Pair of Vintage Old School Fru
Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 67
5 sao 5 / 5 ( 104 đánh giá )

Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính - Chương 67 (hết)

↓↓
“Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, em tỉnh lại, tỉnh lại…” Hàn Đông Liệt dùng sức lắc mạnh thân thể cô, nhưng vẫn không khiến cô tỉnh.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh không rõ lắm, nhưng anh biết đầu cô nhất định đã trải qua nhiều đả kích.

Anh giờ phải làm gì, phải làm gì mới có thể trợ giúp cô?

“Tiểu Thiển…” Anh gọi, ôm cô vào trong ngực.

bạn đang xem “Bá Đạo Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hoàng Viêm đứng ở bên kia hỏi Three giả, “Tìm được chưa?”

“Chưa, vẫn chưa thấy!”

Hoàng Viêm cau chặt mày, “Chết tiệt, rơi ở đâu?”

Hắn có chút khẩn trương, cũng có hưng phấn, theo đuổi hai mấy năm, rốt cục phải cầm được trong tay, loại tâm tình này không gì có thể so sánh được. Nhưng trước tiên phải giải quyết tình huống hiện tại.

Thương tích của hắn không nhẹ, một người hôn mê, hiện tại chỉ còn Hàn Đông Liệt là không bị ảnh hưởng.

Hắn chĩa súng vào thẳng ngực Hàn Đông Liệt, sau đó…

Pằng – một tiếng súng nữa vang lên, Hoàng Viêm kinh ngạc mở to mắt.

Không ngờ Lôi Minh bị thương lúc này lại nã hắn một phát súng, sơ suất quá, cứ tưởng anh ta đã chết, đúng là sát thủ ma quỷ của Thiên Chi quốc.

Lôi Minh thấy Hoàng Viêm trúng đạn, nhìn Hàn Đông Liệt cười nói, “Mau đi, đưa cô ấy đi.”

“Chúng ta cùng đi!” Anh kiên định nói.

“Ha ha ha…” Lôi Minh cười lớn, “Anh là thằng ngốc sao? Nếu như lúc này tình địch của anh là tôi đây chết, sau này sẽ không thể kiếm chuyện với anh, anh phải vui vẻ mà nhanh chạy đi chứ, tên ngốc!”

“Dù sao cũng phải cứu người, chuyện này tôi không làm được!” Hàn Đông Liệt kiên định nhìn anh, sau đó đỡ anh dậy, “Chúng ta cùng đi!”

“Lũ khốn, chúng mày đừng hòng chạy thoát!” Hoàng Viêm nói xong cầm súng nhắm thẳng Hàn Đông Liệt.

Pằng – tiếng súng vang lên, Lôi Minh chắn trước mặt Hàn Đông Liệt, thay anh nhận phát súng.

“Anh…” Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn.

“Đừng hiểu nhầm… Tôi không cứu anh… Tôi chỉ…” Anh vừa nói vừa nhìn về phía Âu Tiểu Thiển đang hôn mê.

Vì người phụ nữ này, anh đã quên đi bản thân mình. Anh vĩnh viễn ghi nhớ lần đầu tiên gặp mặt cô, cô nhìn anh mỉm cười, lau máu trên mặt anh.

Từ lúc đó anh đã yêu cô, yêu nụ cười của cô, cho nên anh thề xả thân mình vì cô.

Chết cũng tốt, bởi vì cô căn bản không yêu anh, so với sống mà không có được tình yêu của cô, vậy chết còn hạnh phúc hơn.

Chẳng qua từ giờ anh sẽ không được nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô nữa…

“Đi mau!” Anh đột nhiên rống to, sau đó dùng toàn bộ khí lực chặn Hoàng Viêm lại.

Hàn Đông Liệt nhìn anh, rồi nhìn Tiểu Thiển trong ngực mình, anh không thể mang anh ấy cùng đi, nhưng đi tới trước mặt Three giả, bỗng nhiên bị chặn lại.

“Bắt chúng lại, tuyệt đối không để chúng chạy thoát!” Hoàng Viêm lớn tiếng ra lệnh. Nhưng Three giả lại hướng về phía Hàn Đông Liệt cười một tiếng, nói, “Anh đi đi!”

Hàn Đông Liệt kinh ngạc, không ngờ tên này lại thả họ? Tại sao?

“Còn không mau đi?!”

Anh không kịp suy nghĩ nữa, ôm Âu Tiểu Thiển chạy nhanh ra khỏi biệt thự. Three giả đứng một bên, nhìn hai người bị thương đang không ngừng dây dưa.

Đột nhiên, Lôi Minh dùng lực toàn thân ôm lấy hắn, sau đó cười lớn, “Ha ha, hôm nay mày đừng hòng chạy, lúc trước bị nổ một lần không chết, vậy thử lần nữa, tao xem mày sống được hay không?”

Hoàng Viêm kinh ngạc trợn to mắt, vết sẹo trên mặt dãn ra càng thêm dữ tợn, “Mày nói gì?”

“Không hiểu tiếng Hoa sao? Tao đã đặt bom hẹn giờ bốn phía, chút nữa thôi nơi này sẽ không khác gì biển lửa, mày nhất định phải chết! Từ trước tới nay tao đã muốn giết ai, kẻ đó phải mất mạng!”

Nghe xong Hoàng Viêm bắt đầu hốt hoảng, hắn ra sức giãy dụa, nhưng bị kẹp gắt gao, hắn bắt đầu bắn loạn xạ, cho đến khi hết đạn, anh ta vẫn không chịu buông ra, chết cũng không buông.

“Mau, mau tới giúp tôi, mau…” Hắn hốt hoảng thỉnh cầu Three giả.

Nhưng Three giả chỉ mỉm cười nhìn hắn, không hề tỏ ra muốn giúp. Anh ta khom lưng nhặt bảo thạch đen lên, sau đó xoay người vẫy tay nói, “Bye bye, ông chủ!”

“Cái gì? Mày dám phản bội tao? Kẻ phản bội, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao nhất định giết chết mày!” Hắn lớn tiếng hầm hừ, nhưng thanh âm nghe rất tuyệt vọng.

Bùm! Tiếng nổ thật lớn, cả biệt thự trong nháy mắt chìm trong biển lửa, giống như chuyện xảy ra cách đây hai mấy năm, chỉ khác là, bầu trời lúc đó màu đen, còn lúc này lại trong xanh…

Đằng xa, một người đàn ông bí ẩn đứng trên cỏ, nhìn biệt thự bị thiêu đốt, nhẹ thở ra.

“Zero, sao rồi?”

Three giả nhìn bóng lưng ông ấy, nói, “Đã xong, đây là chìa khóa mà ngài cần.”

Anh vừa đưa tay ra, boss xoay lại cầm lấy viên đá kia, nhẹ nói, “Hại anh nằm vùng nhiều năm như vậy, vất vả rồi!”

“Đây là nhiệm vụ, là trách nhiệm của tôi!” Zero nhẹ cúi đầu, cung kính nói, lập tức nghi vấn, “Nhưng tôi không hiểu, boss tại sao hiện tại mới lấy đi chìa khóa này? Rõ ràng hai mấy năm về trước, ngài cứu Tiểu Thiển, lúc đó có thể lấy ngay, tại sao lại giao cô ấy cho nhà họ Âu, mà không trực tiếp đưa về Thiên Chi quốc?”

“Đối với một cô bé mất trí nhớ, bị đả kích nghiêm trọng, tôi làm được gì? Chỉ có thể rèn luyện cô ấy mà thôi, cô ấy muốn tình thân, tôi không thể cho được!”

“Nhưng ngài cũng có thể lấy chìa khóa về?”

“Tôi không muốn lấy đồ của cô ấy…” Ông thâm trầm nói.

Zero bất ngờ, thì ra boss cũng có tình cảm, hay chỉ đối với Âu Tiểu Thiển mới như vậy?

“Rốt cục chìa khóa này để làm gì? Tại sao Hoàng Viêm lại muốn nó?” Anh hỏi.

“Không biết, đây rốt cục là gì? Lời đồn về nó rất nhiều, có người nói là kho báu, có người nói là thuốc trường sinh, nhưng thật sự là gì? Anh muốn nhìn chút không?”

“Không, không cần, tôi cảm thấy những thứ đó rất xa vời!”

“Ha ha, chính vì anh như vậy, cho nên mới là người mà tôi tin tưởng nhất!”

Boss liếc mắt lần cuối về phía biệt thự, sau đó nói, “Tôi cảm thấy đây là kết thúc tuyệt nhất… Đi thôi, chúng ta nên trở về!”

“Vâng!”

Bệnh viện

Âu Tiểu Thiển lẳng lặng nằm trên giường bệnh, bác sĩ làm đủ loại xét nghiệm, nhưng kết quả lại…

“Rốt cục có chuyện gì? Cô ấy khi nào mới tỉnh lại?” Hàn Đông Liệt vội vàng hỏi.

Gương mặt bác sĩ không vui, than thở, “Thật xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ, nhưng không phát hiện trên người cô ấy có vấn đề gì, chỉ có thể nói, chính bản thân cô ấy không muốn tỉnh lại. Bởi vì đả kích quá mạnh, cho nên tiềm thức cứ muốn ngủ say…”

“Ông nói sao? Nếu không có vấn đề, cũng phải nhanh làm cô ấy tỉnh, sao cứ để cô ấy hôn mê mãi?” Hàn Đông Liệt tức giận rống to.

“Xin lỗi anh Hàn, chúng tôi đã tận lực, tuy nhiên, tôi có tin tốt cho anh!” Vừa nghe tin tốt, mặt anh liền giãn ra.

“Tin gì?” Hàn Đông Liệt tò mò.

Bác sĩ mỉm cười, vui vẻ nhìn Hàn Đông Liệt nói, “Chúc mừng anh sắp được làm cha!”

Làm cha? Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn ông ta, hỏi, “Ý của ông là?”

“Vợ anh có bầu một tháng, đủ chín tháng, anh có thể làm cha!” Bác sĩ mỉm cười giải thích.

“Làm cha… Tôi sắp được làm cha!”

Đây chính là chuyện vui, nhưng tại sao chỉ có mình anh được nghe chuyện này? Tiểu Thiển, em mau tỉnh lại, hôn lễ của chúng ta còn chưa tổ chức, em quên rồi sao? Em đã hứa nhất định hôm nay sẽ lấy anh cơ mà!

Đã hứa rồi thì không thể đổi ý… Em là kẻ lừa đảo!

Phòng bệnh

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Three từ từ đi vào, đã lâu không xuất hiện, lúc này bởi vì bệnh nặng nên sắc mặt anh cực kỳ khó coi.

Đi tới mép giường Âu Tiểu Thiển, anh đặt hoa bách hợp trắng lên đầu giường, sau đó dịu dàng nhìn mặt cô.

“Mèo lười, em còn muốn ngủ tới bao giờ? Nhanh tỉnh lại!” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng vô cùng chắc chắn.

Vừa rồi ở hành lang nghe bác sĩ trao đổi cùng Hàn Đông Liệt, biết được tình trạng hiện tại của cô.

Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô, nói tiếp, “Thật xin lỗi, anh đột nhiên biến mất, là bởi vì mắc bệnh nan y, lúc trước đã hứa ở cạnh em cả đời này, nhưng lại không làm được! Anh không muốn em thấy bộ dạng này của mình, càng không muốn để em thấy anh chết, không muốn em khóc, nên lựa chọn rời xa…”

“Vốn tưởng rằng không gặp lại em thì tốt hơn, không ngờ em gặp phải chuyện lớn, thật xin lỗi, không thể ở cạnh lúc em đau khổ nhất…”

“Nếu như anh nói, chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, em có thể lập tức tỉnh lại hay không?”

“…” Phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng thở nho nhỏ của cô.

Three khổ sở nhăn mày, mắng cô, “Cô gái hư, lại tàn nhẫn với anh như vậy… Thôi thì, coi như anh chết cũng vĩnh viễn ở cạnh em, bởi vì… Anh yêu em!”

Anh nói hết lời, lần đầu tiên có dũng khí hôn lên trán cô…

Lúc Hàn Đông Liệt trở về phòng, phát hiện đầu giường có một bó hoa bách hợp trắng. Anh ta tới? Nhìn bó hoa kia, anh liền nghĩ đến Three!

Anh đi tới bên giường, cắm hoa vào trong bình, sau đó ngồi cạnh giường nắm lấy tay Âu Tiểu Thiển, khẽ mỉm cười nói, “Bà xã, em biết không? Em mang thai rồi, trong bụng em là con của chúng ta…”

“Đừng ngủ nữa, mọi chuyện qua rồi, sau này sẽ không còn thương tâm, cho nên... Mở mắt ra, được không?”

Hàn Đông Liệt nhìn mặt cô lúc ngủ, trong lòng đau đớn. Anh quay đầu nhìn đồng hồ, đã sắp đến nửa đêm, ngày hôm nay sắp tàn, lời thề của cô trở thành lời nói dối.

“Tiểu Thiển, anh xin em, mau tỉnh lại, xin em…” Hàn Đông Liệt nghẹn ngào, vùi đầu vào chăn, nước mắt bắt đầu thấm ướt chăn.

Kim giây, kim phút, kim giờ cùng nhau điểm số 12, ngày thành hôn đã qua…

Chỉ mới qua vài giờ, tim của anh đau đớn, không biết còn có thể nhẫn nại thêm được bao lâu…

“Âu Tiểu Thiển, em là kẻ lừa đảo, không phải đã hứa gả cho anh sao? Còn chưa nghe được lời tuyên thệ của em…”

Thời gian từ từ trôi, một ngày lại một ngày, thoáng cái đã chín tháng, nhưng chưa hề có giây phút thoải mái nào…

Hàn Đông Liệt mỗi ngày đều cố sống, kể từ khi Âu Tiểu Thiển hôn mê, nụ cười trên mặt anh đã biến mất, mỗi ngày đều làm việc, ăn cơm, sau đó đến bệnh viện, ngủ bên cạnh cô, sáng hôm sau, cố gắng mỉm cười nói với cô, “Bà xã, chào buổi sáng…”

Anh nhìn bụng cô ngày một lớn, mỗi ngày đều cùng đứa bé trong đó nói chuyện. Sau đó hướng về phía Âu Tiểu Thiển kể lại mình đã nói gì với nó.

Lần đầu tiên đứa bé cử động trong bụng cô, anh vui mừng nói với cô, “Bà xã, em cảm thấy không? Con của chúng ta nói em đó, nó nhất định đang rất tức giận, bởi vì mẹ nó không nói với nó câu nào, cho nên em mau tỉnh lại, sau đó lại ngủ, nói một câu cũng được mà…”

Lần thứ hai đứa bé động đậy trong bụng cô, anh lại vui vẻ nói, “Bà xã, con của chúng ta hiếu động như vậy, em đoán là trai hay gái? Đặt tên gì? Không bằng em thay nó đặt tên đi, đặt cái tên dễ nghe một chút. Tên gì đây? Anh chờ em nói cho anh!”

Chương trước

↑↑
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Người cũ trở về

Người cũ trở về

Ngày ấy mình chia tay vì lý do gì nhỉ? Chẳng nhớ nữa, chỉ biết là anh và em tự nhiên

30-06-2016
Kế hoạch làm thêm

Kế hoạch làm thêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại" Huynh đành

27-06-2016
Thượng võ

Thượng võ

Hồi ấy, tôi với Khanh ở cùng tiểu đoàn. Khanh là đại đội trưởng, tôi là trợ lý

25-06-2016
Chết vì gái

Chết vì gái

Chống chỉ định khi đang ăn uống, chỉ định cho một ngày mưa âm u não nề như ngày

27-06-2016