Tôi lóe ra một ý tưởng, nói:
bạn đang xem “Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Em đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
Lão hừ một tiếng:
- Em định nói hay là lắp một cái bồn cầu trong phòng đọc sách chứ gì? Đừng mơ!
Lão thong thả bổ sung:
- Cái suy nghĩ đó của em, cách hai con phố anh cũng nghe thấy!
Làm tôi giận đến mức phải nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Không ngờ lão lại đoán đúng…
7.
Cuối tuần trước đi dự tiệc với lão, đại Boss công ty lão cũng có mặt nên tôi không dám lỗ mãng mà tỏ ra rất nghe lời.
Không biết từ đâu mà đại Boss biết tôi học chuyên ngành Tiếng Trung ở đại học. Ông ta nhờ tôi giới thiệu sách cho con gái.
- Trong mấy cuốn sách mà con gái tôi xem, nam nữ chính cả ngày chỉ biết yêu đương, chẳng lẽ họ không phải làm việc? Không có gánh nặng xã hội? Đúng là nhảm nhí!
Tôi chột dạ gật đầu hùa theo, lén lườm nguýt ông ta nhưng vẫn phải tỏ vẻ:
- Bình thường cháu chỉ đọc sách văn học chính thống thôi ạ.
Sau đó, tôi và ông ta nói chuyện về phong cách sáng tác của Stendhal và đặc điểm của các tiểu thuyết thời đại Victoria.
Bữa cơm trở nên chẳng khác gì buổi bảo vệ luận văn.
Trên đường về tôi than thở với lão F
- Đại Boss của các anh thật khó chiều.
- Ông nội của ông ấy là XXX đấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, đó là nhà văn nổi tiếng được bao người tôn kính! Mới cách đây không lâu tôi còn đọc tác phẩm của nhà văn này mà!
- Thế ban nãy chẳng phải em đã múa rìu qua mắt thợ sao?
- Không đến nỗi… nhưng… có thật là “bình thường cháu chỉ đọc sách văn học chính thống” không đấy? Tối qua ai thức đêm đọc truyện ngôn tình hả???
Tôi tỉnh bơ:
- Không biết, chẳng lẽ là vợ bé của anh?
8.
Biệt danh ở nhà của lão F là Thầy Bói, lão tính gì cũng chuẩn không cần chỉnh. Tôi phải đến thành phố X tham gia lễ cưới của bạn, tham rẻ nên mua vé máy bay 7 giờ sáng. Lão F đi công tác, sau khi nghe tôi kể chuyện, lão có vẻ không tin tưởng.
- Bay lúc 7 giờ thì phải ra khỏi nhà từ 5 rưỡi, em dậy được không đấy?
Tôi rất tự tin:
- Yên tâm! No vấn đề!
Kết quả, tối hôm trước tôi làm thêm giờ đến muộn, 2 giờ mới đi ngủ.
Sáng sớm nhận điện thoại của bạn F:
- Dậy đi.
Tôi:
- Mới 5 giờ mà.
- Hôm qua em thức đêm à?
- Không nói chuyện nữa, để em tranh thủ ngủ thêm 10 phút.
Mơ mơ màng màng cúp máy. Lúc mở mắt lần nữa thì đã 7 rưỡi, tôi không dám nói cho F biết.
- Em dậy muộn mất rồi!
- Anh biết mà.
- Em phải đi đổi vé đây…
- Anh đổi cho em rồi. 9h45. Nếu không tắc đường thì từ nhà đến sân bay mất 30 phút. Bây giờ em dậy còn kịp ăn sáng đấy.
PS: Anh biết ngay là như thế mà.
Tôi:
- Thầy bói xin nhận của em một lạy!!!
9.
Trước khi đi ngủ tôi hỏi lão: “Anh thích em ở điểm nào?”
Lão nói liền một tràng không cần nghĩ: “Tốt bụng, biết chăm sóc người khác, thú vị, độc lập, dễ tính, có phẩm vị.”
“Còn gì nữa?”
“Xinh xắn.”
10 điểm! Tôi khen lão thành thật, hôn một cái rồi tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm choàng tỉnh giấc. Không phải! Tôi đâu có như vậy. Chẳng lẽ lão này còn một bà vợ khác ở ngoài???
10.
Công việc của lão thường xuyên phải đi công tác dài ngày. Lo lắng tôi phải ở nhà một mình, lúc tôi chuẩn bị hành lý trước khi đi cho lão, lão bỗng giở tính con nít của mình ra, nói với tôi:
“Em đi cùng anh nhé?”
Tôi nói: Khỏi cần.
Lão đi chuyến bay sáng nên hôm sau lúc tôi dậy thì lão đã đi mất rồi. Tôi mơ màng dậy uống nước, nhìn thấy tờ giấy nhớ lão dán trên tủ lạnh, lại gần xem thì thấy:
“Đừng mở cửa cho người lạ.”
Tôi phun hết chỗ nước trong miệng ra ngoài, vội vàng chạy đi gọi điện cho lão.
“Coi em là trẻ con 3 tuổi hả?”
“Nếu em là trẻ con 3 tuổi thì tốt quá, anh đi đâu cũng mang em đi theo.”
Tôi rất thích sưu tập bưu thiếp nên mỗi khi đi đến địa điểm nào đó, lão đều gửi bưu thiếp về cho tôi.
Không lâu sau đó tôi nhận được vài tấm bưu thiếp nhưng người nhận không giống nhau: nào là Vương Kiến Quốc, nào là Lý Thắng Lực, nào là Vương Tự Cường.
Tôi lại vội vàng gọi điện cho lão. Lão giải thích:
“ Làm thế để người đưa thư biết trong nhà có đàn ông.”
Vài ngày sau tôi mua hàng trên taobao, chuyển phát nhanh gọi điện cho tôi, gọi tôi là Thân Đại Dũng.
Quả nhiên người nào đó đã sửa cả tên người nhận trong tài khoản của tôi.
Bạn F à, không biết bạn có nghĩ đến chưa, nếu để người khác biết nhà này thường xuyên có nhiều đàn ông lạ ra vào, há chẳng phải tình hình càng nguy hiểm hơn?
10.
Có lần chúng tôi cãi nhau vì một vấn đề rất nhỏ. Trước khi đi ngủ, chúng tôi giận nhau, nằm trên giường mà không ai để ý đến ai. Sáng hôm sau lão có chuyến bay nên phải dậy từ 4h. Tôi không ngủ nên biết chuông báo thức vừa reo lên một tiếng lão đã vội vàng tắt ngay rồi không dám bật đèn, rón rén ôm quần áo đi ra ngoài.
Trước đây tôi còn giận vì mỗi lần lão đi tôi đều không biết. Người cãi nhau rồi không thèm nói chuyện với tôi là lão. Người không muốn làm tôi thức giấc, lần nào cũng mò mẫm thay quần áo ngoài phòng khách cũng là lão nốt.
12.
Tôi thích ăn hoa quả, nhất là quả anh đào, chờ mãi mới thấy xuất hiện ở chợ, tôi liền mua ngay một 1kg định ăn trong lúc ngồi xem TV.
Về nhà. Việc đầu tiên phải làm ngay là rửa sạch anh đào rồi bỏ vào bát thủy tinh mới mua, vui vẻ bưng vào phòng khách. Đúng lúc này có chuông điện thoại, tôi liền nhét bát anh đào vào lòng F rồi chạy vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Sau khi tôi nghe điện thoại xong, đi ra phòng khách thì thấy chỉ còn cái bát không.
Tôi nổi giận: “Ai cho anh ăn!!!”
“Không phải em cho anh à?”
“Là của em mà!! Cùng lắm anh chỉ được ăn 3 quả thôi.” Tôi vừa học được cụm từ “hết tình hết nghĩa” qua cuộc điện thoại ban nãy, tôi liền nói với lão: “Vĩnh biệt, mười năm tình cảm của chúng ta đã hết!”
Lão nói: “Hóa ra tình cảm của chúng ta còn không bằng 1kg anh đào.”
Hôm sau tan ca, lão xách một túi anh đào đầy ắp về nhà, tôi vui đến híp cả mắt, nghĩ bụng: lão này cũng biết điều phết.
Tối ăn cơm xong, tôi thấy lão thong thả bưng rổ anh đào ra ngoài, ngồi xuống, bật tv… rồi… rồi một mình ăn.
Tôi chờ lâu quá không chịu nổi nữa, bèn nói: “Em cũng muốn ăn.”
Như thể bây giờ lão mới nhìn thấy tôi, lão giật mình rồi từ tốn lấy ba quả ra đưa tôi.
Tôi chưa hiểu. Lão giải thích: “Tình cảm của chúng ta chỉ đáng ba quả thôi.”
Tôi sửng sốt một lúc mới định thần lại được. Bạn F à, đồng nghiệp của anh có biết anh trẻ con đến mức này không hả?!
13.
Bạn F rất biết cách làm tôi vui, bằng chứng là tối qua tôi nói với bạn í: “Thực ra em dễ dụ lắm, em không quẹt thẻ của anh, cũng không mua túi xách hàng hiệu, chỉ cần anh luôn miệng khen em là được. Cưới em lãi to nhỉ?”
Lão lập tức cắt ngang lời tôi: “Không, anh chỉ thích bề ngoài của em, nếu em không xinh anh đã ly hôn lâu rồi.”
Tôi vui không để đâu cho hết, nói: Anh yêu, tối nay anh muốn ăn gì để em nấu nào?
14.
Suốt ngày bị mắng là ngốc, hình như tôi cũng chấp nhận cái biệt danh đó.
Chương trước | Chương sau