XtGem Forum catalog
Bác sĩ, Nhất Thế cần gì? - Cẩm Trúc

Bác sĩ, Nhất Thế cần gì? - Cẩm Trúc


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 46
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Bác sĩ, Nhất Thế cần gì? - Cẩm Trúc - Chương 27

↓↓

Nhất Thế hơi giật mình, chỉ vào mình, không chắc chắn lắm. Kinh nghiệm y tá của cô sao có thể vào phòng mổ? Cô thật sự không dám tin.

bạn đang xem “Bác sĩ, Nhất Thế cần gì? - Cẩm Trúc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Vấn đề liên quan đến mấy ca này, lát nữa em vào phòng chị, chị nói cho em biết." Nói xong y tá trưởng bỏ đi, để Nhất Thế đứng sững ở đó, còn có các y tá đang ghen tị.


Có thể đi khoa phẫu thuật, đối với người không có kinh nghiệm như Nhất Thế mà nói thật sự là cái bánh từ trên trời rớt xuống. Hôm đó Triệu Cát Tường không đi làm, nếu cô ấy biết tin này, nhất định sẽ nhảy chồm lên.


Chỉ là, muốn cô phụ trách ba ca mổ, tiếp xúc nhiều với bác sĩ mổ chính Tống An Thần. Cô còn phải đi hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến ca mổ, lịch mổ cụ thể, thời gian sắp xếp thế nào v.v., như thế không phải cô sẽ xấu hổ chết ư? Nhưng nhìn thái độ của Tống An Thần với cô thì hình như cô nghĩ nhiều quá, quả thật anh xem lần đó là cuộc chơi của những người trưởng thành rồi.


Vất vả lắm mới chịu đựng hết giờ làm, Nhất Thế chuẩn bị về nhà. Thay đồ xong ra cửa thang máy lại đụng Tống An Thần đang chờ thang. Anh vẫn đứng thẳng người như cũ, vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn nhìn rất hấp dẫn, lộ rõ nét xuất chúng.


Hình như anh cũng nhận ra cô, tùy tiện liếc cô một cái. "Đinh", thang máy lên tới, hai người đồng loạt đi vào.


Trong không gian hẹp này, Nhất Thế thậm chí không dám ngước lên nhìn Tống An Thần, cứ nhìn chòng chọc bảng số, đếm ngược.


"Cuối tuần này xin nghỉ, chúng ta về thành phố A một chuyến."


"Về nhà à?" Nhắc mới nhớ cũng lâu rồi cô chưa về thăm ba. Có điều bình thường hay điện thoại, biết giờ ông khá ổn, mở một quán café cơm văn phòng, kinh doanh rất khá.


"Ừ." Anh thản nhiên đáp lại một tiếng.


Tuy Nhất Thế thấy lạ, vì sao anh bỗng muốn về nhà, lại còn bảo cô về chung nhưng quả thật cô nên về thăm ba một chuyến.


"Đinh", thang máy mở ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài. Tống An Thần lại phớt lờ cô, đi thẳng tới bãi xe, Nhất Thế nhìn lưng anh, không nhịn được mắng: "Quỷ hẹp hòi."


Đang định ra cổng bệnh viện, sau lưng Nhất Thế có người nhấn còi, kế đó lái tới cạnh cô, hạ kính xe xuống, lộ ra gương mặt của Tống An Thần, "Anh đưa em về."


Không biết vì sao đột nhiên Tống An Thần "xuống nước", ngược lại Nhất Thế có hơi nhảy nhót. Có lẽ là không quen việc Tống An Thần bỗng lãnh đạm với cô, hoặc có lẽ là cô đã quen được Tống An Thần chăm sóc rồi.


Lần này cô ngồi ở ghế phụ, Tống An Thần lườm cô, không nói gì, lái xe đi.


"Hôm nay ngày mấy?" Tống An Thần nhìn phía trước, hỏi bâng quơ.


"Mười chín."


Môi Tống An Thần cong lên, để lộ nụ cười nhẫn nại, "Anh nhớ lần trước em mua băng vệ sinh cũng tầm lúc này nhỉ."


Mặt Nhất Thế hết đỏ lại trắng. Tống An Thần nắm chặt vô lăng, thỉnh thoảng liếc cô một cái "Muốn mua thêm không?"


"Không cần, em tự mua." Cô hơi mất tự nhiên.


Tống An Thần cười không nói, vẻ mặt khiến người ta ngửi thấy mùi gian trá. Lúc ấy Nhất Thế cứ mãi xấu hổ, cũng không chú ý biểu tình là lạ của anh. Trái tim vốn dĩ trầm xuống lại bị Tống An Thần treo lên. Kỳ kinh của cô rất bình thường, chu kỳ đều là ba mươi ngày, theo lý mà nói thì ngày mười tám phải tới rồi nhưng hôm nay ngày mười chín còn chưa thấy, cô hoảng hốt. Nhất Thế không ngừng tự nhủ, chẳng qua trễ một ngày mà thôi, mới có một ngày, chưa thể kết luận được.


Xe dừng trong hoa viên khu nhà Nhất Thế ở, Nhất Thế tâm thần bất an không chú ý đã đến nơi. Xe dừng rồi mà cô vẫn cúi đầu, tính toán xem trận làm tình hôm đó rốt cuộc có phải kỳ rụng trứng hay không.


Tống An Thần cũng không sốt ruột, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn cô nóng nảy đếm đếm.


"Em tính gì thế?" Anh cười khẽ hỏi, giữa hai hàng mi lộ ra sự thông minh sắc bén không nghi ngờ gì, dường như anh biết mà còn hỏi.


Nhất Thế quay đầu nhìn anh, thình lình phát hiện đã tới nhà mình. Cô lập tức mở cửa xuống xe, vẫy tay với Tống An Thần trong xe, "Bái bai cậu em Tống."


Tống An Thần hừ một tiếng "Đừng quên mua whisper của em đấy." Cười cười quay vô lăng, lái ra khỏi chung cư, Nhất Thế ngơ ngác đứng tại chỗ, sờ bụng, ngàn vạn lần đừng có tranh hơn thua, cô thích dì cả, không thích con nít.


Vừa nói vừa nhìn hòm thư nhà mình, thấy một tờ giấy đỏ, cô rút ra nhìn, ớn lạnh.


"Bệnh viện phụ nữ Đông Phương, phá thai không đau, thật sự không đau đâu."


Mẹ nó! Nhất Thế vo thành một cục, tức đỏ mặt.


***


Hơn bảy giờ sáng ngày cuối tuần, nghỉ phép. Nhất Thế còn đang nằm còng queo trên giường nhủ thì đồng hồ báo giờ điện thoại đột nhiên réo ầm ỹ, làm Nhất Thế bật dậy chụp lấy điện thoại. Cô giở ra nhìn giờ, lật đật nhảy xuống giường rửa mặt thay đồ.


Nhất Thế và Tống An Thần hẹn nhau lúc tám giờ, còn nửa tiếng nữa, vẫn còn kịp. Cô thu thập đồ xong, phát hiện còn hai mươi phút, nghĩ bụng tám giờ anh mới ra khỏi cửa, lái xe đến đón cô cũng mất một chút thời gian, ăn trước đã.


Ăn uống no nê, đầu óc sáng láng đi ra, gọi điện thoại cho Tống An Thần, đầu kia bắt máy.


"Em trai Tống, anh xuất phát rồi à?"


"Ở dưới lầu nhà em rồi."


"Á, em xuống liền." Nhất Thế ngắt điện thoại, lập tức phi xuống lầu, lại quên mình mang giày cao gót, suýt nữa thì trẹo chân. Xuống dưới lầu, Tống An Thần đã đậu xe ở chỗ dễ thấy nhất, máy cũng tắt, hiển nhiên là chờ lâu lắm rồi.


Nhất Thế áy náy xin lỗi, chui vào xe, "Ngại quá, không ngờ anh tới sớm thế?"


Tống An Thần lườm cô, thấy mặt cô còn dính vụn bánh bao, bật cười "Em tính để dành bánh bao cho anh ăn à?"


Nhất Thế nhìn theo ánh mắt anh, lau mặt mình, hơi ngượng ngập.


"Anh đang đói đây." Môi Tống An Thần khẽ nhếch, khởi động xe lái ra khỏi chung cư, hòa vào làn đường cao tốc.


Dọc đường, rất mực yên tĩnh. Nhất Thế nhàm chán liền cầm điện thoại lên chơi pikachu. Tống An Thần liếc qua, cười: "Điện thoại đúng là tiện dụng, đủ chức năng, lợi mình lợi người."


"Cũng được, quả thật rất hữu dụng."


"Điện thoại của em có chụp hình không?" Tống An Thần đột nhiên hỏi.


Nhất Thế gãi đầu "Trước giờ em không chụp hình, tin đa phương tiện cũng không có."


Tống An Thần cười cười, "Điện thoại của em quả thật trống trơn, đến hình nền cũng là hình xuất xưởng, không đổi gì cả,"


"Hơ? Sao anh biết?" Nhất Thế ôm khư khư điện thoại, "Anh động vào điện thoại của em."


"Ừ, hôm đó bị em giày vò một đêm không ngủ nên lấy điện thoại em chơi pikachu."


Miệng Nhất Thế co rúm, lại đùa dai nữa. Giày vò mà không mệt còn rảnh rỗi chơi pikachu? Nhất Thế thật không biết cậu em Tống này đặc biệt cỡ nào nữa.


Về đến thành phố A, mạnh ai nấy về nhà mình. Nhất Thế vừa về tới nhà, gọi "Ba, con về rồi" thì điện thoại không hợp thời mà reo lên, là số của bác Tống. Cô bắt máy, nghe Tống An Thần nói: "Bác Diệp ở nhà anh, em đến đây đi."


Nhất Thế phát rầu, sao Tống An Thần lại dùng số của bác Tống gọi cho cô, nghĩ không ra nguyên nhân liền đi qua nhà kế bên, nhà Tống An Thần


Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Anh trai và em gái

Anh trai và em gái

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Ai rồi

25-06-2016
Ông nội

Ông nội

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Mẹ bảo:

27-06-2016
Nắng mưa con gái

Nắng mưa con gái

 11h 45', nó liếc cái điện thoại và nhấp nhổm. Năm phút nữa. Nào, tập trung vào,

27-06-2016
Em muốn làm đàn bà

Em muốn làm đàn bà

Em cứ nhìn đăm đắm vào tôi. Và tôi thấy em đẹp. Chúng tôi dừng ở một hàng thuốc

01-07-2016
Lạnh...

Lạnh...

Có lẽ trong suốt cuộc đời một con người, cơ hội để làm được điều gì đó tốt

24-06-2016
Xe đạp ngày xưa

Xe đạp ngày xưa

Khi nhìn thấy một người quay lưng về phía mình, khi nhìn thấy bóng dáng một người xa

29-06-2016