Teya Salat
Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề

Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 68
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề - Chương 65

↓↓
Trong ánh sáng yếu ớt, phải mất một lúc lâu Phương Thần mới nhìn rõ mọi vật bên trong. Cô biết, sau vụ nổ xảy ra hôm ấy Jonathan vẫn lẩn trốn tại nơi này, trên mặt đất vứt lăn lốc mấy tờ báo cùng những chai nước khoáng, còn có cả mấy hộp cơm, khắp chốn đều cho thấy nơi đây có người ở.


Quả nhiên, Jonathan đứng trước mặt cô, dang hai tay, nhướng mày hỏi: " Mày thấy nhà của tao thế nào?".


" Anh điên rồi", Phương Thần bàng hoàng một chút rồi lạnh lùng nó


Dường như Jonathan không nghe rõ lời cô, chỉ tay ra hiệu, " Ngoan ngoãn ngồi xuống cho tao".

bạn đang xem “Ánh hoàng hôn mỏng manh - Tình Không Làm Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phương Thần nhìn mặt đất bừa bãi bẩn thỉu, không nói gì, chỉ co chân ngồi xuống.


" Anh muốn gì?", cô ngẩng đầu lên hỏi.


Jonathan hỏi lại: " Mày đoán xem?".


" Hàn Duệ sẽ không tới đâu", cô nói chắc nịch đập tan vọng tưởng của hắn.


Một lát sau, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, âm thanh sắc lạnh vang vọng khắp phòng.


Khóe miệng của cô bỏng rát, tóc bị túm chặt, cả người nghiêng hẳn về một phía.


" Mày định lừa tao hả?", một tay Jonathan túm chặt lấy tóc Phương Thần, chửi một câu rất thô tục, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn, " Mày nên biết, tao ghét nhất là bị người khác lừa".


Phương Thần thử mấp máy môi, trong miệng lập tức xông lên mùi máu tanh, cô cắn răng định phản kháng, kết quả là lời nói tiếp theo của Jonathan khiến cô


" Năm đó Lucy cũng chết vì lừa tao... mày có muốn kết cục giống nó không?".


Lục Tịch?


" Ý mày là gì?", Phương Thần cố chịu đau hỏi.


Jonathan cúi đầu áp sát cô, cho đến khi hai người chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, đôi mắt xanh của hắn bắn ra tia nhìn lạnh lẽo tàn nhẫn.


" Nó không nên phản bội lại tao, bằng không cũng không đến nỗi mất mạng", có thể là vì trạng thái tinh thần đã khủng hoảng điên cuồng đến cực điểm nên hắn mới đem hết sự thật nói ra.


Phương Thần kinh hoàng không ngừng giãy dụa, xác nhận lại:" Mày đã giết chị ấy?".


Nhưng Jonathan lại không trả lời, hắn càng giật tóc cô mạnh hơn, nghiến răng nói:" Nó đã yêu Alex. Không còn giá trị lợi dụng, giữ lại cũng vô ích".


Thì ra là hắn! Phương Thần trừng trừng nhìn khuôn mặt méo mó đáng sợ trước mắt, khẽ run lên nhưng cô không hề hé răng kêu nửa lời.


Chẳng trách khi cô thử Hàn Duệ, thậm chí cả thời điểm lật bàửa với anh, anh cũng không hề giải thích một câu về cái chết của Lục Tịch.


Thì ra không phải là vì bị nói trúng tim đen, mà là chuyện mình không làm, căn bản anh không muốn biện giải.


Còn cô lại mù quáng đến thế đi tin lời nói từ một phía của Jonathan!


Phương Thần không nói tiếp, nhưng đôi mắt thì trừng trừng nhìn Jonathan.


Đây chính là kẻ đã hại chết Lục Tịch! Chính hắn đã biến Lục Tịch xinh đẹp như đóa hoa mới nở năm ấy trở nên khô héo tàn tạ, khiến chị ấy nằm trên chiếc giường cứng ngắt, lạnh băng, vĩnh viễn không bao giờ có thể nói được nữa.


Có lẽ bị ánh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt cô công kích, Jonathan tàn bạo nói:" Mày nhìn cái gì?".


Phương Thần không cử động, cũng không lên tiếng cứ ngồi lặng yên trên đất như một pho tượng, duy chỉ có sắc mặt là tái xanh, chỉ bởi cô đang nhớ lại năm đó khi đến nhận thi thể của Lục Tịch.


" Mày hận tao?", cơn phẫn nộ qua đi, Jonathan bỗng nở một nụ cười, vết sẹo trên mặt lại càng dúm dó, " Không sao, tùy mày. Dù sao thì mày cũng sẽ nhanh chóng xuống làm bạn với chị mày thôi".


Hắn tùy tiện nói, tựa như việc kết thúc một sinh mạng là chuyện rất đỗi bình thường, chẳng chút


Năm đó Lục Tịch cũng bị đối xử như vậy ư?


Phương Thần lạnh lùng nhìn người đàn ông điên cuồng này hồi lâu, rồi mở miệng nói:" Mày cho rằng mày sẽ thành công sao?".


" Điều này chẳng có gì hoài nghi, bé cưng à", Jonathan cúi người xuống, khiến ánh mắt hai người giao nhau, dường như muốn nhìn thấu nỗi sợ hãi trong mắt cô, nỗi sợ hãi khiến hắn sung sướng.


Hắn nói:" Mày đã nằm trong tay tao, mày có biết không, nếu muốn giết mày căn bản chẳng cần tốn nhiều sức lực".


" Vậy sao mày còn chưa ra tay?"


" Bởi vì mày không phải là mục tiêu của tao", Jonathan cười thành tiếng, " Giữ mày lại là có dụng ý khác".


Hàn Duệ ...


Nghĩ tới cái tên này, ánh mắt Phương Thần không khỏi dịu đi, nhưng cô lập tức trấn định lại, lạnh lùng nói:" Anh ấy sẽ không tới".


" Người đẹp, sao lại chẳng tự tin gì với ma lực của mình


" Không, mày đã đánh giá tao quá cao rồi."


" Không, người Trung Quốc bọn mày có câu cái gì mà... mỏi mắt trông chờ ấy nhỉ? Chúng ta cùng đợi kết quả, dù sao thì tao có rất nhiều thời gian."


Nói xong, Jonathan quay đi, lùi lại về sau hai bước thầm đánh giá cô từ đầu đến chân, một lần rồi lại một lần nữa.


Ánh mắt hắn tựa như loài rắn độc, mang theo hơi thở chết chóc, u ám, lởn vởn quanh người cô.


Nếu đã chẳng thể nào ngăn cản được, Phương Thần đành nhắm mắt lại, để mặc hắn.


Qua một lúc lâu, đột nhiên hắn hỏi cô với ngữ khí thăm dò:" Nếu như Alex không mạo hiểm vì mày, mày có thất vọng không?".


Giọng nói của hắn gần như dịu dàng, nhưng hiển nhiên là mang theo vẻ ác ý.


Phương Thần mở mắt, nhìn thắng vào hắn lắc đầu, kiên định nói:" Không hề". Bỗng nhiên cô bật cười, mang theo ý khiêu khích hỏi ngược lại: " Câu trả lời của tao có làm mày thất vọng không?".


Khóe miệng Jonathan giật giật, cười nhạo cô ngu ngốc điếc không sợ súng, " Mày biết không, tao có hàng nghìn cách để khiến cho mày sống không bằng chết. Nếu lát nữa Alex không xuất hiện, tao sẽ xem xét giữ mày lại chơi một thời gian, đợi đến khi tao chán thì sẽ giải thoát cho mày".


Phương Thần nghe vậy khẽ nhíu mày. Cô chẳng mảy may hoài nghi về thủ đoạn tàn bạo của gã đàn ông này, nhưng tính cách kiên cường của bản thân đã không cho phép cô thể hiện nỗi sợ hãi ra.


Cô đã nhìn ra dường như hắn vô cùng vui sướng thưởng thức dáng vẻ hoảng sợ của mình. Thế nên cô im lặng không cử động, cắn chặt răng không để ý đến lời của hắn.


Lúc này trái tim cô trống rỗng, chẳng có cách nào tự cứu mình, cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là: Hàn Duệ có tới không?


Cuối cùng Phương Thần đã thừa nhận, cho dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cho dù anh lừa gạt cô, thậm chí lợi dụng cô thì cô vẫn muốn dựa dẫm vào người đàn ông ấy.


Cô cũng chỉ có thế dựa dẫm vào người ấy.


Anh mạnh mẽ, có quyền lực, tại đây ngay trong hoàn cảnh hiểm nguy này, anh là người duy nhất có khả năng khiến cho cô cảm thấy an toàn như được đắm mình trong dòng suối mát lành.


Tiền Quân vội vã dẫn các anh em chạy vào, sắc mắt xám ngoét chửi thề mấy câu, vừa cởi chiếc áo khoác đã ướt đẫm ra vừa cáu kỉnh nói:" Vẫn không tìm thấy!">


" Những chỗ Jonathan có thể nhốt cô ấy đã tìm rồi chứ?", Tạ Thiếu Vĩ hỏi.


" Những chỗ có thể tìm tao đã lục tung hết lên rồi, nhưng ngay cả một cái bóng cũng chẳng thấy!". Tiền Quân thở dốc, rồi lại không nhịn được lo lắng nói, " Đã hai tiếng đồng hồ rồi, cái tên điên đó có thể đã đem Phương Thần...".


" Không được nói bậy!" Tạ Thiếu Vĩ cắt ngang suy đoán của Tiền Quân, liếc nhìn bóng dáng cao lớn của người đang đứng trước cửa sổ, sau đó mới bình tĩnh phân tích. " Chưa hết thời hạn, hắn vẫn chưa nhìn thấy đại ca, tạm thời sẽ không hành động bừa bãi đâu."


" Vậy nên tao mới nói hắn là tên điên! Bắt cóc Phương Thần, còn ra kỳ hạn trước khi trời tối đại ca phải đến gặp hắn, nhưng lại không nói cho chúng ta biết địa điểm gặp mặt. Mày nói xem rốt cuộc hắn muốn làm gì?".


" Hắn muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi, khi tôi mất bình tĩnh thì hắn là người có lợi nhất."


Người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc rốt cuộc đã mở miệng, âm thanh lạnh lẽo tựa như băng tuyết ngàn năm khiến không khí như ngưng đọng lại, đưa ra thông điệp cuối cùng, " Đi thông báo cho mọi người, cho dù phải lật tung cả cái thành phố này lên, tôi cũng muốn trong vòng nửa giờ nữa phải tìm ra nơi trú ẩn của hắn".


Anh vẫn khoanh tay đứng trước cửa sổ, trên lớp cửa kính trong suốt phản chiếu gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng lạnh lùng khắc nghi


Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, mưa xối xả trắng trời trắng đất, cuốn trôi đi những rác rưởi trên mặt đất, cũng như che mờ cả tội ác đang diễn ra.


Bên ngoài cánh cửa sắt nặng nề vọng vào âm thanh của thời gian, trái tim Phương Thần đập loạn lên.


Cô không biết mình đã bị nhốt ở đây bao lâu rồi, kho hàng của nhà máy bỏ hoang cao mười mấy mét, bốn phía là những bức tường xám xịt loang lổ, chỉ có duy nhất một cái cửa sổ nhỏ, khiến cô không cách nào phán đoán được thời gian.


Hàn Duệ tới, tựa như ánh sáng hy vọng tràn đến, khiến máu trong người cô sôi trào lên.


Cô không rõ đó là vui mừng hay kích động, hoặc cũng có thể là sự kích động do bản năng sinh tồn mang lại.


Cô không những muốn thốt lên tiếng, nhưng động tác của Jonathan đã nhanh hơn, trước khi cô mở miệng hắn đã lấy một chiếc băng dính màu đen dán trước miệng cô, một tay kéo thốc cô lên.


Cánh cửa sắt bị đẩy ra, qua khe cửa từ từ mở ra, bóng dáng người ấy càng ngày càng rõ dần, cuối cùng anh đã xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng, bình thản của anh lướt qua cô, sau đó mới nhìn đến Jonathan phía sau.


" Mày đã không làm tao thất vọng, Alex ạ, quả nhiên mày đã tìm được chỗ này", Jonathan chọn một chỗ an toàn sau đó đem đứng chắn trước mặt mình.


" May mắn thôi, người của tao tài giỏi hơn đám thủ hạ của mày nhiều", Hàn Duệ bình thản đáp lại.


Nhưng câu nói này lại như mũi kim đâm vào thần kinh của Jonathan đau nhói, đột nhiên hắn cao giọng, cơn giận của hắn bùng lên, " Mày lợi dụng quãng thời gian này, bắt tay với đám bên Mỹ tiêu diệt hết người của tao. Thủ đoạn của mày quá tàn ác, một người cũng không giữ lại! Hơn nữa hành động lại nhanh gọn, đâu có giống một kẻ vừa mới thoát chết lại mất trí nhớ ?".


" Thế nên?", Hàn Duệ lạnh nhạt hỏi tiếp.


" Thế nên, tao mới biết là mày đang đóng kịch! Mày lại chơi cái trò mất trí nhớ này, ngay cả tao cũng bị mày lừa, mày đã ép tao đến nước này...".


" Jonathan", giọng nói bình tĩnh của Hàn Duệ đã cắt ngang lời nói, " Trong thời điểm quan trọng có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào miễn là đạt được mục đích. Đây chính là điều mà chúng ta đã học được từ nhỏ, mày đã quên rồi sao? Huống hồ...".


Mắt anh hơi nheo lại, ánh mắt bắn thẳng về phía Phương Thần đang bị khống chế, ngưng lại một chút rồi anh nói tiếp:" Huống hồ, năm đó ngay cả bạn gái của mình mà mày cũng đem ra làm vật hy sinh, mày đã lợi dụng Lucy để tiếp cận tao, sau cùng thậm chí còn xuống tay giết cô ấy. Còn tao chỉ giả bộ mất trí nhớ khiến mày mất cảnh giác, so với mày căn bản cũng chẳng là gì".


>Chuyện của Lucy cũng chỉ có thể trách con đàn bà đó quá ngu ngốc, lại dám phản bội tao, loại đàn bà như nó giữ lại phỏng có ích gì? Nó yêu mày, Alex ạ, nói cho cùng tất cả là lỗi của mày. Mà hôm nay...", Jonathan xoay chốt an toàn trên khẩu súng, kề sát vào thái dương Phương Thần, " Em gái của Lucy cũng cùng chung số phận thôi, tất cả đều tại mày cả!".


Phương Thần cắn chặt răng, vật lạnh băng kề sát huyệt thái dương kia khiến cô như mất đi tri giác.


Thì ra Lục Tịch chết như thế này... chị ấy yêu Hàn Duệ, phản bội Jonathan, thế nên mới mất đi tính mạng của mình.


Cô như nhìn thấy hình ảnh chị mình từng yêu người đàn ông này, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng mơ hồ.


Jonathan nói đúng, số phận cô tựa như một vòng luẩn quẩn.


Có phải số phận của cô ngày hôm nay đã định trước sẽ giống như Lục Tịch?


Nhưng cô không muốn chết, cô phát hiện ra mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cái chết.


Nhưng hai tay bị trói chặt sau lưng, miệng bị băng kín, cô đang bị Jonathan khống chế, ngay cả một cử động nhỏ cũng có thể khiến cô nhận một viên đạn xuyên qua đầu.


Lúc này cô mới cảm nhận được cảm giác nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc thực sự, cô bỗng thấy cay cay trong mắt, một cảm giác gọi tên dậy lên.


Thực sự cô rất muốn kìm nén cảm giác ấy.


Mấy tiếng trước, trước khi Hàn Duệ đến, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì từ đầu đến cuối cô vẫn ôm ấp một tia hy vọng, cảm thấy chẳng có gì phải sợ hãi cả chỉ cần có Hàn Duệ ở đây, tất cả đều có thể giải quyết, tất cả đều có thể xoay chuyển.


Nhưng hiện tại, Hàn Duệ thực sự đang đứng trước mặt còn cô lại quá yếu đuối. Cảm giác hoảng loạn, sợ hãi, bất lực như những cơn sóng đập vào đê chắn bật tung, thoát ra ngoài, ập vào trong cô, càng lúc càng mãnh liệt.


Anh ở đây, anh đã tới, còn cô đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, dường như cô đã tìm được nơi mình có thể thả lỏng, không cần phải giả bộ kiên cường, không cần phải giả bộ không sợ hãi trước những lời đe dọa của Jonathan.


Cô sợ, thật sự rất sợ hãi.


Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là quãng thời gian đau đớn, khổ sở, sợ hãi nhất mà cô từng trải qua.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Rất xa, rất gần

Rất xa, rất gần

Tôi không còn nhớ mình đã bắt đầu biết yêu từ khi nào. Nhưng trong trí óc của tôi

24-06-2016
Vì núi đưa anh đến

Vì núi đưa anh đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Gõ cửa trái tim

Gõ cửa trái tim

Phần hai của "Hiểu nhầm trái tim". (khotruyenhay.gq) Sau những "hiểu nhầm", nơi trái tim ai

27-06-2016