- Con gái ngốc, không lẽ con quên hết mọi chuyện rồi sao? – Bà Như Huỳnh khẽ mỉm cười.
bạn đang xem “Anh là đồ khốn nhưng em yêu anh - Sam” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nghe bà nói, nó ngồi dậy và bắt đầu lục lọi kí ức của mình. Nó nhớ hôm qua nó và hắn đang nhảy, nhảy rất nhiều bài và rồi..........." Aaaaaaaaaaaaaa", nó hét trong lòng. " Trời đất ơi, nụ hôn đầu của tôi, trời ơi", nó tiếp tục hò hét trong câm lặng. Nhìn thấy nó ngẩn ngơ nhưng gương mặt đỏ ửng, mẹ nó cười cười:
- Ay da, nhớ rồi phải không? Thiệt là.....người ta hôn có một cái mà bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao sau này lấy chồng hả con?
- MẸ – Nó đột nhiên hét toáng lên, tỏ ý không bằng lòng – Đó là nụ hôn đầu của con mà, mà con không lấy chồng đâu, ở với mẹ thích hơn.
Đang sát khí hầm hầm, nó đột nhiên chuyển qua nịnh nọt mẹ nó, mẹ nó nghe nó nói chỉ "hừ" một tiếng rồi nói:
- Thôi đi cô, cô không lấy chồng, ở nhà bám lấy tôi à? Mai mốt tốt nghiệp thì lo mà lấy chồng cho sớm đi nhé, không tôi quẳng ra đường đấy.
- Hixhix, con gái thân yêu của mẹ mà mẹ nỡ nói vậy sao? – Nó nũng nịu.
- Không thân yêu gì hết ráo, ăn cái này đi cho đỡ đói. – Bà vừa nói, vừa bưng đến cho nó một tô cháo thập cẩm.
- Vâng ạ, hihi – Nó cười, vồ lấy tô cháo mà ăn như hổ – Con đói quá à.< còn đâu hình tượng thục nữ?????>
Đang ăn, chợt nó sực nhớ:
- Aaaaaaaaa, chết rồi, đi học, mấy giờ rồi mẹ? – Nó hỏi, chộp lấy cái đồng hồ trên giường – 11h30 rồi hả? Huhuhu
- Lo ăn đi, con bé Giao Châu có xin phép cho con rồi, nó bảo lát nữa nó sẽ đến thăm con đấy.
Mẹ nó vừa dứt lời thì tiếng hét của nhỏ đã vang vọng, nhỏ khổ sở bước vào phòng nó cùng với một đống quà cao ngập mặt. Thấy nhỏ, mẹ nó ra ngoài cho hai đứa nói chuyện. Nó trêu nhỏ:
- Bộ hôm nay tính mở party hay gì mà mua gì mà lắm quà vậy bà?
- Party con khỉ á, tại bà mà tui ra nông nỗi này nè. – Nhỏ hét um lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Sao tại tui? – Nó ngây thơ hỏi.
- Tui nói với thầy là bà bị bệnh, không đi học được, thế là đám con trai như nổi điên á, chúng nó tống cho tui một đống quà thăm bệnh đây nè. –Nhỏ vừa nói vừa quăng đống quà xuống sàn, thở hồng hộc như người sắp chết, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng nó.
Nó tót ra khỏi giường bay đến ngồi với nhỏ, cười hì hì:
- Thôi mà, bà là bạn tốt nhất của tui đó, hihi, thương bà lắm á.
Nhỏ "xí" một tiếng rồi quay qua nhìn nó, cười gian xảo:
- Mà hôm qua bà cũng ghê lắm nha, trước mặt mọi người mà bạo quá trời luôn, hehe
- Bạo cái đầu bà á, cái đó là ép hôn, là ép hôn đó. – Nó nổi đóa, mặt đỏ bừng bừng.
- Hihihi, mà sao bà biết Chấn Phong vậy? Nghe nói hai người đâu có gặp nhau bao giờ đâu.
- Bà còn nhớ cái tên biến thái siêu cấp tui kể cho bà hôm bữa không?
- Nhớ, rồi sao? Chẳng lẽ tên đó là...... – Nhỏ ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn rồi cười như điên.
- Ê, cười cái gì hả? Bà điên sao?
- Không phải, mà tại tui thấy sao hai người có duyên ghê á, hahaha – Nhỏ cười chảy cả nước mắt.
- Là nghiệt duyên, là nghiệt duyên thì có, huhu, nụ hôn đầu của tui. – Nó ấm ức.
- Tui thấy hai người đẹp đôi lắm mà. – Nhỏ nói nhỏ xíu. Vừa nói xong là phải lãnh trọn ánh mắt nhá lửa của nó khiến nhỏ im bặt, nhưng trong lòng vẫn tự nhủ như vậy.
Ăn xong tô cháo, nó tót xuống nhà để dẹp thì gặp papa nó. Ông Minh nhìn thấy nó thì bảo nó ngồi xuống rồi từ tốn nói chuyện với nó:
- Hôm nay con phải ở nhà biết chưa? Không được ra ngoài đâu đó.
- Sao vậy ba? – Nó ngơ ngác hỏi.
- Rồi con sẽ biết. Nhớ là phải ở nhà đó. Thôi, ba đi làm việc đây – Nói rồi ông đứng dậy, đi khỏi nhà bếp, không đợi nó trả lời.
Nó rửa tô xong thì lên phòng, ngồi tám với nhỏ. Tíu ta tíu tít một hồi,nhỏ rủ nó đi mua sắm. Ban đầu nó còn từ chối nhưng ngồi nghe nhỏ thuyết phục một hồi, đam mê mua sắm của nó nổi dậy và hai đứa nhanh chóng chuồn ra khỏi nhà.
Chương trước | Chương sau