Lời của Lệnh Quá Dương khiến hai người đàn ông xanh mặt, không thể ngờ mười mấy năm qua Long Nghiên Nghiên đã sống vất vả đến thế.
bạn đang xem “Bách biến tiểu mỹ nhân - Chanh Tinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Hàng tháng đến đúng hạn tôi lại sai thư ký gửi tiền qua, đáng chết, còn chưa điều tra xem tiền đã được lĩnh chưa." Long đại ca mắng mình quá sơ ý.
"Vợ ông mới mất đi tính mạng mới sinh ra Nghiên Nghiên, ông đã từng chăm sóc, quan tâm đến Nghiên Nghiên chưa? Nghiên Nghiên tự trách mình bao nhiêu, vẫn nghĩ mình là người thừa, không nên sống trên thế giới này, đây đều là do các người tạo nên! Cô ấy là con gái ông, nhưng ông có làm tròn trách nhiệm của một người cha không?"
Giọng nói của Lệnh Quá Dương chuyển sang lạnh, mặt nhìn thẳng Long chủ tịch.
"Im miệng, ai cho phép anh nói chuyện với cha tôi như thế?" Long đại ca tuy có xấu hổ, nhưng cũng không vì thế mà lúng túng, đây là cá tính xấu của anh, thế cho nên anh đối với em gái của mình mới không hòa nhã.
"Dựa vào việc tôi yêu Nghiên Nghiên, tương lai tôi sẽ làm chồng cô ấy, ông nói xem tôi có đủ tư cách để thay cô ấy đòi lại lẽ phải hay không?" Khí thế của Lệnh Quá Dương lạnh thấu xương, hai người đàn ông Long gia khuất phục trước đáy mắt đầy ngạo khí và tự tin của anh. "Tôi muốn một đáp án, nếu các người còn muốn Nghiên Nghiên là người thân, tôi sẽ rất vui vì có hai trưởng bối, nếu không, vậy thì Nghiên Nghiên từ nay về sau để tôi chăm sóc, không có quan hệ gì với các người nữa."
Thật lâu sau, Long chủ tịch mới từ từ lên tiếng, "Cậu có thật lòng với Nghiên Nghiên không?"
Vợ ông đã đi được hai mươi tám năm, lúc ấy tuy rằng ông cũng hiểu chuyện vợ mình hi sinh là vì đứa con của họ, nhưng ông phải thừa nhận bản thân đã hận sự tồn tại của con gái mình, có điều, thời gian trôi qua đã làm cho nỗi hận này phai nhạt dần, khi ông tỉnh ngộ nhận ra sai lầm, muốn lấy lại tình cảm cha con, lại phát hiện đứa con này bướng bỉnh không nghe lời, khiến ông càng thêm đau lòng và buồn bực.
Ông dùng cách sửa chữa tệ nhất, để con gái có ba bữa cơm no, cũng cho vô số tiền, coi như bù lại trách nhiệm chưa tròn của ông, lại sợ bị phát hiện là mình quan tâm, sẽ không biết phải đối mặt với Nghiên Nghiên như thế nào, sợ nhìn thấy oán hận trong mắt con.
"Tôi có thể trả lời ông, đầu tiên khi thấy Nghiên Nghiên, tôi đã quyết định đời này chỉ muốn mình cô ấy." Lệnh Quá Dương kiên nghị trả lời.
Ấn tượng khinh thị đầu tiên về Lệnh Quá Dương đã đổi khác, Long chủ tịch gật gật đầu, trên gương mặt già nua là nụ cười khổ, "Ta biết mình không xứng làm cha, cũng không dám nghĩ Nghiên Nghiên còn có thể nhận ta......"
"Tôi muốn cho các người xem thứ này." Lệnh Quá Dương cười cười thần bí, đặt một túi giấy lên bàn như đặt một bật quý.
"Đây là...... ảnh của Nghiên Nghiên!" Vẻ mặt Long đại ca kinh ngạc, người đàn ông này đúng là nhà chụp ảnh chuyên nghiệp, lại có thể giữ lại được nụ cười xinh đẹp này của cô.
Nhìn con gái với gương mặt tràn ngập tự tin trên bức ảnh, hốc mắt Long chủ tịch đỏ dần, "Con gái của ta thật đẹp."
"Mục đích Nghiên Nghiên làm người mẫu, là hi vọng các người có thể chú ý đến cô ấy, tuy cô ấy từng đau lòng vì sự hờ hững của hai người, nhưng Nghiên Nghiên vẫn mong trong mắt hai người còn có người thân là cô ấy."
Hốc mắt của hai người đàn ông đều ướt, khiến Lệnh Quá Dương rất hài lòng.
"Bức ảnh này cho ta được không?" Long chủ tịch cầm bức ảnh trân trọng.
"Đương nhiên có thể, vốn mang đến là để tặng cho hai người."
"Nghiên Nghiên có hạnh phúc không?" Long đại ca đặt câu hỏi, vì liên tục tìm cô mấy ngày, khó khăn vất vả tìm nơi nơi nên cơn giận mới tức đến thế, thật ra, anh hi vọng em gái có thể về nhà với mình. "Cô tôi ở bên cạnh cô ấy, làm sao có thể không hạnh phúc chứ." Lệnh Quá Dương tự mãn đáp.
"Tôi không nói là sẽ để con và em của chúng tôi giao cho cậu!" Đàn ông Long gia liếc mắt nhìn nhau, mặt đỏ bừng lên.
Lệnh Quá Dương nín cười, thầm thở dài. "Tôi chụp ảnh Nghiên Nghiên đẹp lắm, không muốn công khai ra ngoài đâu." Nghĩ đến dáng người uyển chuyển của cô sẽ bị người đàn ông khác thưởng thức, anh chỉ muốn móc con mắt đối phương ra, "Nhưng tôi đã đồng ý với Nghiên Nghiên, sẽ để vẻ đẹp của cô ấy cho mọi người nhìn, các người thử nói xem, tôi nên làm thế nào bây giờ?!"
Con mắt đảo một vòng, mặt Lệnh Quá Dương mang theo nịnh nọt nói: "Nếu không thì thế này, mời ba và anh trai ra mặt can thiệp, nói là hai người muốn mua những bức ảnh này, tôi không thể ngăn cản được quyền thế và sức ép của hai người."
Hai cha con nhìn nhau, không qua sự cho phép của họ, người đàn ông này đã tự tiện xuống tay với con gái/em gái họ, ai thèm cứu anh chứ?
"Làm ơn đi! Cha à, anh trai! Xin hai người đấy!" Anh nói thật dễ nghe.
Ai thèm để ý đến anh chứ!
Cuộc sống lại trở về bình thường, Long Nghiên Nghiên trở lại làm việc ở tiệm hoa Tinh Linh, tan làm Lệnh Quá Dương sẽ đến đón cô về nhà, nhưng trừ hôm nay.
Lệnh Quá Dương phải tăng ca, xử lý công việc làm ảnh bước cuối cùng, vì sáng mai Nghiêm Cát Tường sẽ đến đòi nợ.
Đúng chín giờ tiệm hoa đóng cửa, ngoài cửa lại xuất hiện bóng người ngoài ý muốn.
"Vũ Tiệp, em đến tìm chị à?"
"Đã lâu không cùng về nhà với chị Nghiên Nghiên, hi vọng tối nay chị có thể đồng ý." Thật ra thì có người nào đó đã gọi điện đến, muốn cô phải hộ tống người phụ nữ của anh về nhà an toàn.
"Em chờ chị một lát, chị làm xong là có thể đi rồi."
Động tác kéo cửa cuốn thành thạo, Long Nghiên Nghiên khóa lại, đi bộ với Nhâm Vũ Tiệp về nhà.
Quán ăn đêm gần nhà trọ, khi Long Nghiên Nghiên trong quá trình chụp ảnh, không biết đã bị nhân vật có máu mặt nào tố cáo, từng gian một đã bị đóng cửa, trả lại cho các hộ gia đình xung quanh không khí yên tĩnh, cũng làm giảm bớt cơ hội "bị thương" của Long Nghiên Nghiên. Vừa đến nhà, một chiếc xe hơi màu đen đỗ trước cửa nhà trọ khiến Long Nghiên Nghiên chú ý.
Khi các cô đến gần, cửa xe hơi mở ra, bốn tên đàn ông xếp thành một hàng, chặn trước mặt các cô.
Việc này rất quen, nhưng khác với các vệ sĩ áo đen lần trước, lúc này lại thay bằng những gã lỗ mãng lếch thếch hung tợn.
"Xin lỗi, các anh cản đường chúng tôi đấy." Không hổ là cô giáo piano, Nhâm Vũ Tiệp dùng tiếng nói thanh nhã xin người ta nhường đường.
Chỉ tiếc, đối phương là tên lưu manh không hiểu mà cũng không phân biệt phải trái.
"Các cô ai là Long Nghiên Nghiên?" Gã đàn ông nhìn người này, lại nhìn người kia, theo báo cáo lúc này Long Nghiên Nghiên sẽ về nhà, nhưng lại xuất hiện một lúc đến hai người phụ nữ?
Không biết là không hiểu ác ý trong mắt đối phương, hay là quá ngốc, Nhâm Vũ Tiệp từ từ hỏi: "Các anh là ai? Vì sao muốn tìm Long Nghiên Nghiên? Tôi chưa từng gặp các anh đâu!"
"Nhiều lời, tôi không có thời gian mà lãng phí với cô ở đây, trong các cô ai là Long Nghiên Nghiên?"
"Tóc ngắn, đại ca, em nghe nói là tóc ngắn!" Một người nhanh miệng nói.
"Còn chưa ra tay à! Bắt đứa tóc ngắn lên xe."
Nhâm Vũ Tiệp tỉnh ngộ "A" một tiếng, cuối cùng mới biết là có gì đó không đúng, vội vàng bảo vệ phía trước Long Nghiên Nghiên. "Chúng bây đừng hòng bắt chị Nghiên Nghiên!"
Cô như gấu koala ôm chặt lấy Long Nghiên Nghiên, không để lũ đàn ông đô con này mang cô đi.
"Vũ Tiệp, em mau bỏ chị ra!" Long Nghiên Nghiên căn bản không có cách tự cứu mình.
"Không được, không được, em sẽ không để họ bắt chị Nghiên Nghiên đi."
"Vũ Tiệp!" Long Nghiên Nghiên khóc không ra nước mắt, tiếp tục như thế thì mới bị bắt đi đấy!
Thời gian cấp bách, đám đàn ông kia quyết định gom luôn cả người phụ nữ kéo không ra kia lên xe.
Một màn này, vừa đúng lúc bị hai người ngồi trên xe, cha và con gái đang tìm địa chỉ, nhìn thấy.
"Cha, đó là cô giáo dạy piano! Cô ấy lên xe đi rồi kìa!" Giọng nói ngây thơ, không nhận ra là cô giáo của nó đang bị người ta lôi đi.
Cô bé ngó món quà nhỏ trên tay, miệng lẩm bẩm nói: "Cha à, cô giáo không thấy đâu nữa, giờ món quà trong tay của con này tặng cô ấy thế nào đây?"
Người đàn ông híp mắt lại, nhìn chiếc xe đen đang đi đến, chân nhấn ga đuổi theo, bấm máy phát tin trong xe, anh muốn con gái lấy sổ liên lạc trong túi ra, tìm số điện thoại liên lạc của lớp học.
(*___*)
"Hô ~~ cuối cùng cũng làm xong!"
Lệnh Quá Dương ngó từng kiệt tác ưng ý vừa rửa xong, không thể không phục mình, có thể nghĩ ra cách hoàn mỹ như thế, cái này với Nghiên Nghiên và Cát Tường còn có mình, có thể báo cáo kết quả rồi.
Từ phòng tối thong thả đi ra, Lệnh Quá Dương bị vài người đứng bất động trong phòng làm việc dọa đến sợ.
"Sao thế, tan làm rồi, sao mọi người không về nhà, ở đây làm gì?"
Tiểu Hoàng chỉ vào một thân thể nhỏ mạp trên ghế, nhịn cười hỏi: "Ông chủ, xin hỏi anh quen 'nó' không?"
Bọn họ sớm muốn tan làm, ai ngờ lại nhìn thấy một con bồ câu thú vị đứng ở lan can ngoài cửa sổ, giống như nó đã đợi đây từ chiều, không nhịn nổi tò mò, bọn họ mở cửa sổ ra, để bồ câu bay vào.
Sau khi lượn vài vòng, anh chàng bồ câu đứng trên ghế tựa nghỉ ngơi, ngẩng đầu, dáng vẻ vô cùng thoải mái, trên chân nó có buộc tờ giấy, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, bọn họ lấy tờ giấy kia xuống, mở ra.
Trang giấy nho nhỏ viết "Thư gửi Quá nhi", còn mặt kia bọn họ không hiểu nội dung.
Lệnh Quá Dương thẹn thùng nắm tờ giấy kia, đây là do bề trên nhà anh thích dùng bồ câu đưa tin, rõ ràng có việc thì dùng điện thoại là được rồi, đừng lãng phí thời gian làm bồ câu đưa thư chứ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh quyết định chọn phòng làm việc ở tòa nhà cũ này, trên tầng cao nhất của tòa nhà có nhà cho chim, chim bồ câu đưa tin có thể nghỉ ở đó.
"Ông chủ, người nhà anh sao không chọn nuôi cú mèo đi, học Harry Potter đưa tin, ít nhất giấy viết thư cũng nên lớn hơn chứ, chữ như con kiến ý." Có người giễu cợt.
"Đùa đủ chưa? Đủ rồi về nhà đi." Lệnh Quá Dương yêu cầu rồi lấy lại bức thư.
Ông chủ đuổi người, ai không chịu đi chứ!
Lệnh Quá Dương nhìn những chữ trên tờ giấy, miệng lẩm nhẩm: "Làm gì chứ, không phải mới kết thúc sao, lại bắt đầu rồi, mình và Nghiên Nghiên mới bắt đầu cuộc sống hạnh phúc được vài ngày, lại phải trở về hơn một tuần..."
Anh để ý người chỉnh đèn Sử An còn đứng trước mặt mình, do dự như muốn nói chuyện gì đó với anh.
"Có việc à?"
"Ông chủ!" Anh hổ thẹn cúi đầu, "Tôi xin lỗi anh, người lúc trước trộm ảnh là tôi."
Một lát sau, giọng nói bình tĩnh của Lệnh Quá Dương từ từ rơi xuống đỉnh đầu Sử An. "Vì sao lại làm thế?"
"Tháng trước, tôi đánh bạc, thua sạch tiền tiết kiệm, còn bị người ta lập bẫy mượn ngân hàng mấy trăm bạn, sao đó, Khương Tâm Dĩnh đến tìm tôi, nói chỉ cần tôi lấy được những bức ảnh đó, cô ấy sẽ giúp tôi trả hết nợ ở ngân hàng tư nhân."
"Cho nên cậu đồng ý, cũng không nghĩ đến giao tình nhiều năm của chúng ta."
Người Sử An khẽ run, hổ thẹn đến muốn khóc, ông chủ dù trẻ tuổi, nhưng đối xử với anh rất tốt. "Xin lỗi, ông chủ, tôi...... Còn có vợ, con nhỏ, Khương Tâm Dĩnh ra giá rất hấp dẫn, cho nên tôi......"
"Sử An." Lệnh Quá Dương giữ vai anh, nhìn anh mỉm cười, "Thật ra, cho dù cậu không nhận và xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không trách cậu đâu." Chuyện cũng đã xong rồi mà.
Sử An cảm động, rơi lệ, râu xồm run run, "Xin lỗi, ông chủ, lần sau tôi sẽ bỏ cờ bạc."
"Mau về đi, người nhà cậu còn đang chờ đấy!" Nhắc đến người nhà, anh đã nghĩ đến Nghiên Nghiên, lòng ngứa ngáy liền hành động, phải thường xuyên đến nhà cô, xem cô có lén lút mang sinh vật không phải giống cái về nhà hay không.
Vừa chuẩn bị hộ tống con chim bồ câu lặn lội đường xa lên mái nhà nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên trong phòng làm việc.
Mày rậm khẽ nhíu, đã mười giờ rồi, người nào còn gọi đến vào giờ này?
Lệnh Quá Dương nhấc điện thoại, sắc mặt tối sầm, đáng chết, Khương Tâm Dĩnh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, không nên làm chuyện đoạn tuyệt như thế chứ?
Dám bắt cóc Nghiên Nghiên bắt anh giao phim ra, còn muốn anh lấy Khương Tâm Dĩnh làm nữ chính chụp lại lần nữa, cô ta nghĩ mình có thể uy hiếp được anh sao?
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh mở máy, là một giọng nam xa lạ mà nhã nhặn.
"Xin hỏi, anh là người thân của Nhâm Vũ Tiệp à......"
(**__**)
Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, hai người phụ nữ bị trói tay chân ở một góc.
Dường như không phải là con tin, hai người này chỉ nhàn nhã nói chuyện phiếm về việc nhà.
"Không thể nào? Em là em họ...... anh Dương?"
"Em chuyển đến đây làm quen với chị Nghiên Nghiên, cũng là yêu cầu của anh họ, khi đó em đang tìm nhà trọ, anh họ em muốn chị và em ở cùng một nơi, để khi anh ấy không có ở đó, em có thể bảo vệ chị."
Long Nghiên Nghiên thật muốn mở cái đầu Lệnh Quá Dương ra, nhìn xem bên trong nhét cái gì, một người yếu ớt như thế, ngay cả con gián cũng sợ lại sai đi bảo vệ, chăm sóc cô?
Có lầm hay không!
Chương trước | Chương sau