, từ từ chải mái tóc trên trán nàng, để lộ khuôn mặt trắng noãn thanh tú và đôi mắt mọng nước như bao phủ một lớp sương mù.
Hắn nâng cằm nàng lên, lẳng lặng ngắm nhìn.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ nhẹ nhàng mơn trớn môi nàng, cảm thấy nhiệt độ của làn môi đỏ mọng trên đầu ngón tay, hơi thở của Tiêu Mạc dần dần trở nên thô ráp.
Trương Khởi đỏ bừng mặt, không kìm được mà vặn vẹo người. Vừa nhúc nhích, đã tinh tường cảm nhận có một vật cương cứng giữa hai chân mình.
Nàng không dám cử động.
Đáng thương ngẩng đầu, Trương Khởi rưng rưng nước mắt, "Tiêu lang, người khác trông thấy mất!" Nàng nén nước mắt, nghẹn ngào nói ra mấy chữ này, lời nói vừa khào khào vừa đáng thương, dễ dàng khiến người ta mềm lòng.
Nhưng Tiêu Mạc lại không mềm lòng.
Chẳng những không mềm lòng, hắn lại còn ôm nàng chặt hơn.
Một tay khác khác vuốt ve mông nàng, giọng nói Tiêu Mạc cũng trở nên khàn đi: "Người khác trông thấy càng tốt!"
Trương Khởi ngẩn người, bỗng chốc hiểu ra: Bị trông thấy, hắn càng có có thể danh chính ngôn thuận đưa mình về!
Trương Khởi cắn môi.
Tiêu Mạc cúi đầu, đôi mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói: "Quảng Lăng vương đó….."
Quảng Lăng vương?
Trương Khởi cứng đờ, không hề nhúc nhúc lắng nghe.
Tiêu Mạc liếc nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi nói: "Tối hôm qua hắn gặp phải thích khách."
Thấy đôi mắt mở to của Trương Khởi, vẻ mặt hắn không hề thay đổi, vẫn lịch sự tuấn dật như vậy, "Nghe nói hắn bắt mấy tên, đã thăm dò được, thích khách được phái đến từ nước hắn, có ý đồ không tốt đẹp. Đoán chừng bây giờ hắn đã thỉnh cầu bệ hạ cho về nước. Hắn không có nhiều thời gian, chắc cũng không có sức đi tầm hoa vấn liễu đâu."
Trương Khởi nhìn hắn.
Nàng nghe rất rõ, nước Tề có nội chiến, Quảng Lăng vương phải mau chóng trở về, hắn không rảnh để ý đến nàng!
Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc, lên tiếng hỏi: "Chuyện này do huynh sắp xếp sao?"
Tiêu Mạc cười một tiếng.
Nụ cười này, răng trắng như tuyết chói lọi dưới ánh mặt trời, tuấn dật nhã nhặn không nói nên lời.
Hắn không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận!
Trương Khởi thầm kinh hãi. Nàng vẫn luôn xem thường thiếu niên này, không biết hắn lại thủ đoạn như vậy!
Thấy nàng lại cúi đầu, Tiêu Mạc nâng cằm nàng lên, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng.
Trương Khởi chưa kịp giãy dụa, hắn đã chạm tới như chuồn chuồn lướt nước rồi dời môi đi, hắn nói bên tai nàng với giọng khàn khàn hổn hển: "A Khởi, ta tôn trọng muội nên tạm thời giữ lại trong sạch cho muội. Chờ ta thu xếp xong, muội hãy ngoan ngoãn gả cho ta nhé."
Vậy ư? Nếu như hắn không tôn trọng nàng, bây giờ sẽ lột xiêm y nàng, muốn sự trong sạch của nàng sao?
Trương Khởi khẽ nhếch miệng, nhưng không dám nói gì, đầu lại càng cúi thấp.
Tiêu Mạc vươn tay vuốt ve mái tóc của nàng, ngón tay đi lướt qua tai ngọc nõn nà của nàng, không kiềm chế được mà nâng niu.
Vừa mới chạm vào đã lên cơn nghiện, ngón tay như gió xuân nhẹ nhàng dịu êm lướt qua cằm, cổ rồi dừng lại ở bờ xương vai của nàng
Dần dần, hắn có vẻ càng hài lòng hơn.
Rốt cuộc, hắn thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng thật chặt, nỉ non nói: "Tiểu cô nương giảo hoạt gian trá này….Nếu đã bán khu viện, chắc tiền cũng về tay rồi chứ? Đưa đây ta giữ cho."
Muốn nàng giao tiền ư?
Chuyện này sao có thể?
Trương Khởi không dám ngây người như phỗng nữa, nàng lắc đầu, khẽ cất giọng êm ái: "Còn lâu mới đưa cho huynh."
Thấy Tiêu Mạc nhìn chằm chằm, nàng nói với giọng oán trách yếu ớt: "Muội muốn giữ lại làm tiền phòng thân."
Tiền phòng thân? Sợ sau này hắn bỏ rơi nàng sao? Tiêu Mạc cười xoa đầu nàng, nói: "Được rồi, muội muốn giữ thì cứ giữ lại." Tâm trạng khá hơn, Tiêu Mạc cười nhẹ nói: "Ta sẽ cho muội một viện tử khác nhưng khế nhà này ta sẽ giữ hộ muội. Tránh cho muội lại đổi thêm tiền nữa."
"Mười mẫu ruộng này lần trước ta phải dùng mánh khóe mới lấy được. Muội giữ lại hàng năm cũng có chút thu hoạch, sao lại bán đi? Hay là nhờ Trương Hiên ra tay? Không ngờ huynh ấy cũng làm được việc."
Giọng điệu của hắn không còn vẻ buồn bực nữa rồi.
Trương Khởi vẫn cúi đầu, hắn không buông nàng ra, nàng liền biết điều tựa vào ngực hắn. Cúi gằm mặt, Trương Khởi thầm suy nghĩ: Bằng sắc đẹp bây giờ của mình, Tiêu lang đã khó có thể kiềm chế. Nếu lớn hơn chút, e rằng càng khó chạy trốn khỏi lòng bàn tay của Tiêu lang.
Nàng không dám nghĩ đến chuyện sau này.
Nàng đã vắt hết óc cũng không nhớ nổi có tồn tại Tiêu Mặc này trong ký ức không. Dĩ nhiên, không chỉ có hắn, ngay cả đám người Trương Hiên, Trần Ấp nàng cũng không nhớ nổi.
Ký ức của kiếp trước quá vụn vặt mà ít ỏi, có khi Trương Khởi cũng cảm thấy, nếu không phải những điều trong trí nhớ đã xảy ra thật, nàng sẽ cho rằng mình chỉ là một tiểu cô tử mười ba mười bốn tuổi, những ký ức đó chỉ là một giấc mộng của nàng, một giấc mộng về quá trình trưởng thành, sống chết của mình.
Cũng chính bởi vì ký ức của kiếp trước quá ít, nhiều khi cử chỉ và tính cách của Trương Khởi cũng chẳng khác gì những tiểu cô ở độ tuổi này.
Đang lúc ấy, tiếng bước chân khẽ khàng bỗng truyền đến, còn có tiếng kêu rất nhỏ của tỳ nữ bên Trương Cẩm, "Tiêu lang có đó không?"
Tiêu Mạc khẽ nhíu mày, buông Trương Khởi ra.
Trương Khởi vừa được tự do, lập tức đưa tay vuốt tóc xuống, cúi đầu lui về bên thân cây, làm cho mình trở nên mờ nhạt.
Tiêu Mạc quay đầu, khóe miệng nhếch cười, mặt như gió xuân, "Chuyện gì?"
Tỳ nữ này xuất hiện trước mặt hai người, nàng ta cúi chào Tiêu Mạc, khẽ nói: "Cô tử nhà nô tỳ nói, phu nhân trông coi cô tử nghiêm quá, cô tử không thể ra ngoài gặp mặt Tiêu lang. Đây là khăn cô tử thêu, kính xin Tiêu lang nhận lấy."
Thì ra Trương Cẩm đưa tín vật, vỗ về tấm lòng chưa tỏ tường của ái lang.
Nụ cười bên khóe miệng Tiêu Mạc sâu hơn, hắn nhíu mày, nói: "Cô tử nhà ngươi thật có lòng." Cũng không biết có phải ảo giác của Trương Khởi hay không, khi hắn nói đến hai chữ 'Có lòng' lại nhấn mạnh âm.
Tỳ nữ đưa khăn qua.
Tiêu Mạc đưa hai ngón tay ra nhận lấy, thấy tỳ nữ kia nhìn mình chằm chằm, hắn bỏ khăn vào trong ngực.
Thấy tỳ nữ kia vẫn không nhúc nhích, hắn nhíu mày, "Còn có việc gì sao?"
Chương trước | Chương sau