Duck hunt
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 121 đánh giá )

Cảm Thụ Mập Mờ - Chương 01

↓↓
"Có phải ở lớp này cậu không quen bạn nào nên cậu xấu hổ, đúng không?"Cô hỏi như khẳng định.

bạn đang xem “Cảm Thụ Mập Mờ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Ai xấu hổ?Cô có thể đừng ồn ào nữa được không?Có thể đi ra chỗ khác, đừng nữa nói chuyện cùng cậu nữa có được không?

Nếu không lựa chọn không ở cùng với bố, mà ở cùng với mẹ, làm sao lại chưa quen với cuộc nơi đây thích ứng với trường học và bạn bè xa lạ này chứ?

"Cậu đừng sợ!Tôi nói cho cậu biết, tôi biết hết các bạn, kể cả có người từ trường học khác chuyển lên, bởi vì mọi người đều là hàng xóm lân cận, cho nên đều có chút quen biết.Nếu như nơi này không có bạn của cậu, tôi có thể làm người bạn đầu tiên của cậu.Nếu như cậu cần giúp đỡ, cũng có thể tìm tôi.Ha ha, chúng ta một ngồi trước một ngồi sau, cần phải giúp đỡ lẫn nhau."

Ai muốn giúp đỡ cô?Hơn nữa, cô rất ồn ào, lại thích nói chuyện, tới trường học vốn là để học, kết bạn với ai?

"Tới giờ ăn trưa, nếu cậu không có người ăn cùng, vậy thì tôi sẽ ngồi cùng bàn ăn chung với cậu, nếu không chỉ có mình ăn sẽ rất cô đơn, hơn nữa chúng ta còn có thể trao đổi món ăn. Ha ha, cậu nhất định có kinh nghiệm loại này đúng không? Ở trường học trước kia của cậu, các bạn của cậu chắc hẳn cũng làm như vậy! Ha ha ha. . . . . . Mặc dù cậu không quen tất cả các bạn ở nơi này, nhưng mà tôisẽ chăm sóc cho cậu, đừng sợ."

Ây da chết rồi, trước kia cậu học ở một trường tư nhân, lúc nào ăn cơm là đến phòng ăn của trường, ngồi nghiêm chỉnh ăn thức ăn giống nhau, vốn không có nhu cầu chia sẻ thức ăn cho nhau hay ngồi cùng bàn ăn, chứ đừng nói đến việc cô đơn quỷ dị kia.

"Đúng rồi, có lẽ tôi nói điều này hơi nhiều, cậu có thể gợi ý cho tôi một chút, rốt cuộc cậu tên là Lệ gì vậy?" Phương Đồng Ân tò mò mở to cặp mắt, vừa ăn bánh bích quy vừa chờ cậu mở miệng.

Lệ Minh Kiệt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, vô cùng hi vọng cô nữ sinh này có thể tự hiểu lấy, có thể nhận thấy vẻ bất mãn của cậu.

Nhìn nhau một lát, đáng tiếc cô không hiểu sự bất mãn trong mắt của cậu,ăn bánh bích quy hết miếng này đến miếng khác .

"Nếu không cậu họ Lệ, tôi gọi cậu là Hạt Dẻ cũng được." Bởi vì cậu ta không nói, Phương Đồng Ân cũng sẽ không suy nghĩ tại sao, kết luận một cách đơn giản rằng cậu quá xấu hổ, quá trầm ổn, cho nên mới không mở miệng.

"Lệ Minh Kiệt." Cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi nói. Nếu gọi cậu bằng cái biệt danh khó nghe như vậy, thì cậu thà nhịn một chút còn hơn.

"Trà Kiệt? Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ ." Đúng là một cái tên rất lịch sự !Dễ nghe.

Cô nữ sinh này làm sao vậy?Không biết nhìn sắc mặt của người khác sao? Chẳng nhẽ cô không phát hiện cậu không quan tâm đến cô một chút nào sao, càng không cần bạn bè? Sao phải cố nhiệt tình như vậy? Lệ Minh Kiệt rũ mắt xuống, âm thầm mắng.

"Đúng rồi, Trà Kiệt, nếu như có cái gì cần tôi giúp, cứ nói, nhất định không được khách khí, tôi biết cái cảm giác của một người đơn, cậu cũng đừng ngượng ngùng. . . . . ." Phương Đồng Ân hoàn toàn không phát hiện cậu sắp nổi giận, vẫn nói chuyện không ngừng.

Sự thật chứng minh, một người nhiệt tình bao nhiêu có thể ảnh hưởng tới cá tính và thái độ của đối phương bấy nhiêu.

Năm đầu tiên thì Lệ Minh Kiệt chỉ cảm thấy cô gái ngồi đằng trước thật phiền, quấy rầy cậu từng phút từng giây, nếu không cậu chỉ miễn cưỡng nói chuyện với cô, ăn cơm cũng phải ngồi cùng bàn ăn với cô, đến lợi ích cũng phải cùng nhau chia sẻ…..

Được rồi! Thành thực mà nói, cậu thừa nhận lúc nào nhìn bữa trưa của cô cũng ngon miệng hơn của cậu.

Bữa trưa của cậu đều do các nhà dinh dưỡng đặc biệt phối hợp các loại thức ăn tốt, trong khi bữa trưa của cô mặc dù nhìn rất đơn giản, màu sắc bình thường, nhưng lại mang một hương vị ấm áp và hạnh phúc của gia đình

Năm thứ hai, chỗ ngồi được sắp xếp lại một lần nữa, cậu cảm thấy mình thật sự xui xẻo, lại phải ngồi cùng cô nữ sinh nhiều chuyện kia, lần này đổi chỗ, cậu ngồi ở phía trước, còn cô ngồi ở phía sau.

Kết quả, cậu phải ngồi cùng bàn ăn với cô trong giờ ăn trưa, mà cô gái chết tiệt kia thật lạ, ngoài năng động, nghiêm túc trong giờ thể dục ngoại khóa, thì trong tất cả các cuộc thi lớn nhỏ cô luôn miệng hỏi, tất cả đều phải dựa vào cái danh hiệu Đệ Nhất của cậu, khiến cậu phải vượt qua một học kỳ hết sức cực khổ.

Học kì 2 của năm thứ hai, cậu cảm thấy mình thật sự quá may mắn, bởi vì xung quanh đều không có giọng nói ầm ĩ và bóng dáng đáng ghét của Phương Đồng Ân.

Lần rút thăm này, cậu ngồi ở hàng thứ hai, còn cô ngồi ở hàng thứ sáu, cùng dãy bàn với cậu nhưng cách nhau rất xa.

Còn nữa, trong tuổi nổi loạn này, nam sinh và nữ sinh có tình cảm quá tốt sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, tuy rằng tính cô nhiệt tình nên mới có nhiều mối quan hệ tốt, bất kể là nam hay nữ, cô đều có thể xưng anh gọi em, nhưng . . . . . . Cậu không muốn mình và cô là một cặp.

"Trà Kiệt, chúng ta bị tách ra, mặc dù không ngồi gần nhau nữa, nhưng cậu yên tâm, cậu vẫn luôn luôn là bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không quên khi tôi đang ngủ gà ngủ gật, thì cậu giúp tôi thoát khỏi ánh mắt soi xét của giáo viên, càng không quên khi tôi không chép bài, không làm bài tập về nhà thì cậu đều bao che cho tôi, chúng ta mãi mãi là bạn thân, còn hơn cả bạn tốt." Trước khi đổi chỗ, thì Phương Đồng Ân tỏ vẻ đau lòng, làm bộ đáng thương nói với cậu như vậy.

Làm ơn đi, ai là bạn thân của cô, là bạn bè với cô? Nói giống người một tí đi, có được không? Cậu chỉ ước xéo nhanh nhanh lên một chút .

Mới đầu cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhẹ nhõm, ngay cả đối tượng ăn trưa của cậu cũng chuyển từ một cô gái thành một nhóm các bạn nam sinh, điều này thật tốt, cuối cùng thì cậu không phải lo Đông, lo Tây nữa, nhưng . . .

Sau một tuần lễ, Lệ Minh Kiệt phát hiện hình như bản thân không vui vẻ như tưởng tượng.

Cậu nhớ sau lưng có một cô nữ sinh thừa thời gian, từ phía sau truyền lên một quyển sách giáo khoa vẽ nhăng vẽ cuội, nói cho cậu biết vị vĩ nhân bị cô vẽ thêm một chòm râu, tóc của một nhân vật lịch sử bị biến thành những gợn sóng lớn uốn lượn; hay khi cậu đang nghiêm túc chuyên chú ghi chép bài thì phía sau có một người đột nhiên ném một bọc giấy vệ sinh trong có thịt bò khô, để cho cậu vừa học bài, vừa ăn vụng.

Cậu càng nhớ trong bữa trưa cô luôn chuẩn bị giấy ăn cho cả hai người, luôn biết khi ăn cùng cô thì cậu sẽ càng ăn được nhiều hơn, do đó tất nhiên trao đổi với cậu, chờ cậu xoay người sẽ ăn một miếng cơm của cậu.

1.4

Cậu nhớ giọng nói trong trẻo của cô lúc nào cũng líu lo bên tai của cậu, gọi tên cậu ầm ĩ: "Ha ha, Minh Kiệt, tôi nói cho cậu cái này này…”.

Hình như cậu không được bình thường, yên ổn không thích lại thích bị ngược đãi

Học kỳ hai của năm học thứ hai kết thúc, Lệ Minh Kiệt không thể không thừa nhận mình rất khổ sở, rất cô đơn để có thể vượt qua học kỳ này.

Kỳ nghỉ hè lại đến, sau khi cậu giảng hòa với Phương Đồng Ân thì cô phát hiện nhà cậu có hoàn cảnh rất phức tạp, cũng thấy cậu rất cô đơn, cô cũng không thích ở nhà một mình, cho nên. . . Cả kỳ nghỉ hè cậu bị cô nàng bạn thân ép buộc, uy hiếp phải đến nhà cô chơi.

Thật ra, cậu vốn dĩ có thể từ chối, chỉ cần thái độ của cậu kiên định một chút, biểu tình kháng cự rõ rệt một chút, thì cô không có cách nào bắt cậu làm những chuyện mà cậu không muốn.

Nhưng điều đáng sợ là, chỉ cần nghĩ đến cả kỳ nghỉ hè không được nhìn thấy cô, cậu thực sự cảm thấy rất cô đơn, lạnh lẽo, cả học kỳ vừa qua cậu đã không được ngồi gần cô, lại phải đợi thêm hai tháng hè nữa, đến ngày khai giảng mới có thể gặp mặt, cậu. . . rất không có chí khí, đầu hàng dưới quyền uy của cô, làm theo bất cứ điều gì cô nói một cách trung thực và ngoan ngoãn, thực sự cậu đã đến nhà cô ở trong một tháng.

Mặc dù cậu luôn cố tỏ vẻ không cam lòng, nhưng cũng phải thành thực thừa nhận, khoảng thời gian nghỉ hè này thực sự là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu từ trước đến nay.

Cha mẹ và chị em của Phương Đồng Ân giống nhau như đúc, đều rất nhiệt tình.

Gia đình của cô lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười, mặc dù có sự xuất hiện không rõ lí do của người lạ trong nhà, nhưng họ hoàn toàn không đối xử lạnh nhạt với cậu, ngược lại còn coi cậu như người trong nhà.

Lệ Minh Kiệt thật sự tò mò tại sao tất cả mọi người trong nhà đều nhiệt tình như vậy, liền tìm cha của Phương Đồng Ân để hỏi cho rõ mối nghi ngờ trong lòng mình.

"Minh Kiệt này! Cháu tuy không sống trong nhà của ta nhưng mọi người trong nhà đều biết cháu, lúc nào tan học về Đồng Ân cũng nói đủ thứ chuyện có liên quan tới cháu, bạn thân Lệ Minh Kiệt của con giúp con chuyện này, chuyện kia, Minh Kiệt thật sự rất thông minh, Minh Kiệt rất ngầu, con phát hiện có rất nhiều nữ sinh trong lớp hâm mộ và thầm thương trộm nhớ cậu ấy, ha ha, hôm nay Minh Kiệt như thế này như thế kia, Minh Kiệt đông, Minh Kiệt tây. . . . . . Cho nên tất cả mọi người đều rất quen thuộc với cháu, không nên khách sáo, cứ coi nơi này là nhà của mình đi! Nhất định ở trường học Đồng Ân gây cho cháu không ít phiền toái, mong cháu giúp đỡ con bé nhiều hơn." Cha Phương Đồng Ân cười trả lời.

Được rồi! Cậu phải thừa nhận, nghe cha Phương Đồng Ân nói như vậy, tâm tình của cậu có một chút. . . . . . Không, là thật sự, cảm thấy rất vui.

Rốt cuộc tại sao lại cảm thấy vui? Cậu cũng không rõ, nói tóm lại, quá vui là được rồi.

Rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu với Phương Đồng Ân là gì? Là bạn bè, bạn tốt hay là bạn thân?

Được rồi! Thì cứ cho là bạn thân đi, dù sao đi nữa thì cậu cũng đã trải qua một học kì đầy khó khăn mà không có cô, Phương Đồng Ân vô tình đã trở thành người rất đặc biệt, rất quan trọng đối với cậu. . . Là bạn tốt, là anh em tốt, là bạn thân.

Chỉ cần thiếu sự ồn ào của người bạn thân này, không có cô ở bên tác quái, quấy nhiễu, cậu sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cho nên cậu thú nhận, thú nhận rằng cô là người bạn tốt nhất của cậu thậm chí còn tốt hơn so với bạn bè, cậu không để ý đến chuyện cậu và Phương Đồng Ân bị gán ghép nữa, chỉ cần cậu biết mối quan hệ này quan trọng như thế nào là đủ rồi, về phần người khác lời ra tiếng vào thế nào, cậu không quan tâm.

Với suy nghĩ này, tình bạn giữa cô và cậu trong năm thứ ba càng gắn bó.

Vì thế, khi sắp xếp lại chỗ ngồi mới trong năm thứ ba thì Lệ Minh Kiệt làm một hành động mà ngay cả cậu cũng không tưởng được.

"Phương Đồng Ân, cậu rút được chỗ ngồi ở đâu vậy?" Cậu cầm tờ giấy, đi tới bên cạnh cô.

"Hàng thứ tám dãy cuối cùng." Phương Đồng Ân làm bộ đáng thương nói, lấy tờ giấy chìa ra trước mắt cậu, "Nếu như có thể ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên thì quá tốt rồi, vừa có thể ra ngoài đầu tiên sau khi tan học, vừa có thể là người cuối cùng vào lớp, rất tiện . . . Minh Kiệt, con cậu thì sao? Cậu rút được chỗ ngồi ở đâu? Tôi nghĩ chúng ta không thể nào ngồi chung một chỗ! Thầy giáo đã nói rồi, tất cả sinh viên tốt đều được ngồi ở ba hàng ghế đầu tiên, khoảng cách tương đồi gần bảng đen, cũng sẽ không phải chịu sự quấy nhiễu của các sinh viên kém."

Cô và Minh Kiệt đúng là không có duyên! Cô và các món ngon trong bữa ăn của cậu cũng không có duyên, cô và các cuộc thi cuối năm cũng không có duyên. . .

Sau khi nghe cô kêu ca phàn nàn, Lệ Minh Kiệt không kìm được nhếch nhếch khóe môi, rồi đột nhiên xoay người bước đi, sau đó thì thầm nói chuyện cùng các bạn khác trong lớp.

Giờ giải lao kết thúc, thầy giáo đi vào phòng học, dặn dò các sinh viên ổn định chỗ ngồi mới, Phương Đồng Ân ngồi ở góc lớp nơi không ai chú ý đến, không lo bị ai quản thúc, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có ai ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô, thế nên cô mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc về phía bên cạnh, để xem ai là người bạn ngồi cùng bàn với cô trong cả học kì này.

"Hả? Minh. . . Minh Kiệt? Sao cậu lại ngồi ở đây?" Người kia là bạn thân của cô, là sinh viên nổi trội nhất trong tất cả các năm học - Lệ Minh Kiệt.

"Không cẩn thận rút được ." Cậu cố làm ra vẻ bất mãn oán trách.

Thế nhưng, cậu nghĩ cậu sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt vui mừng, nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền của cô khi biết cậu là người ngồi cùng bàn với cô.

"Oa oa oa, chúng ta lại ngồi chung một chỗ rồi, chúng ta thật sự rất có duyên đó!" Phương Đồng Ân vui đến mức không thể nghĩ được gì khác, cứ như là trúng số độc đắc, cười nhiều đến mức không thể khép được miệng.

Nhìn vẻ mặt vui sướng của cô, Lệ Minh Kiệt không kiềm chế được sự vui mừng trong lòng mình.

Cậu tuyệt đối sẽ không nói với cô, để có thể ngồi cùng bàn với cô, cậu phải đổi chỗ với các bạn khác, thậm chí còn xin thầy giáo ngồi ở phía sau; cậu tuyệt đối cũng sẽ không thú nhận với cô, thật ra cậu rất muốn chia sẻ tất cả những chuyện phiền toái lớn nhỏ với cô, muốn nghe cô nói nhao nhao ầm ĩ, và nghe cô gọi tên cậu một cách đáng ghét.

Cậu nghĩ nếu có bạn thân ngồi cùng bàn, một học kì mới sẽ rất đáng để mong đợi.


Chương sau

↑↑
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Gió lạnh gò hoang

Gió lạnh gò hoang

Đã lâu rồi chưa xảy ra chuyện ghê gớm đến vậy. Và câu chuyện còn được

24-06-2016